App Diễn Viên Phim Kinh Dị FULL


“Bị thay đổi giá trị may mắn.”
Tạ Trì vừa dứt lời, Việt Tu Minh lập tức buông tay ra, nhìn chòng chọc Châu Đồng.
Nỗi oán hận kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng được trút ra, Việt Tu Minh nở nụ cười gian với Châu Đồng.
Tạ Trì từ từ quay trở về bên người Nghiêm Kính và Lục Văn.
Nói chuyện hồi lâu, anh cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, cầm ấm trà trên bàn rót một ít nước, đưa lên miệng, nhìn Châu Đồng bị Việt Tu Minh dùng dây trói thi trói cổ anh ta lại từ phía sau, mắt không chút gợn sóng.
Lắm kẻ cặn bã như vậy, không cản trở được anh, Tạ Trì không có hứng thú “trừng ác dương thiện”, nếu muốn ngáng đường anh, vậy anh rất sẵn lòng trừ hại cho dân.
(Trừng ác dương thiện: Đạo gia cho rằng trừng phạt cái ác là tuyên dương ý chí thiện lương)
Tác dụng phụ của buff bắt đầu xuất hiện, Châu Đồng đã yếu đến mức không thể nào chống lại những tổn thương do dây thừng trói thi gây ra.

Trong quán trọ nhỏ hẹp, tiếng kêu thảm thiết của hắn văng vẳng bên tai không dứt, khiến người nghe rùng mình.
Việt Tu Minh nhanh chóng trói chéo tay anh ta lại.
Thể trọng Châu Đồng nhẹ đi rất nhiều, gầy đến mức thành da bọc xương, Việt Tu Minh kéo một mặt dây thừng, nhấc Châu Đồng lên như con cua, đi ra sân sau.
Tay chân Châu Đồng bị trói chặt, tuyệt vọng giãy giụa, nhưng cũng chỉ phí công mà thôi.
Sắp tới cổng sau, Việt Tu Minh dừng lại một chút, nghiêng người nhìn Tạ Trì phía đối diện, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Hắn biết rõ Tạ Trì đang châm ngòi ly gián, nhưng không thể từ chối được.
Có cho làm lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ lựa chọn như vậy.
Tạ Trì đưa hết khả năng tới trước mặt hắn, cho hắn quyết định lựa chọn.

Thậm chí Tạ Trì còn không buồn che giấu mục đích của anh, chỉ nhắc lại những mặt lợi và hại, như đùa giỡn lòng người, điềm đạm mà nhét con dao vào trong tay hắn.
Ngoài mặt có ba sự lựa chọn, trên thực tế chỉ có một đáp án, nhất định con dao kia sẽ lấy đầu Châu Đồng.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Việt Tu Minh ánh lên vẻ sợ hãi khôn cùng, hắn nhìn Tạ Trì, lúng túng nói: “Chuyện đó..

thật có lỗi, tôi cũng bị bất đắc dĩ bắt đi, tóm lại là cảm ơn cậu.”
Tạ Trì khẽ mỉm cười, tỏ ý đã biết rồi.
Việt Tu Minh cũng không quay đầu lại mà đi về phía sân sau.

