Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Bảy giờ rưỡi tối, Ngôn Tố và Chân Ái đứng ven đường chờ Eva. Họ vốn dự định về nhà nấu cơ, nhưng Eva gọi điện cho Chân Ái rủ đi ăn. Cho nên hai người quay lưng về phía khu vui chơi đèn đuốc phồn hoa, nhìn con đường rợp bóng cây xanh tĩnh lặng dưới đêm xuân, đứng yên bình lại im lặng, giống như hai cái thân cây làm bạn với nhau.
Một khắc nào đó, cái cây cao cao quay đầu nhìn cây khác bên cạnh, chỉ thấy cô lại thẫn thờ theo thói quen. Gương mặt vẫn trắng mịn và điềm tĩnh, không, hình như càng lúc càng tĩnh lặng hơn.
Anh bỗng có ảo giác cô ở bên cạnh nhưng đã chìm vào thế giới riêng của mình. Không biết nghĩ thế nào, giống như không nhịn được muốn đánh thức cô: “Chân Ái!.”
Cô yên lặng vài giây mới “hử” một tiếng, dần dần hoàn hồn. Lần này anh không giễu cợt cô phản ứng chậm chạp, mà vô thức hạ thấp tiếng nói, nhu hoà tựa như gió đêm xuân: “Đang nghĩ gì thế?”
Chân Ái vuốt mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, trả lời: “Nhớ Daisy nói, mấy đứa đá chai thuốc của Lâm Tinh đến tận khi Lâm Tinh tắt thở.”
Daisy đã nói cho cô biết sao? Ngôn Tố nhìn cô hồi lâu, lại nhìn về phía đèn đường khắc hoa thủ công mỹ nghệ đối diện, vẻ mặt hờ hững: “Có gì hay để nghĩ?”
“Tôi cảm thấy Daisy không phải người như vậy.” Cô nắm chặt bàn tay có số điện thoại theo bản năng, cười cười.
Cô cũng không phải người như vậy! Ngôn Tố yên lặng nhìn Chân Ái, ngoại trừ vẻ bề ngoài cứng rắn lại lạnh lùng của cô, lòng cô thật ra rất yếu đuối mà thuần khiết, không phải sao?
Đèn đường soi vào mắt anh toả sáng lấp lánh, giống như chứa đầy ánh sao. Anh nói: “Thực ra mấy đứa đó là học sinh ngoan, cũng không vô cảm. Có điều con người đều có hiệu ứng bầy đàn, thân ở trong đó mà không tự biết thì sẽ thay đổi đáng sợ. Một mình bảo vệ cho tâm hồn bản thân thì dễ, nhưng chơi chung thì rất khó.”
“Giáo sư Hill từng kể cho tôi nghe hai vụ án. Có người nhảy lầu, bên dưới có rất nhiều người vây xem. Trong đó một người kêu lên anh nhảy đi, người khác cũng hùa theo kêu nhảy đi. Nhưng họ đều là người xấu sao? Không. Ngày thường họ an phận thủ thường, sẵn sàng giúp người. Sau đó nhớ lại cũng không hiểu lúc đó tại sao bản thân lại ác độc như quỷ dữ.”
Trong đầu Chân Ái hiện ra cảnh tượng kia, không kiềm được cảm giác sợ hãi, rụt cổ lại.
“Một người khác, bốn triệu tiền mặt rơi xuống đất bị gió thổi bay tán loạn, có một người đi đường kêu: Chúng ta cũng nhau nhặt lại tiền giúp cô ấy đi. Cuối cùng tất cả tiền mặt về nguyên chủ không thiểu một tờ.”
Chân Ái thổn thức không thôi: “Ngày đó có ai đá lọ thuốc nên những người còn lại liền như bị bỏ bùa.”
Vẻ mặt Ngôn Tố khó đoán: “Nhưng tôi vẫn cho rằng nếu ngày đó có ai dẫn đầu nói câu: Mau đưa Lâm Tinh đi bệnh viện thì những người khác nhất định sẽ giúp đỡ.”
Chân Ái sửng sốt, tận đáy lòng anh, anh trước sau vẫn cho rằng bản tính con người vốn lương thiện. Cô cúi đầu, nhìn chiếc bóng dưới đất. Đèn đường sau lưng kéo dài chúng ra, “anh” và “cô” gối lên nhau, nương tựa lẫn nhau. Cô khẽ nhúc nhích tay, “cô” trên mặt đất ôm lấy “anh”, cô lặng lẽ vui sướng trong lòng, nhưng không dám cũng không nỡ nói với bất cứ ai.
“Ngôn Tố.”
“Hử?”