【Tui sợ chết đi được á】
【Việt Tu Minh kiêu ngạo như vậy thế mà lại đi xin lỗi.】
【Ai bảo Châu Đồng thích lợi dụng người ta, đáng đời, cảm thấy sảng khoái ghê!】
【Anh ta đen tối thật! Mượn dao giết người, không đánh mà thắng, đen tối đến mức người ta muốn không thích cũng khó khăn.】
【Quỳ ấn theo dõi, cổ vũ cho đại lão 666】
【Tui không gọi ảnh là anh giai nữa, từ giờ trở đi, tui gọi ảnh là nam thần】
【Đột nhiên tui nhớ, lúc mới vào phim kinh dị, Châu Đồng nói chuyện với Việt Tu Minh, hình như có bảo Tạ Trì là người mới hắn đưa vào, liên hệ với chuyện trước đó có người nói anh ta là người mới, Châu Đồng làm quản lý lại hành động buồn nôn như vậy….】
【Móa ơi nghĩ lại thấy sợ!! Đừng bảo Tạ Trì muốn đổi quản lý khác đấy nhé?!!】
Tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Tạ Trì duỗi tay ra chạm vào Lục Văn ở bên cạnh, bảo rằng: “Đi thôi, giao nhiệm vụ.”
Lục Văn không đi theo, Tạ Trì lấy làm kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta vô cùng quẫn bách, anh biết anh ta đang nghĩ gì, tới gần mấy bước, cười bảo: “Yên tâm đi, tôi vẫn là đồng đội tốt bụng chân thành thiện lương của anh.”
Trong giọng nói mang theo sự trêu chọc.
Lục Văn cười khổ bảo: “Tôi không dám tùy tiện dán tag cho người ta nữa.”
Mặt bị vả bôm bốp, anh cũng không chịu nổi.
Lục Văn là một người rất truyền thống, tin rằng thiện ác cuối cùng cũng có hồi báo, anh có thể giúp đỡ các diễn viên khác, nhưng cũng không thương xót kẻ ác, điểm duy nhất anh ta không đồng ý với Tạ Trì chính là cách anh đối xử với người khác, thực chất đầy coi thường, nhưng ở nơi như vậy, Tạ Trì không chủ động hại người, đã đáng để anh tán thành đi theo rồi.
Vả lại Tạ Trì còn rất bao che bảo vệ người khác, anh đã được trải nghiệm đãi ngộ rồi, về cơ bản chỉ cần nghe theo lời chỉ huy thì muốn gì cũng có, rảnh như cá cảnh.
Lục Văn cảm thấy xấu hổ, một người lành lặn khỏe mạnh như mình lại đi làm cá cảnh.
Ba người lên tầng tìm đạo trưởng Huyền Thành, Tạ Trì giao nhiệm vụ đầu tiên, thuận lợi đạt được 50 điểm tích lũy.
Trong lúc Lục Văn cho Huyền Thành ăn bột răng, Nghiêm Kính đi tới, tò mò hỏi Tạ Trì: “Anh à, trước đó anh đã nghĩ tới việc Việt Tu Minh bị Châu Đồng cắn à? Cho nên mới chuẩn bị thêm một phần bột răng?”
“Không phải,” Tạ Trì đang cúi đầu, chăm chú rửa tay nói, “Không phức tạp như vậy, luôn có rất nhiều biến số, có thể nhiệm vụ tìm bột răng của Châu Đồng thành công, có thể nhiệm vụ sẽ thất bại; có thể Việt Tu Minh bị cắn, có thể đi được nửa đường phát hiện ra tránh xa Châu Đồng, có thể trong lúc giãy giụa vô tình giết chết Châu Đồng, tất cả đều có khả năng xảy ra, cậu không cần phải cân nhắc nhiều biến hóa như vậy, vừa khó vừa không được phép đoán sai, cậu chỉ cần chuẩn bị nhiều hơn một chút là được rồi.”
Nghiêm Kính vờ như hiểu rồi mà “Vâng” một tiếng.
Nghiêm Kính chợt nhớ ra điều gì đó, đồng tử mắt đảo vòng, đột nhiên đi tới bên cạnh Tạ Trì nói: “Anh à, anh có thể cho em một phần bột răng kia không?”
Tạ Trì quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn làm cái gì?”
Nghiêm Kính cười hì hì: “Anh à, anh thông minh như vậy, có thể đoán được ra, dù sao nhất định không phải cho Châu Đồng là được rồi.”
Tạ Trì giật mình mấy giây, bật cười ha hả, móc một chiếc bình trắng chứa bột răng khác, phóng khoáng nói: “Chơi đi.”
“Được rồi.” Nghiêm Kính sờ lấy chiếc bình trắng, nở nụ cười hết sức chân chó, “Anh à, nhất định em sẽ báo thù cho anh, cứ để đó cho em.”

Tạ Trì bó tay: “Tùy ý cậu.”
Lúc này ở sân sau.
Vì tác dụng phụ của buff, Châu Đồng suy yếu vô cùng, nằm thoi thóp dưới mặt đất, giãy giụa như con cá, trong đôi mắt dần bị sự tuyệt vọng che phủ.
Việt Tu Minh ngồi xuống trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn ta dần biến thành cương thi, giống như một người nông dân kiên nhẫn gieo trồng, nhìn mầm mình gieo lớn lên, sau đó vui vẻ thu hoạch.
Trên gương mặt bắt đầu “phát phúc” hiện lên những nếp nhăn, móng tay Châu Đồng không ngừng dài ra, vừa dài vừa bén nhọn, chiếc răng nanh cũng không ngừng tản ra ánh sáng lạnh.
Hắn ta dần dần biến thành cương thi, dây trói trên người cũng càng siết chặt, mang tới nỗi đau đớn khôn cùng.
“Xin cậu đấy!” Huyết lệ tuôn rơi trên gương mặt Châu Đồng.
Việt Tu Minh cầm thanh kiếm gỗ đào, hung dữ nói: “Lúc anh cắn tôi sao không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay?”
Sự hả hê trước giờ chưa từng có không ngừng dâng lên trong lồng ngực hắn ta.

Việt Tu Minh hắn từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng chịu nhiều thua thiệt như vậy, Châu Đồng hại hắn, Châu Đồng đáng chết!
Gương mặt Châu Đồng giàn giụa nước mắt nóng hổi: “Tôi biết tôi sai rồi! Thật đấy! Cầu xin cậu! Không phải Tạ Trì có hai lọ bột răng hay sao, nhất định hai lọ đó là thật, cậu ta chỉ cần một lọ để cứu đạo trưởng Huyền Thành, còn một lọ nữa, hoàn toàn có thể cứu tôi, tôi không muốn chết! Xin lỗi cậu thật mà, lúc ấy tôi bị ma quỷ ám ảnh, thực ra cậu đứng ở góc độ của tôi, cậu cũng có thể hiểu được mà! Cậu không thể hoàn toàn trách tôi được, muốn trách thì trách số tôi không tốt, vô tình bị cương thi bắt, sau đó đi tìm bột răng thì gặp phải hẻm núi, chúng ta không còn đường lùi mới như vậy, tôi cũng không muốn như vậy!”
Việt Tu Minh cười giễu: “Ai thèm nghe mấy lời vớ vẩn của anh? Ban nãy nói bột răng của cậu ta là giả, bây giờ lại nói là thật, thật hay giả thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ cần răng của anh là đủ rồi! Nhất định răng của anh là thật!”
“Tôi xin lỗi mà, cầu xin cậu, cậu đừng giết tôi!” Cơ hội sống duy nhất là thuyết phục Việt Tu Minh, Châu Đồng chịu cơn đau đớn khôn tả, cất giọng nhanh chóng, biểu lộ hèn mọn, thấy không thể xin lỗi được, Châu Đồng đảo vòng con ngươi, bắt đầu dùng tình cảm để lay động anh ta, “Tôi không làm vậy vì bản thân mình, chết thì mình tôi chết, dù sao tôi cắn cậu, hại cậu, lấy mạng đền mạng, tôi rơi vào kết cục này cũng đáng đời.”
Việt Tu Minh ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta, cất giọng trào phúng: “Anh còn biết nói tiếng người cơ à? Nếu đã biết cái lý này thì đừng nói nhảm nữa, anh đáng chết.”