Cô không nhìn anh, cố chấp nhìn chằm chằm vào hai chiếc bóng tựa sát trên mặt đất: “Nếu tôi giết người phóng hoả, anh còn cho rằng tôi là người tốt không?”
“Tôi sẽ không để cô giết người phóng hoả.” Ngôn Tố không chút nghĩ ngợi, trả lời chắc như đinh đóng cột. “Tôi sẽ ngăn cản cô ngay từ đầu.”
Chân Ái không ngờ nhận được đáp án này, cô ngớ ngẩn.
“Giết quá nhiều người sẽ quên mất mình. Tôi cảm thấy bây giờ cô rất tốt.”
Ngôn Tố nghiên đầu sang, hàng mi dài in bóng râm thăm thẳm trong mắt. Anh nhìn cô, không ghét bỏ, không chỉ trích, chỉ có quan tâm sâu sắc.
“Chân Ái, nếu như cô cảm thấy hoang mang cứ nói với tôi.” Anh hứa hẹn: “Tôi sẽ giúp cô, bất cứ lúc nào.”
Trái tim Chân Ái rung động mãnh liệt, như thể bị vật gì đó ấm áp chạm mạnh vào, vừa ấm vừa đau. Từ nhỏ cô chỉ biết lấy bạo chế bạo, đến mãi mấy năm nay mới phác giác ý thức lệch lạc. Nhưng cho dù như vậy, lúc cô bị kích thích vẫn không biết xử lý thế nào, chỉ có thể lựa chọn cách cô quen thuộc nhất mà thôi.
Lần trước giết chết Triệu Hà, cô đã ghê tởm bản thân mình đến một tuần, lần này vậy mà cô lại dễ dàng rút súng chĩa vào Harvey. Ngôn Tố nói rất đúng, giết người sẽ hình thành thói quen khát máu, khiến cô quên mất bản tính. Đây vốn là thứ cô căm hận, cô không nên trở thành như vậy.
Cô nhìn lại gương mặt an tĩnh của Ngôn Tố, đáy lòng bỗng vô cùng cảm kích: “Ừ, cảm ơn anh.”
Ngôn Tố chỉ nhìn cô một cái liền biết cô đã hiểu, có nỗi đau xa lạ dấy lên trong lòng. Anh rất muốn biết rốt cuộc quad khứ thế nào mới khiến cô biến thành như bây giờ, một nửa thiên thần một nửa ác quỷ. Và rốt cuộc điều gì có thể gây ra nỗi sợ hãi khiếp đảm nhất tận đáy lòng cô cho đến tận bây giờ. Không phải đến mức cùng cực thì cô tuyệt đối không cầm súng chĩa vào người khác. Nhưng cho dù là sợ cô vẫn bảo vệ Daisy theo bản năng.
Nhớ đếnmee cung cách đó không lâu, cô trốn tránh anh, một mình cô độc di chuyển trong đêm tối và nguy hiểm, từng bước từng bước, quật cường và cố chấp, tim anh như bị chìm vào nước, bị đè ép gần như đến mức ngạt thở.
Anh không biết cảm giác trước nay chưa từng có này tên là gì. Muôn vàn câu chữ cuối cùng hội tụ trong lòng bàn tay, anh giơ tay vỗ vỗ bả vai cô.
Hai người đắm chìm trong tâm tư riêng của mình, không nói nữa. Đợi một hồi, Chân Ái nhớ ra gì đó, đột nhiên mềm lòng, sờ mặt nghiêng đầu nhìn anh: “Ngôn Tố.”
“Hử?” Anh chậm chạp trả lời.
“Lúc anh còn đi học, có phải thường xuyên bị cô lập, bị bắt nạt không?” Tiếng nói cô dịu dàng, rõ ràng là nói bâng quơ nhưng nói ra ngực lại thấy nhói đau.
Anh rủ mi, gương mặt anh tuấn đờ đẫn trong chốc lát, thờ ơ trả lời: “Trong đầu cô không thể chứa chút tư tưởng mang tính xây dựng sao? Câu hỏi này thật vô vị.”
Chân Ái khẽ cười, không hỏi nữa. Không hỏi cũng biết, trong quá trình trưởng thành, anh vốn thông minh hơn bạn học thuở bé, bị cô lập và bắt nạt là lẽ tất nhiên. Với anh, chưa từng có bạn bè cùng lứa nào nói chuyện. Nỗi khổ và niềm cô độc trong đó chỉ có bản thân anh biết. Nhưng rất may mắn, anh vẫn trưởng thành như vậy, không sợ phúc hoạ, xem nhẹ tất cả, vẫn có một trái tim thuần khiết trong suốt. Thật tốt biết bao!
Còn đang nghĩ ngợi, xe Eva đã đến. Eva ló đầu nhìn thấy Ngôn Tố, cau mày: “Sao cậu cũng ở đây?”