Châu Đồng cười khổ, rưng rưng nước mắt: “Tôi đáng chết, nhưng tôi có lý do để cố sống, tôi xin cậu đấy, tôi vì bận xã giao, vợ dẫn con về nhà ngoại, sao đó bị xe tông chết, tôi hối hận đến tận bây giờ, cậu có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi được không? Tôi nghe nói vì cậu sơ suất hại chết mẹ mình nên mới tới đây muốn bù đắp lại, tôi cũng tới đây để bù đắp lại, chúng ta đều giống như nhau…”
Hắn biết tình cảnh mà Việt Tu Minh gặp phải, mấy năm trước Việt Tu Minh phản nghịch, cãi nhau với mẹ mình, cuối cùng hai mẹ con cãi lộn, trong lúc đánh đập, đầu mẹ của Việt Tu Minh đụng vào vật sắc nhọn, đã bỏ mạng.
Chết vì tai nạn bất ngờ, nhưng cũng vì Việt Tu Minh mà ra.
Ký ức tăm tối ùa về, đôi mắt Việt Tu Minh chợt lóe lên vẻ u ám chột dạ, lập tức hừ một tiếng: “Tôi thông cảm cho anh? Vậy tôi phải sống thế nào đây? Mặc dù cậu ta lấy được hai phần bột răng, nhưng bây giờ nhất định đã cho đạo trưởng Huyền Thành ăn rồi, chỉ còn lại một phần, chúng ta lại có hai người, nếu anh không biến thành cương thi, tôi không lấy được răng của anh, vậy chỉ có thể dựa vào phần bột răng của cậu ta để giải độc, anh không có bột răng, dù tính thế nào thì anh cũng phải chết, tôi cùng lắm chỉ có thể thả anh một hai, tiếng thôi mà, có tác dụng gì không? Cần gì phải như vậy chứ?”
Tuy rằng giọng điệu vẫn cứng nhắc, nhưng câu từ cũng đã dịu hơn nhiều.
Trong mắt Châu Đồng ánh lên tia hy vọng: “Không, vẫn còn một biện pháp, trước mắt cậu thả tôi ra, bây giờ tôi đã khôi phục một chút sức lực rồi, tôi còn có thể liều mạng dùng buff một lần nữa, lần này hoàn toàn là đánh úp, cậu ta sẽ không ngờ cậu lại thả tôi ra, tôi trốn đi, đánh cho cậu ta trở tay không kịp, đoạt chỗ bột răng kia đi, một lọ bột răng có thể giải hết độc, chúng ta có thể chia nhau ăn, mỗi người giải một nửa độc, kéo dài thời gian thi biến, sau đó chúng ta cùng đi tới tọa độ nguy hiểm thấp nhất tìm bột răng, tôi từng đóng phim cương thi, một nửa bột răng cũng có thể kéo dài quá trình thi biến rất lâu, chúng ta hoàn toàn có thể tới kịp.”
Việt Tu Minh dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà nhìn hắn, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Đầu óc anh có vấn đề à, ẩm IC à? Tôi việc gì phải vẽ vời cho thêm việc như vậy? Chuyện khó như vậy.”
Châu Đồng lại nói: “Việt Tu Minh à, cậu đừng quên, cậu từng đắc tội Tạ Trì, bây giờ có thể nói cậu đơn thân độc mã trong phó bản, cậu cảm thấy tỉ lệ một mình cậu trải qua được phim phẩm chất “Tì vết không che được ánh ngọc” là bao nhiêu? Nếu như cậu cứu sống tôi, tôi chính là đồng đội của cậu, trước sinh tử có hận thù gì mà không thể tiêu tán? Chỉ có tôi và cậu, mục tiêu giống như nhau.”

“Vả lại dù tôi có thất bại, cậu cũng không lỗ, cậu có thể bắt tôi về, tiếp tục mài răng tôi, sao hả, cậu không gặp chút mạo hiểm nào, chỉ hơi phiền phức một chút thôi.”
“Mấy người bọn họ cùng một nhóm, cậu cô đơn chiếc bóng, cậu không muốn suy nghĩ cho bản thân mình hay sao?” Châu Đồng dụ dỗ từng chút từng chút một.
Việt Tu Minh chần chừ.

Châu Đồng nói rất có lý, hắn thực sự từng đắc tội với Tạ Trì, Tạ Trì tâm tư thâm sâu, khó tránh khỏi sau này sẽ không xuống tay với mình.
Châu Đồng thấy có hy vọng, trong lòng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, đang định tiếp tục dụ dỗ, lại trông thấy Nghiêm Kính xuất hiện trong sân.

Nghiêm Kính bưng chiếc bát sứ, ngồi chơi đùa trong sân, làm như tự lẩm bẩm: “Trong cái bát này của tôi, là máu gà.”
Cậu sờ vào chiếc bình ngọc chứa bột răng trong tay áo, cười hì hì, cẩn thận mở ra, đoạn nói: “Còn trong chiếc lọ này, là bột răng.”
Châu Đồng thoáng mở to đôi mắt, hắn biết Nghiêm Kính định làm gì!
“Không!!!” Châu Đồng trợn trừng mắt, quát ầm lên.
Một giây sau, Nghiêm Kính nở nụ cười xấu xa, lấy bột răng ra, đổ hết vào trong bát máu gà.
Bột răng của cương thi cũng sợ máu gà, cậu từ từ đứng lên: “Mất rồi, mài răng vui vẻ nhé.”
Mấy suy nghĩ vừa mới nhen nhóm của Việt Tu Minh lập tức tan thành mây khói, ánh mắt lạnh lùng dừng trên gương mặt Châu Đồng.
Châu Đồng hoàn toàn tuyệt vọng.
Nghiêm Kính lắc lư hai vòng, lại đi tới trước mặt Châu Đồng, cười hì hì bảo rằng: “Anh có biết, vì sao anh Tạ lại chuẩn bị hai phần bột răng không?”
Châu Đồng không còn hy vọng, cả người như xác chết, chỉ có lồng ngực vẫn đang đập phập phồng, chứng minh hắn vẫn còn sống, hắn chậm chạp mà máy móc xoay cổ, nhìn về phía Nghiêm Kính, đôi mắt ảm đạm u ám.
Nghiêm Kính hừ một tiếng: “Anh tôi đã biết anh bị cắn từ lâu, trước đó không phải anh ấy kết thù với anh, anh ấy chuẩn bị thêm một phần bột răng, muốn giúp anh giải độc, như vậy anh và anh ấy có thể làm lành với nhau, sẽ không gây khó dễ cho anh ấy nữa, dù sao anh ấy vẫn còn cần tới anh, đổi quản lý phiền phức quá mà, haizz, tiếc thật đấy, có mấy người không biết tốt xấu, chà đạp tấm lòng này, vậy anh chết rồi, anh Tạ của tôi cũng có thể đổi quản lý, cũng tương tự như nhau, cảm ơn anh vậy.”
Nghiêm Kính tỏ vẻ tiếc nuối, thực chất cậu chỉ nói bừa.

Anh Tạ đâu thèm cứu tên quản lý buồn nôn này chứ, cậu nghĩ thôi cũng thấy giận, trước khi anh ta chết nhất định phải giày vò anh ta mới được.
Châu Đồng bắt đầu tru lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Nghiêm Kính đắc ý trở về.
Sau khi Châu Đồng hoàn toàn biến thành cương thi, Việt Tu Minh mài răng của hắn, giải độc thi cho mình, sau đó không chút lo lắng mà giết chết hắn.
Việt Tu Minh để tốt thí vô tội chết thay còn không bất an một chút nào, giết một “kẻ thù” từng hại mình đương nhiên cũng không chớp mắt lấy một cái.

Hắn làm xong việc còn chưa yên tâm, lấy lòng với Tạ Trì.
Cảm giác vẫn còn hơi thấp thỏm lo lắng, nhưng cũng hết cách rồi, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi con đường này.
【Series không thể nào ngờ】

【Hahaha cái cậu mù này】
【Châu Đồng xui thật đấy, người đầu tiên đụng phải hồ ly tinh, lúc ngã xuống thì đụng trúng quan tài, sau đó bị cương thi bắt, nhận nhiệm vụ thì gặp hang sâu, vừa khéo lại có thù với đại lão nắm giữ bột răng…】
【Chắc đây là kẻ tiện nhân ắt có trời bắt?】
【Hừ, mọi người quên rồi à, đây là phim cương thi coi trọng “thiện có thiện báo, ác có ác báo” nhất còn gì? Có lẽ mọi người ít thấy, về cơ bản phim cương thi mấy năm trở lại đây tôi đều xem hết, phim cương thi vẫn luôn như vậy, người tốt cả đời hạnh phúc, người xấu mua dây buộc mình, tôi nói mọi người nghe, có không ít phim kinh dị để phù hợp với đề tài thực tế, sẽ dựa vào phẩm chất của diễn viên để ngầm đổi giá trị may mắn của họ, nhất định Châu Đồng bị lén giảm không ít vận may rồi.】
【Trời má, có chuyện này nữa cơ à?! Cầu phổ cập!】
【Châu Đồng mới chỉ đóng hai bộ phim cương thi, không biết những điều này, nếu biết thì anh ta đã không chọn phim cương thi rồi, trong phim cương thi, các diễn viên có tính cách u ám độc ác đều không có kết cục tốt, trừ khi thực lực bản thân quá mạnh mẽ.】
【Thím không thấy à, Lục Văn và cậu nhóc mù kia đi đường rất bình an, cả dọc đường đi không gặp chuyện nào, còn có đại lão bảo vệ, tôi không biết nhân phẩm cậu nhóc mù kia thế nào, nhưng Lục Văn thực sự là người lương thiện】
【Má ơi, nói như thím, Việt Tu Minh cũng không phải kẻ tốt lành gì, cậu ta cũng rất xui xẻo! Đầu tiên thì suýt chút nữa bị cương thi hôn, sau đó bị Châu Đồng cắn, chẳng lẽ cậu ta cũng bị giảm…】
【Trả lời chính xác không có thưởng đâu】
【Thế đại lão Tạ thì sao, đại lão như thế nào?】
【Hmmm… Anh ta..