Ngôn Tố không thèm đếm xỉa, tự ý kéo cửa cùng vào xe với Chân Ái: “Ừ, đói rồi.”
Eva nhìn Ngôn Tố qua kính chiếu hậu, chân mày cau chặt vào nhau, ho khan: “Tôi phải đi ăn với bạn, muốn đưa Chân Ái đi cùng.”
Chân Ái đảo mắt, ý của Eva là chỉ đưa một mình cô đi à?
Ngôn Tố ngước mắt, hờ hững nhìn Eva: “Cô không đưa tôi đi thì tôi không cho phép Chân Ái đi với cô.” Giọng điệu nhẹ nhàng như trẻ con chơi xấu.
“Chân Ái không thuộc cậu quản lý.”
Chân Ái hơi đau đầu, thương lượng với Eva: “Cho Ngôn Tố đi cùng được không?”
“Trừ phi cậu ta cam đoan không nói lung tung.”
Chân Ái vừa định nói “được” thì Ngôn Tố cau mày, không hài lòng cất lời: “Tôi chưa từng nói lung tung. Mỗi một câu tôi nói đều có ý nghĩa.”
Eva lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, nói nhảm thôi.”
Ngôn Tố mím môi, hiển nhiên không vui, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không phải cô đi ăn cơm với bạn sao, là hẹn hò, còn muốn hỏi ý kiến của Chân Ái về người kia. Hừ!”
Chân Ái yên lặng ngồi thẳng, hức, đây chính là nói lung tung đấy...
Eva lạnh lùng phủ nhận: “Bậy bạ!”
“Mỗi lần bị tôi nói trúng cô đều nói câu này, chẳng có chút sáng tạo.” Ngôn Tố kinh thường xong thì nghiêm túc chứng minh bản thân chính xác: “Từ nãy đến giờ, cô nhìn đồng hồ không dưới bốn lần, cô rất chú trọng. Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn chứ không gọi điện bởi vì tin nhắn gián tiếp sẽ đỡ lúng túng hơn. Có vẻ như cô rất hài lòng với anh ta đấy... Cảnh sát Diaz à.”
Ngôn Tố lạnh lùng liếc nhìn chiếc váy ngắn chữ V lấp lánh của Eva, bảo thủ cau mày: “Có phải cô ăn mặc quá hở hang rồi không? Với ánh mắt một người đàn ông, tôi không thích.”
Eva sầm mặt, đột nhiên mở máy xe phóng vút đi. Chân Ái vội vàng nắm chặt tay vịn, lặng lẽ nhắm mắt, lại là suy luận không phải nói lung tung, nhưng anh không thể đợi xuống xe rồi nói hay sao?
Đối tượng hẹn hò của Eva là bác sĩ ngoại khoa người Hoa – Lâm Danny, là anh ta chủ động theo đuổi. Cách quen biết rất kì lạ, vừa thấy đã yêu. Hôm đó Eva và đám trợ lý khiêng thi thể đến bệnh viện, vừa mới lên thang máy, đám trợ lý liền muốn đi vệ sinh, Eva đứng trong thang máy với đám thi thể. Một mình cô ôm không nổi, dứt khoát dang tay dang chân tạo thành hình chữ thập xiêu vẹo, để đám xác chết dựa nghiêng vào người cô. Cô đưa lưng về phía thang máy, nghiêng đầu cứ thế hát rap.
Lâm Danny đi ngang qua cửa thang máy, nghe thấy có người hát, vừa nghiêng đầu đã suýt bị một dãy người chết hù mất hồn vía. Dù sao anh ta cũng là bác sĩ tài năng nên cũng không sợ lắm.
Trong mắt Eva, chuyện tiếp theo anh ta làm không biết nên nhận xét là gì nhưng Chân Ái lại thấy rất đáng yêu.
Anh ta đi đến, nói với dãy người kia: “Hức, ai đưa các người ra đây?”
Hỏi xong mới phát hiện đương nhiên họ không trả lời. Tiếng ca ngưng lại, Eva đứng kiểu chữ thập sau dãy thi thể câm nín ngẩng đầu lên, khinh thường trừng mắt nhìn anh ta: “Tại sao anh không đi khám bệnh đi?”
Cái trừng mắt này đã khiến Lâm Danny đắm chìm, vui mừng giúp đỡ Eva và các phụ tá mang xác chết đi.
Trong lúc mấy người trò chuyện, nhân viên phục vụ một mực mang thức ăn lên và rót rượu, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì vẻ mặt xám ngoét, nghĩ thầm người này thật không biết nói chuyện, bữa ăn tối ngon lành như vậy nhưng bị lãng phí rồi. Kết quả món ăn bưng lên, bốn người nam nam nữ nữ này không hề lộ vẻ khó chịu, tất cả đều bình tĩnh tự nhiên tiếp tục vừa thảo luận về xác chết và tình yêu, vừa uống rượu vang đỏ ăn thịt. Nhân viên phục vụ hoảng loạn, thế giới này không bình thường rồi.
Chân Ái nghe Lâm Danny nói, khen câu nói kia của anh ta thật đáng yêu, sao lại nghĩ đến hỏi người chết “Ai đưa các người ra đây?” chứ.
Ngôn Tố yên lặng không nói lời nào. Ngôn Tố và Lâm Danny ngồi bên này bàn, Chân Ái và Eva ngồi đối diện. Ngôn Tố hơi ngước mắt, chỉ thấy mí mắt Chân Ái cong cong, đang nhìn Lâm Danny bên cạnh.
Chân Ái rất ít cười. Giống như lời Owen nói, cô cười rất xinh đẹp... Nhưng người ta đâu phải cho anh ngắm. Anh nheo mắt cau mày, thật là kỳ lạ, hành động ngu xuẩn như thế sao cô lại cảm thấy đáng yêu chứ?
Anh im ắng di chuyển dao nĩa trong tay, một khắc nào đó đặt dao xuống, cầm ly rượu lên uống gần nửa. Cũng chính trong vài giây này, một tay khác thản nhiên đưa vào trong túi áo, mở điện thoại di động, ngón cái chuyển động nhanh chóng. Vừa viết chữ vừa ung dung uống rượu vang đỏ, ngoài ra ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Chân Ái cảm nhận được ánh mắt của anh, ngước nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh mắt anh sau ly thuỷ tinh đậm vẻ khác thường, dường như mang theo một chút không hài lòng. Cô nghĩ ngợi, cho rằng anh vẫn đang giận dỗi với Eva, lúc này điện thoại trong túi áo rung lên.
Lấy ra xem, là Ngôn Tố gửi đến. Cảm giác đầu tiên là quái lạ, vừa rồi họ đang nhìn nhau mà, anh gửi tin nhắn lúc nào thế? Lẽ nào nhầm số? Nhưng mở ra xem...
Lời nói đần độn lại không thích hợp với lẽ thường như vậy có cái gì buồn cười cơ chứ? のののの
... Giọng điệu này ngoại trừ anh ta ra thì còn ai nữa chứ?
Chân Ái ngước mắt, á khẩu nhìn anh. Anh lại hơi hơi đắc ý, vẻ khó chịu trên mặt đã dịu đi đôi chút. Chân Ái khó hiểu, một giây sau, điện thoại lại hiện lên một tin nhắn: Ồ, giải thích một chút cho sọ não ngốc nghếch của cô, ký hiệu の phía sau là “shit” của Issac. Cho nên dãy ký hiệu trong tin nhắn trước là mấy cục phân của con vẹt kia...
Chân Ái trả lời lại bằng một từ đơn, cất điện thoại di động tiếp tục trò chuyện với Eva. Điện thoại di động của Ngôn Tố rung lên, cúi đầu xem: Trẻ con:P
Cô nói anh trẻ con? Còn lè lưỡi cười nhạo anh? Ngôn Tố xị mặt không vui. Sao cô lại ngốc như vậy? Không phân biệt được kẻ có tính trẻ con Lâm Danny. Lâm Danny còn ngốc nghếch nói chuyện với thi thể, trẻ con hơn mà.
Thời gian tiếp theo, Ngôn Tố không nói một lời. Chân Ái không hiểu anh, anh rất mất hứng, thật đấy!
Giữa chừng Eva muốn đi vệ sinh, cô khẽ đá Chân Ái một cú dưới gầm bàn, Chân Ái ngơ ngác đứng dậy đi theo. Ngôn Tố cau mày rất khẽ, có nghiên cứu cho thấy ngáp sẽ lây nhiễm, nhưng đâu có nói là đi vệ sinh cũng lây nhiễm. Tại sao phụ nữ đi vệ sinh thích kéo bè kéo lũ, thật kỳ lạ. Ôi, thảo nào nhà vệ sinh nữ luôn tắc nghẽn.
Lúc Chân Ái đi, thuận miệng nói với Ngôn Tố: “Trông túi giúp tôi nhé.”
Ngôn Tố ngây ngốc gật đầu: “Ừ.”
Hai người vừa đi, Lâm Danny liền thở dài một hơi, vội vàng cầm khăn giấy lau mồ hôi trên cổ.
Ngôn Tố nhanh chóng lấy làm lạ liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn túi Chân Ái nói: “Nơi này không nóng.” Im lặng hồi lâu mới nghiêm túc hỏi: “Anh bị cao huyết áp à?”
Lâm Danny: “... Không có.”
Ngôn Tố: “Ồ, tăng đường huyết?”
Lâm Danny: “... Tôi mới hai mươi chín tuổi thôi.”
Ngôn Tố vẫn ngây ngô nhìn chằm chằm cái ghế trống không của Chân Ái chẳng chớp mắt lấy một cái: “Số tuổi lớn nhỏ chỉ là vấn đề tỷ lệ, cũng không phải điều kiện tất yếu của bệnh tăng đường huyết và cao huyết áp. Vả lại, một số do bẩm sinh. Ồ đúng rồi, anh là bác sĩ, hẳn biết rõ hơn tôi.”
Lâm Danny:... Thật ra thì mình vốn định nói gì nhỉ?
Lâm Danny vắt óc hồi lâu, vừa rồi vốn căng thẳng, hiện giờ bị Ngôn Tố nói khiến đầu óc lẩn quẩn, hoàn toàn ngây dại, vất vả lắm mới nói: “Ặc, tôi đổ mồ hôi thật ra là vì căng thẳng.”
Ngôn Tố sửng sốt, cắn môi mang theo chút chán nản: “Lại quên mất phân tích theo góc độ quan hệ và xã giao giữa người với người.”
Lâm Danny: “...”
“Có điều...” Anh như có điều khó hiểu: “Tại sao anh phải căng thẳng chứ? Điều này không hợp với lẽ thường.”
Lâm Danny không thoải mái lắm với chuyện này, vội vàng nuốt một ngụm rượu to, nghiêm chỉnh ngồi thẳng: “Tôi rất thích Eva, tôi...sợ cô ấy không thích tôi.”
Ngôn Tố vẫn bất động, trả lời ngắn gọn: “Cô ấy thích anh.”
Lâm Danny sửng sốt, mắt loé sáng: “Cô ấy nói với anh à?”
“Không phải.”
Ánh sáng trong mắt Lâm Danny tắt ngúm.
Ngôn Tố không nhìn anh ta, vẫn cố chấp ngoan ngoãn nhìn chằm chằm túi của Chân Ái, giống như chú chó con trung thành: “Hôm nay cô ấy mặc màu tím nhạt, màu sắc may mắn của cô ấy, còn đeo vòng tay may mắn của cô ấy, đủ để nói rõ sự chú trọng với cuộc hẹn này. Trở về chuyện chính, nói đến vừa nãy thôi, lúc cô ấy nói chuyện với anh, khuỷu tay khép lại chống lên mặt bàn, đầu nghiêng góc ba mươi độ tựa vào mu bàn tay, góc độ này trông đẹp nhất, cô ấy muốn thu hút anh. Sau đó cô ấy buộc tóc lên, là bởi vì cô ấy cảm thấy cổ cô ấy rất đẹp, cũng là mục đích hấp dẫn. Vả lại trong tâm lý học, cằm, cổ và ngực đều có tác dụng ám hiệu tình dục.” Yên lặng hồi lâu, “Ặc, xem như câu sau cùng tôi chưa nói.”
Lâm Danny trố mắt líu lưỡi, nỗi căng thẳng trong lòng biến mất hoàn toàn. Nhân viên phục vụ xung quanh dỏng tai lên nghe, nhìn Ngôn Tố, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, đây quả thật là thần khí tán gái sống mà!
Đôi mắt Ngôn Tố xoay chuyển, châm chước hồi lâu rồi hỏi: “Anh, làm sao anh biết anh thích cô ấy?”
Câu hỏi này khiến Lâm Danny lại căng thẳng, lẽ nào Ngôn Tố đang chát vấn anh ta với thân phận bạn thân của Eva, anh ta run giọng hỏi: “Có ý gì?”
Ngôn Tố khó hiểu: “Anh gặp trở ngại trong lý giải câu nói này à? Hay là trong những từ này có từ hiếm gặp?”
Anh chỉ mới mở miệng ba phút ngắn ngủi, Lâm Danny cũng biết anh không phải người bình thường, cho nên thở dài:
“Dĩ nhiên tôi biết tôi thích cô ấy. Tôi muốn mỗi ngày nhìn thấy cô ấy, muốn nắm tay cô ấy, muốn ôm hôn cô ấy, muốn ngủ chung với cô ấy. Làm rất nhiều việc cùng cô ấy, ví dụ như xem phim, cùng ăn cơm, cùng thảo luận công việc và sở thích...”
Ngôn Tố cau mày, ngẫm nghĩ kỹ, gần đây ngày ngày anh nhìn thấy Chân Ái, hôm qua chia xa mười giờ, anh từng nhớ đến cô, từng nắm tay cô, từng ôm cô, từng ngủ chung với cô (Người ta nói ngủ không phải là ý này đâu), họ cùng đi chơi công viên (Chơi à?), họ từng cùng xem phim, ăn cơm, thảo luận rất nhiều việc, cổ tích, kẹo, công việc và tội phạm giết người.
Ừ, anh còn từng cõng cô, nhiều hơn Lâm Danny nói. Ngôn Tố rất hài lòng, không nói lời nào, ngoan ngoãn nhìn túi của Chân Ái.
Lâm Danny thao thao bất tuyệt nói xong, phát hiện không biết từ lúc nào Ngôn Tố đã bắt đầu không nghe nữa mà nhìn chằm chằm vào hư không, liền tò mò hỏi: “Ừ, từ lúc tôi nói đến giờ, anh vẫn đang nhìn gì vậy?”
“Tôi đang trông túi giúp Ái.” Anh nghiêm túc nhìn, như muốn nhìn chiếc túi màu vàng nhạt nở hoa vậy. Hồi lâu sau, không tán thành lắm nói: “Vừa rồi cô ấy nói anh không thấy sao? Mức độ nhận biết cảnh vật xung quanh của anh không nhạy bén chút nào.”
Rốt cuộc là ai không nhạy bén? Lâm Danny rơi lệ: Eva, các cô mau trở lại đi.
Eva soi gương trong phòng vệ sinh, trang điểm lại, Chân Ái đứng bên nhìn, vẻ mặt tỉ mỉ. Đối với cô mà nói, đồ trang điểm của Eva như hộp bảo bối vậy, từng món từng món màu sắc sặc sỡ xuất hiện.
Eva liếc nhìn cô qua gương, cười: “Ái, gặp cô nhiều lần như vậy, trước nay cô đều không trang điểm à?”
Chân Ái lắc đầu: “Ừ.”
Eva tiếp tục cười: “Ái còn trẻ, không cần trang điểm đâu.”
Eva là bạn đại học của Ngôn Tố, cô ấy đã đủ thiên tài rồi nhưng vẫn lớn hơn Ngôn Tố năm tuổi, đường nhiên cũng lớn hơn Chân Ái.
Chân Ái nhìn khoé mắt đôi mày của Eva đều dào dạt ý cười, tò mò lại nghiêm túc hỏi: “Eva, cô rất vui sao?”
Eva đang tô son, nghe thấy lời này nụ cười càng lớn hơn: “Đương nhiên rồi.”
Nói đến đây cô ấy đột nhiên đảo mắt: “Hừ, tên quái thai S.A kia xem như nói đúng một câu, tôi dẫn cô đến vì muốn hỏi thử cái nhìn của cô.” Giọng nói phấn khởi, “Cô cảm thấy Danny thế nào?”
“Tôi cảm thấy rất tốt.” Chân Ái gật gật đầu, lại ngại ngùng nói: “Tôi cũng không biết cụ thể thế nào nữa, chỉ là cảm giác thôi.”
“Vậy là đủ rồi.” Eva cười ngọt ngào, bỗng nhiên kề đến ôm Chân Ái: “Ái, cảm ơn cô!”
Chân Ái sửng sốt, đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật ra phải là cô nói cảm ơn mới đúng, cô chưa từng có kinh nghiệm giúp bạn xem xét đàn ông như vậy. Nhưng Eva tin tưởng cô, cho cô cơ hội này. Cô mới chính là người cảm thấy vui vẻ nhất.
Nếu là bạn bè, Chân Ái quyết định nhiều chuyện: “Mà tôi thấy hình như cô rất cẩn trọng với Danny, hai người định...”
“Tôi định quen với anh ấy, làm bạn trai bạn gái.” Eva rất vui vẻ, lơ đãng ngắt lời Chân Ái.
Chân Ái im lặng ngậm miệng, nghi ngờ, cô còn tưởng rằng họ định kết hôn nữa chứ.
Eva soi gương: “Lần này tôi định giữ quan hệ ổn định với Danny, những lần trước đều chỉ là sinh lý và thể xác, là bạn tình, không phải bạn trai.” Tư tưởng rất điển hình của người Mỹ.
Chân Ái hoang mang, bạn tình – bạn trai – vị hôn phu – chồng, nhiều trình tự như vậy ư, đi một đường với một người không phải dễ dàng hơn sao. Nhưng cô chỉ nghĩ thôi, không nói gì cả. Cô biết rõ mỗi người đều có cách sống và yêu của riêng mình, không có ưu khuyết điểm, cũng không có ai cao cấp hơn ai.
Sự chú ý của cô nhanh chóng bị màu son lấp lánh trong tay Eva thu hút. Bởi vì tuổi thơ thiếu hụt nên trước nay cô không có sức chống cự với đồ màu sắc và đồ của trẻ con.
Lúc Eva thu dọn đồ trang điểm thoáng nhìn qua ánh mắt đăm đăm của Chân Ái, cười đưa son cho cô: “Cô cũng tô một chút đi.”
Chân Ái lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Tôi sợ sẽ không nhịn được liếm môi, ăn nó vào bụng.”
Eva phì cười, nhét thỏi son vào tay cô: “Thử chút đi, nhất định xinh đẹp.”
Chân Ái trông màu sắc như thạch hoa quả, trong lòng định thử xem. Do dự phút chốc, cầm gương tô tô vẽ vẽ lên môi.
Eva đứng bên bồn rửa tay nhìn, đột nhiên hỏi: “Ái, cô và S.A thế nào rồi?”
Tay Chân Ái run lên, trong nháy mắt son màu hồng vẽ lem một đường trên gương mặt trắng nõn nà của cô, cứ như nụ cười toét miệng thật to, trông thật buồn cười.
“Gì cơ?” Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn Eva.
Eva nhìn điệu bộ kinh hoàng của cô, cười thoải mái hơn, rút khăn giấy đưa cho cô: “Hai người rất thân thiết đấy, giả vờ không biết à?”
Chân Ái vừa trố mắt, gương mặt vừa cấp tốc nóng lên.
Eva cũng rút cho mình chiếc khăn lau tay: “Lúc chúng tôi vào đại học, tôi mười sáu cậu ấy mười hai, đến bây giờ đã tròn mười một năm.” Eva khẽ nheo mắt, có chút cảm khái.
“Tôi cũng không nhận ra chúng tôi quen biết nhau đã nhiều năm như vậy. Đã qua một Bush con, một Obama... lại một Obama. Thế giới đều thay đổi, cậu ấy cũng từ tiểu quái thai năm đó lớn lên thành... đại quái thai.”
Chân Ái bị câu nói này của Eva chọc cười, Eva biểu cảm phong phú nhướng mày đầy khoa trương: “Thật đấy. Tôi và cậu ta là bạn học cũ nhiều năm như vậy cũng chưa từng đụng chạm thân thế lần nào...”
Chân Ái đang lau mặt, nghe thấy lời này mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
“Bao gồm cả bạn học nam. Cậu ấy không đụng cham thân thể với bất cứ ai. Ngoại trừ Owen, bạn cậu ấy cũng rất ít...” Eva bỗng dừng lại, dường như nhớ ra gì đó, nụ cười trên mặt bớt đi: “Suýt nữa quên mất Alex, đó cũng là một thiên tài đấy.”
Alex? Chân Ái chưa bao giờ nghe Ngôn Tố nhắc đến.
Eva: “Hình như là bạn học lúc cậu ấy học tiến sĩ.”
Chân Ái khôi phục lại tinh thần, Ngôn Tố từng nhắc đến, là người dùng sợi dây trắng gắn trên quả bom lừa anh.
“Cậu ấy chẳng hề nói lấy một câu với rất nhiều bạn học. Tôi được xem như là khá may mắn.” Eva liếc mắt: “Lời này là tên tự kỷ kia nói, nguyên văn câu cậu ấy nói là: Diaz, dù IQ của cô chỉ có 143, nhưng tôi không ghét bỏ cô, cô không cảm thấy vinh hạnh sao...”
Chân Ái nghe vậy khẽ cười một tiếng, quả nhiên là phong cách của anh mà. Cô bỗng rất vui, nếu có thời gian cả ngày, có thể dành riêng để nghe Eva kể chuyện trước kia của Ngôn Tố thì thật tốt. Cô rất muốn biết dáng vẻ lúc anh còn đi học.
Nhưng lời nói Eva xoay chuyển: “Ái, cô nghĩ kỹ xem, cậu ấy dẫn cô chạy khắp nơi, liệu có bình thường không?” Cô ấy cười tít mắt: “Tuy S.A đối xử với cô giống cách người bình thường chúng ta đối xử với nhau, nhưng suy nghĩ của cậu ấy chưa bao giờ bình thường, cho nên cô biết đối với cậu ấy mà nói cô đặc biệt đến cỡ nào không?”
Chân Ái bị lời nói này của Eva khiến tai nóng tim đập rộn, vội vàng lấy cớ rửa son, xả nước rửa mặt.
Eva truy vấn không bỏ qua: “Với lại, hôm ở trường trung học Wharton, tôi thấy cậu ấy nắm tay cô.”
Chân Ái hoảng hốt, đêm đó anh nắm tay cô khi nào, anh nắm ngực cô thì có? Chân Ái quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là vì tôi suýt bị ngã.”
Eva nghe giải thích của cô, lại nhớ đến chuyện cũ, mặt lập tức sa sầm: “Năm ngoái tôi cũng bị trượt chân, cậu ta đứng trên cầu thang, nhưng kết quả là gì chứ, phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải kéo tôi lại mà là lấy điện thoại di động ra bấm 911 gọi xe cứu thương.”
Chân Ái phì cười, vội vàng kìm lại.
Trái lại Eva điềm nhiên: “Bậc thang chỉ có mười bậc, chẳng hề bị thương. Nhưng cậu ta là tên quái thai, tôi hận cậu ta cả đời.”
Chân Ái không nhịn cười được lần nữa. Lúc định ra ngoài, Chân Ái chợt nhớ đến điều gì đó, vội nói: “Đúng rồi Eva, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô lên mạng không? Tôi quên mang của tôi rồi.”
Eva đưa di động cho cô. Trong lòng Chân Ái vẫn nghĩ đến lời nói của Harvey, nhưng cô mang điện thoại khẩn cấp không thể lên mạng, lại không tiện mượn của Ngôn Tô sợ anh nghi ngờ. Cầm điện thoại của Eva, cô lập tức lên BBS của các trường nổi tiếng tìm từ khoá: Thousand miles, my medicine. (Vạn dặm, thuốc của tôi.)
Nhanh chóng tìm được rất nhiều diễn đàn đều đăng, tiêu đề là Làm sao giành được trái tim con gái, trong đó liệt kê rất nhiều lời yêu thương. Đó phần lớn là những lời Chân Ái quen thuộc, trong mắt cô, tất cả đều là uy hiếp.
Bài đăng sớm nhất là năm năm trước, xuất hiện lúc Chân Ái từng che giấu thân phận đi học trung học, sau đó lan truyền khắp mọi nơi. Chân Ái nhìn những thứ nội dung được hơn ngàn người đăng lại. Không biết cảm xúc lúc này của bản thân là gì. Trước đây anh ta đã nói với cô những lời như thế, vậy mà anh ta lại đưa lên mạng, khiến các bạn học bên cạnh cô đều học theo. Hằng ngày đều có người nói đến, nhắc cô thường xuyên nhớ đến truyện cũ.
Ôi, dùng cách này hù doạ cô, nhắc nhở cô, thật là hao tốn tâm huyết. Có điều nghĩ lại, mấy chuyện này có thể là trùng hợp hay không? Nhưng dây trắng đen của Jason vẫn không thể nào giải thích được.
Giờ phút này tuy Chân Ái không rõ lắm, nếu không phải trùng hợp, nếu anh ta đã tìm được cô, vậy tại sao không lập tức đến bắt cô như trước đây?
Cô nghĩ không ra, lẳng lặng trả điện thoại cho Eva, đi cùng cô ấy ra ngoài.
Trong phòng vệ sinh yên lặng, chốc lát sau, bỗng vang lên tiếng bước chân. Có người đi đến đứng lại trước gương, tròng mắt đen tối tăm. Bàn tay thon dài nhặt lên một tấm khăn giấy trong sọt rác bên cạnh bồn rửa tay, phía trên còn dính lớp son màu hồng nhàn nhạt. Anh ta đưa lên trước miệng, hít một hơi thật sâu, khoé môi như thưởng thức không khí ngọt ngào nhất, lơ đãng say mê nhoẻn miệng cười. Lát sau anh ta đưa tay kia lấy một thỏi son môi từ trong áo, chậm rãi viết một hàng chữ lên tấm gương trong phòng vệ sinh: For you, a thousand miles! (Đuổi khắp vạn dặm thiên nhai vì em!”)
Đến khi Chân Ái trở về chỗ ngồi, Ngôn Tố rất hài lòng vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Anh dời mắt đi, chớp chớp mắt, cảm thấy nhìn chằm chằm trong thời gian lâu hơi mỏi, lại đưa tay lên xoa bóp.
Chân Ái kinh ngạc: “Mắt anh đau à?”
“Không có.” Ngôn Tố ngước mắt, vừa hay bắt gặp gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Chân Ái, anh lấy làm lạ trong chốc lát, hỏi: “Tại sao mặt cô trông giống sốt cà chua vậy?”
Chân Ái: “...”
Không thêm chữ “sốt” có được không...
Chân Ái không trả lời, vẻ mặt lúng túng, nhưng Eva khá đắc ý, khoé môi cong cong.
Ngôn Tố cau mày suy tư trong chốc lát, trầm giọng hỏi: “Có phải Diaz đánh cô không?”
Chân Ái: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...