vừa chính vừa tà, tác phong làm việc không theo quy tắc nào cả, tôi cũng không nhìn thấu, không dám nói, theo lý mà nói, nếu đen tối như vậy nhất định sẽ bị giảm, nhưng mấy thím xem, anh ta lại tự mình bảo vệ hai người tốt; anh ta mượn đao giết người, nhưng vấn đề là anh ta cũng chỉ cho Việt Tu Minh cách cứu bản thân, haizzz đau đầu ghê, không nói rõ, thế giới của đại lão chúng ta không hiểu được đâu, mấy nhân viên làm việc bọn họ hiểu là được.】
【Cơ mà tôi thấy chắc cũng không thấp đâu, thậm chí còn cao là đằng khác, chiếc bát quái tinh chế kia đến Huyền Thành còn không có, thế mà đạo trưởng Liên Khê nói cho là cho đại lão, cả nhiệm vụ tìm bột răng kia nữa, bọn họ cũng không gặp phải hẻm núi như nhóm Châu Đồng và Việt Tu Minh, đương nhiên cũng có thể do Phật quang của Lục Văn và cậu nhóc mù phổ chiếu hahaha.

Bởi mới nói, trong phim cương thi, bảo vệ người tốt rất có ích! Bọn sẽ vô tình giúp bạn trở nên may mắn hơn, thím nói xem, nếu Việt Tu Minh thân thiết với Lục Văn, sau đó theo nhóm Tạ Trì tới thôn cương thi, thì sao có những chuyện sau này chứ?】
【Nghe thím nói vậy, em cảm thấy người tốt hợp với mấy phim có tính báo ứng mạnh một chút, như Lục Văn trời sinh ra để đóng phim cương thi vậy, vừa biết đánh đấm lại chính trực; mà người xấu thì thích hợp với mấy phim kinh dị tâm lý, phim kinh dị tàn sát ngẫu nhiên và phim kinh dị “thú vui tội lỗi” ma quỷ ngược sát ấy, ít nhất sẽ không bị chủ đề hại, dù sao trong mấy phim kinh dị “thú vui tội lỗi”, người tốt đều chết rất sớm, haizz, nói như vậy, kiểu người vừa chính vừa tà như đại lão hình như phim gì cũng đóng được nhỉ?】
【Chẳng phải Thẩm Dật là ảnh đế toàn năng hay sao? Tất cả các thể loại phim kinh dị đều từng đóng, hừ, tố chất đại lão mạnh mẽ quá, tui rất mong đợi anh ta là diễn viên toàn năng, bởi vì có một loại phim sở trường so ra dễ hơn toàn năng nhiều, đương nhiên phải xem anh ta có muốn hay không, haizz, dù sao thì toàn năng ấy à, mới đầu còn chưa có tiếng tăm gì, lại đổi đề tài xoành xoạch, quá khó kiếm fan cố định.】
【Nói hồi lâu, cảm giác vận may cũng rất có ích, mấy chế nói xem liệu có đạo cụ nào tăng vận may không?】
【Tui nghe nói ở phim kinh dị tân thủ có đó? Đám nhà nghèo kia thế mà còn coi đó là đạo cụ bỏ đi, chết cười, tui cũng chẳng thèm lý luận với bọn họ, nghèo cũng đâu phải không có lý do.】
【Người mới mà may mắn thế cơ à?】
【Xác suất hoàn thành nhiệm vụ tuyến phụ của người mới gần như là bằng 0, so với xác suất này, rơi thêm đạo cụ tăng vận may cũng bình thường mà?】
【Hết phim tui phải đi tìm hiểu người mới kia mới được.】
M: Đây là một chương tác giả chỉnh sửa, viết thêm khá nhiều, đến mức đẩy các tình tiết khác sang chương sau, rồi chương sau lại viết thêm tiếp.

Nếu mình nhớ không nhầm, hồi đầu mình đọc không có đoạn tâm nguyện của Châu Đồng và Việt Tu Minh, cũng không có đoạn Nghiêm Kính xin bột răng ra cà khịa.

_3JZ)_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui