App Diễn Viên Phim Kinh Dị FULL


“Cho tôi mượn kiếm gỗ đào chơi cái coi.”
Tạ Trì bị tiếng hét thảm thiết của Châu Đồng đánh thức, anh vẫn còn ngái ngủ, phát hiện ra mình vẫn đang lề mề ở hành lang, cũng không hề thấy kỳ lạ, bảo rằng: “Anh à, chúng ta đi tới chỗ cô ta.”
Tạ Tinh Lan nghĩ tới kiệt tác thần không biết quỷ không hay của mình, trong giọng nói lộ ra một chút vui vẻ: “Được rồi.”
Lúc này trong phòng của Chu Mạn.
【Đạ mấu, thằng em tôi vừa mới dậy mà cho tôi xem cái này à??】
【Lông xù đáng yêu phết.】
【Châu Đồng không chết luôn đấy chứ?】
【Không đâu, anh ta có buff bảo vệ tính mạng mà, tôi từng thấy rồi.】
【Nghe nói có tác dụng phụ à? Lần trước sử dụng xong tôi thấy người anh ta lả hẳn đi ấy.】
Cảm giác lông lá chạm vào da thịt khiến sắc mặt Châu Đồng trở nên trắng bệch, hắn bị lừa rồi! Chu Mạn không phải người! Hắn không nên tới đây một mình! Hắn quá nóng vội!
Nhóm Lục Văn ở ngay bên cạnh! Chỉ cần hắn gọi một tiếng bọn họ sẽ tới cứu!
Châu Đồng muốn kêu cứu, nhưng không thể lên tiếng được, chỉ trong nháy mắt, móng vuốt sắc nhọn đã đâm rách làn da đang ứa mồ hôi ròng ròng của hắn.
Khoảnh khắc sắp chết, Châu Đồng không màng tới sẽ chịu nhiều tổn thất, mở buff của mình ra.
Tinh huyết trong cơ thể bắt đầu sục sôi ùng ục, làn da lập tức nóng như được nhúng vào nước sôi, tinh thần và thể lực lập tức được nâng cao chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Châu Đồng lập tức tránh khỏi sự khống chế của “Chu Mạn”, hất cánh tay ả ta đang gác lên lưng mình ra.
Hiển nhiên “Chu Mạn” không ngờ con mồi sắp tới miệng lại đột nhiên chạy thoát, trong cơn giận dữ, nhào tới muốn kéo Châu Đồng trở về.
Móng vuốt của ả bám lên lưng Châu Đồng, Châu Đồng kêu một tiếng thảm thiết, chịu đựng cái đau đớn da tróc thịt bong, phá cửa sổ thoát thân, nhảy từ trên tầng hai của quán trọ, ngã xuống sân khách sạn, vừa khéo đụng trúng chiếc “Đồng giác kim quan” âm trầm kia.
【Chẳng có gì hay ho cả.】
【Đã bảo sẽ không chết dễ dàng như vậy rồi mà】
【Chật vật quá, mất mặt quá, bỏ theo dõi】
“Chu Mạn” đã giẫm lên bệ cửa sổ, đang định đuổi theo Châu Đồng, ngoài cửa lại vang lên tiếng đàn ông trầm thấp: “Chu Mạn, cô ở đâu? Tôi có thể vào không?”
Động tác “Chu Mạn” khựng lại, đôi mắt long lanh ánh lên mấy phần giảo hoạt, kẻ kia đã bỏ chạy rồi, cô cũng không đuổi kịp được ngay, ở đây lại có kẻ tới chịu chết thay cho hắn ta.
【Cậu ta tới tìm cái chết à trời ạ】
【Nghe thấy Châu Đồng kêu thảm như vậy mà không bỏ chạy đi cũng ghê thật, chắc đầu óc có vấn đề rồi】
“Chu Mạn” cúi đầu nhìn chiếc “Đồng giác kim quan” trong sân, gương mặt hiện lên vẻ đại bi đại hỷ, qua đêm nay, ả không cần phải ẩn mình trong đám đạo sĩ thúi này nữa, đợi du lang thức tỉnh, ả có thể…
(Đại bi đại hỉ: Trải qua chuyện tốt đẹp nhất, cũng là chuyện bi ai nhất của bản thân)
Tạ Tinh Lan ở bên ngoài mất kiên nhẫn, bèn nhấc chân phá cửa đi vào.
Trong phòng không có ai, Tạ Tinh Lan nhìn quanh một lượt, đang muốn phá vỡ cửa sổ, đột nhiên có hai cánh tay từ sau lưng duỗi ra, ôm lấy hắn thật chặt.
Trong thoáng chốc, gương mặt Tạ Tinh Lan sa sầm lại đến mức đáng sợ.
Đối với Tạ Tinh Lan mà nói, bản thân hắn không có thân thể, bây giờ hắn đang dùng thân thể của Tiểu Trì, ả Chu Mạn này chẳng khác nào đang ôm Tiểu Trì của hắn.
【Lại dùng chiêu cũ à?】
【Đến Châu Đồng mà cũng bị hành chật vật như vậy, anh giai này..


haizz, chắc toang rồi bu em ạ.】
【Sao anh ta lại dữ dằn như vậy, sau lưng là mỹ nữ đấy hí hí】
Tạ Tinh Lan gạt tay Chu Mạn xuống, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Thể như tay Chu Mạn là thứ đồ bẩn đến mức không thể bẩn hơn.
Vẻ mặt “Chu Mạn” vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ có người không có một chút dục niệm nào với ả, lòng hiếu thắng trỗi dậy, ả cười đẹp động lòng người, quyến rũ nói: “Anh nhìn vào mắt tôi đi.”
Chỉ cần dục niệm nổi lên, nhất định sẽ bị ả khống chế, không thể động đậy được.
Tạ Tinh Lan cười như không cười, chạm với đôi mắt hơi ánh lên tia sáng đỏ của ả, phối hợp đứng yên tại chỗ hai giây.
“Chu Mạn” tự cho rằng đã thành công rồi, không chờ được mà nhào tới, người kia đột nhiên lại nhấc chân lên chặn ả lại, lấy chiếc bát quái trong ống tay đạo bào ra.
Mặt gương chói mắt đột nhiên soi lấy gương mặt ả, hình dạng của “Chu Mạn” lập tức bị soi ra, cần cổ nõn nà, hình dáng vốn không phải đầu người, mà là một cái..

đầu hồ ly lông đỏ rậm rạp.
Một nửa gương mặt hồ ly rữa nát, cả cái đầu bị bẹp xuống, giống như bị thứ gì đập mạnh vào, bộ óc trắng còn dính lên gương mặt.
【Trời má hồ ly tinh! Nữ diễn viên chết rồi à?】
【Buồn nôn quáaaaa】
【Tại sao ả ta lại muốn lấy thân xác con người chứ, có liên quan gì tới tuyến chính vậy?】
“Tại sao chứ?!” Đôi mắt hồ ly tinh ánh lên tia nhìn ngoan độc, hiển nhiên không ngờ mị thuật trăm lần trăm trúng của mình thế mà lại mất đi hiệu lực, bị con người tính toán, để lộ chân dung thật.
Lần này người lên tiếng là Tạ Trì, anh nhún vai, vẻ mặt có phần vô tội: “Thật ngại quá, tôi đồng tính.”
Hồ ly tinh: “………..”
【??????】
【Tôi đã bảo mấy lời anh ta nói với Lục Văn khả năng cao là thật rồi mà】
【Hahahahahahahahahahaha tôi đồng tính】
Tạ Trì mỉm cười: “Cô nhìn vào mắt tôi xem.”
Hồ ly tinh sững sờ, không nhịn được mà làm theo lời anh nói.
Tạ Trì nhân lúc ả ta sững người ra, một tay túm lấy tay trái của ả mà kéo lên, vết thương ở đó vẫn chưa khép miệng, bị anh túm như vậy, máu tươi không ngừng ứa ra từ cổ tay, chỉ mấy giây mà bàn tay kia đã đầm đìa máu chảy.
Bàn tay Chu Mạn run lên, bởi vì cắt cổ tay nên tay của ả bị thương.
Tạ Trì sững sờ hai giây, ý thức được điều gì đó, sắc mặt thay đổi: “Máu!!”
【Máu gì cơ?】
【Sao Chu Mạn lại cắt cổ tay chứ..

xem mà không hiểu kịch bản】
【Trời ơi máu!! Tôi có một suy đoán..


máu người đổi lấy máu gà!!】
【Trời ơi!!】
Tạ Trì nhanh chóng nhìn chiếc “Đồng giác kim quan” trong sân, trong lòng vội thúc giục: “Anh à, anh nhanh lên!!”
Tạ Tinh Lan vừa đáp lời, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra.
Lục Văn nghe thấy tiếng động chạy tới, thoáng trông thấy hồ ly tinh nhào người đánh về phía Tạ Trì, trợn tròn mắt ra: “Tạ Trì, mau chạy đi!!”
Tạ Tinh Lan: “……………..”
Lục Văn lập tức rút kiếm tấn công, giao chiến với hồ ly tinh, nhất thời không thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không hề lụi bại.
Tạ Trì thầm nghĩ: “Anh à, quan tài, đấu mực có vấn đề, đấy là máu người.”
Tạ Tinh Lan lập tức hiểu ra, ở đây đã có Lục Văn, vấn đề không lớn.
Hồ ly tinh chụp lấy lưng Lục Văn, Tạ Tinh Lan tiện tay ném thanh kiếm gỗ mình đem theo ra ngoài, giúp anh ta đỡ đòn, bản thân thì nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
【Trời má?? Đây là tầng hai đấy!!】
【Châu Đồng ngã mà cũng tàn tạ, cậu ta như vậy..】
Lục Văn sửng sốt nhìn người ta nhảy xuống, trong lúc thất thần, bị hồ ly tinh túm lấy, bấy giờ mới hoàn hồn lại tập trung chuyện trước mắt.
Tiếng động ở đây rất lớn, nhóm Việt Tu Minh ở bên cạnh nhanh chóng chạy tới, Việt Tu Minh lấy một tờ bùa trong ngực ra, cắn rách ngón tay mình, nhanh chóng vẽ hình con quỷ lên đó, sau đó nhân lúc Lục Văn đánh nhau, tranh thủ dán tấm bùa lên người ả hồ ly tinh.
Bùa chú ánh lên tia sáng đỏ, hồ ly tinh như gặp phải đòn tấn công nặng nề, độn ra khỏi thân thể Chu Mạn, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa, cả người Chu Mạn ngã xuống đối diện, không rõ sống chết thế nào.
【Tôi nhớ bùa của Việt Tu Minh là hàng dùng một lần thì phải?】
【Hiệu quả cũng tốt phết】
Lục Văn nhanh chóng ngồi xuống thăm dò hơi thở của Chu Mạn, chau mày lại lắc đầu với mọi người.

Chu Mạn đã vô tình bị giết chết từ lâu, không có hồ ly tinh nhập thân, cô ta chỉ là cái xác.
Trong mắt mấy tay tốt thí ánh lên tia nhìn sợ hãi, bọn họ nhỏ bé hơn cả con sâu cái kiến, sau này chưa chắc đã chết dễ coi hơn Chu Mạn.
Phía bên này Tạ Tinh Lan nhảy từ tầng hai xuống, mau chóng chạy về phía quan tài, còn chưa tới gần đã nghe thấy Châu Đồng hét lên một tiếng thảm thiết, không biết có nguyên nhân gì.
Châu Đồng từng thấy biểu hiện của Tạ Trì ở bộ phim trước đó, biết anh có khả năng đánh đấm, đôi mắt nhoáng lên, sau đó lảo đảo chạy về phía anh, thể như sau lưng có gì đó đuổi theo.
Tạ Tinh Lan nheo mắt lại, quan tài kia cũng không có động tĩnh gì, vẫn ở yên trong sân, nhưng mà…
Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn chiếc bát quái, cánh sen đã thu vào.
Đạo trưởng Liên Khê từng nói, trong phạm vi một dặm mà có cương thi chưa bị trấn trụ, cánh sen sẽ thu vào sau gương, cho nên hoặc là bát quái hỏng, hoặc là…
Tạ Trì: “Anh à, tránh xa quan tài một chút.”
Lúc này nhóm người ở tầng hai đã xuống sân, Tạ Tinh Lan lặng lẽ lùi lại hai bước, cũng liếc mắt ra hiệu cho Lục Văn, Lục Văn không rõ nội tình, nhưng vẫn nghe theo.
Đạo trưởng Huyền Thành vội vã chạy tới: “Có chuyện gì vậy?!”

Lục Văn lời ít ý nhiều thuật lại với ông ta.
Đạo trưởng Huyền Thành hết sức sợ hãi, vội vã đẩy đám đông đi về phía quan tài, Tạ Tinh Lan giữ chặt lấy ông ta: “Đừng qua đó.”
Đạo trưởng Huyền Thành sa sầm mặt: “Tránh ra.”
Tạ Tinh Lan chau mày không buông, đạo trưởng Huyền Thành lập tức lấy dây thừng trói thi trong tay áo ra để trói tay hắn lại.
Tạ Tinh Lan chẳng thèm ôm rơm nặng bụng.
Đạo trưởng Huyền Thành tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra chỉ mực trên quan tài, xác nhận không có chỗ nào bị hở, mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà quan tài không có vấn đề――”
Ông còn chưa dứt lời, ván quan tài dày nặng sau lưng đột nhiên nổ tung, một bàn tay nhăn nhúm bóp về phía cổ ông ta.
“Cẩn thận!” Mọi người đối diện kinh hãi thốt lên, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một con cương thi nhanh chóng nhảy bật ra khỏi quan tài, gương mặt xám ngoét cương cứng dưới ánh trăng vô cùng đáng sợ, đôi mắt vẩn đục lóe lên mấy phần giảo hoạt.
Ban nãy hắn ta chỉ ngụy trang!
Móng tay lục lam sắc nhọn đâm rách da thịt đạo trưởng Huyền Thành, suy cho cùng đạo trưởng Huyền Thành cũng không phải người thường, phản ứng mau lẹ mà trở tay túm lấy lưng cương thi, dùng sức kéo ra, muốn quẳng hắn ta ngã xuống, nhưng rõ ràng ông đã đánh giá thấp trọng lượng của con cương thi này, ông làm vậy ngược lại càng khiến ngón tay của cương thi dễ dàng đâm vào xương bả vai của ông.
Đạo trưởng Huyền Thành hét lên một tiếng thảm thiết, mắt thấy cương thi sắp cắn về phía cổ ông ta, Tạ Tinh Lan không rõ liệu NPC chết có ảnh hưởng tới kịch bản hay không, đang định ra tay, Lục Văn bên cạnh mạnh mẽ đẩy hắn trở về, đôi mắt Tạ Tinh Lan hết sức kinh ngạc, nhất thời không kịp né tránh, lảo đảo mới có thể đứng vững, chau mày nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Cứ làm hỏng kế hoạch của hắn.
Lục Văn đã lao lên, quay đầu lại quát: “Cậu đừng có mà thể hiện, ở đây không cần cậu, sang bên cạnh, tôi bảo vệ cậu!”
Bởi vì thời gian cấp bách, giọng anh ta vô cùng cứng nhắc cương quyết, hiển nhiên là giọng điệu chiếu cố người già trẻ nhỏ yếu ớt.
Tạ Trì và Tạ Tinh Lan: “…………”
Tạ Tinh Lan: “Có lên không?”
Tạ Trì suy nghĩ hai giây: “Đợi đã, trước mắt xem Huyền Thành.” Dù sao Lục Văn cứng nhắc, anh thật sự sợ anh mình tiến lên bị Lục Văn không cho giải thích mà đánh trở về.
【Anh chàng này vừa nhảy từ tầng hai xuống, thế mà vẫn không sao.】
【Tôi lờ mờ có một suy đoán không hay lắm.】
【Thím kia..

em và thím bắt tay nhau cái.】
Có Lục Văn và mấy người khác gia nhập, đạo trưởng Huyền Thành nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của cương thi, chật vật trốn sang bên cạnh, được Tạ Trì đã đổi lại đỡ lấy.
Mấy người bên kia vẫn còn giao chiến kịch liệt với cương thi, Tạ Trì nhanh chóng giúp đạo trưởng Huyền Thành kiểm tra vết thương, vẻ mặt hơi biến sắc.
Vị trí giữa xương bả vai và đoạn xương quai xanh gần cổ của đạo trưởng Huyền Thành có ba cái lỗ, hiển nhiên là ba ngón tay của cương thi trước đó đâm vào mà ra.
Xung quanh vết thương không hề chảy máu, ngược lại ửng hồng lạ thường, Tạ Trì ấn lên, vô cùng cứng rắn.
Trong “Sổ tay cương thi” có viết, bị cương thi cắn hoặc ngón tay đâm bị thương, vết thương hiện lên màu hồng phấn, vô cùng cứng rắn, đây là độc thi, nếu không ngăn chặn, chỉ trong thời gian ngắn sẽ bị biến thành cương thi.
Cương trong cương thi, ý nghĩa như tên, nghĩa là cương cứng, bây giờ vết thương của đạo trưởng Huyền Thành cứng rắn, Tạ Trì dùng lực mạnh như vậy, ông không cảm thấy đau đớn một chút nào, huyết dịch xung quanh vết thương đã hoàn toàn đông lại.
Sắc mặt đạo trưởng Huyền Thành tái nhợt, quát to: “Đừng quản tôi! Bắt cương thi trước đã!”
Độc thi bình thường, chỉ cần dùng gạo nếp đắp lên vết thương, gạo nếp ngâm nước nhiều ngày, có tác dụng không ngừng vận động lưu thông máu, như vậy không còn vấn đề gì lớn, nhưng con cương thi này không tầm thường, đạo trưởng Huyền Thành biết khả năng cao là ông chết chắc rồi, không lo cho bản thân nữa, cố gắng chống mình đứng dậy, ném dây thừng trói thi về phía đệ tử.
Dây thừng trói thi, dùng để hạn chế hành động của cương thi.
Lục Văn và Việt Tu Minh mỗi người nhận một đầu dây thừng trói thi, liền lùi lại một bước, kéo thẳng sợi dây thừng.
Cương thi muốn nhảy về phía Lục Văn, bị dây thừng trói thi bắn ngược trở về, nhưng cũng chỉ dừng lại một, hai giây, lại đánh về phía Lục Văn, lần này nó vội vã tấn công, dường như bị hành động phản kháng của đám giun dế kia chọc giận.
Đạo trưởng Huyền Thành căng thẳng đến mức đầu ướt nhẹp mồ hôi: “Hỏng rồi!”
Con cương thi này quá mạnh, ngay cả dây thừng trói cương thi phổ thông cũng chỉ có thể hạn chế nó được một, hai giây.
Việt Tu Minh bắt chước làm theo, lại một lần nữa vẽ bùa, nhảy lên dán lên đầu cương thi, cương thi thực sự bất động.

Hắn hết sức đắc ý cười với mọi người: “Không sao cả――”
Một giây sau, tấm bùa trên đầu cương thi rách thành nhiều mảnh nhỏ, cương thi lại nhảy về phía Việt Tu Minh.
Một tấm bùa, cũng chỉ có thể cản cương thi hai, ba giây.
Sắc mặt Việt Tu Minh tái nhợt.
“Nín thở!” Tạm thời không thể trấn áp được, đạo trưởng Huyền Thành chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ mạng của các đệ tử.
Tạ Trì bịt mũi và miệng lại, một tay tìm gạo nếp, lấy một nắm đầy, đưa mắt nhìn đạo trưởng Huyền Thành, để ông cố gắng nín thở, đắp gạo nếp lên miệng vết thương của đạo trưởng Huyền Thành.
Trong chớp mắt đạo trưởng Huyền Thành cảm thấy đau như muốn ngất lịm, những hạt gạo nếp vốn trắng mịn, trong nháy mắt hóa thành màu đen xì, bốc khói trên miệng vết thương của đạo trưởng Huyền Thành.
Chỉ gạo nếp mới có tác dụng với vết thương do cương thi gây ra.
Với tính cách Tạ Trì, đạo trưởng Huyền Thành không nghe lời người ta nói, có chết cũng đáng đời, nếu không phải NPC của kịch bản, nhất định anh sẽ rất sẵn lòng thấy chết mà không cứu.
Châu Đồng tránh phía sau mọi người, một tay bịt miệng và mũi lại, tay kia lặng lẽ che vết thương lớn trên cánh tay mình, vải áo ở đó bị xé rách, vết thương ửng hồng, hiện ra ba cái lỗ.
【Trời má! Châu Đồng bị cương thi túm được, lúc nãy ngã xuống đúng không!】
【Sao ban nãy anh ta không nói, anh ta có ý gì vậy?】
Châu Đồng lặng lẽ kéo vạt áo xuống, vô cùng sốt ruột.
Ban nãy hắn ngã xuống bên cạnh quan tài, tay cương thi đột nhiên duỗi ra khỏi quan tài, túm lấy cánh tay hắn, may mà hắn phản ứng nhanh, nếu không đã bị kéo vào trong quan tài.
Hắn từng đóng phim cương thi, biết rất nhiều về cương thi.

Một nửa cánh tay của hắn đã trở nên cứng ngắc, đây là dấu hiệu độc thi bắt đầu lan tán, nhiều nhất là một đến hai ngày, nếu hắn không tìm được máu cương thi hoặc bột răng cương thi giải độc, hắn sẽ hoàn thành biến thành cương thi.
Độc thi của cương thi bình thường rất dễ giải, nhưng con cương thi này quá mạnh, muốn giải độc, nếu không phải máu cương thi và bột răng cương thi thì không thể giải được.
Hắn không thể để người khác phát hiện ra, nhân duyên của hắn không tốt, nếu còn trúng độc thi, có thể biến thành cương thi cắn người khác bất cứ lúc nào, càng khiến người ta phỉ nhổ, rất có khả năng bọn họ sẽ vứt bỏ hắn lại.
Châu Đồng âm thầm siết chặt bàn tay, khuyên nhủ bản thân phải tỉnh táo, hắn còn chưa chết, chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển, bây giờ NPC đạo trưởng Huyền Thành cũng bị cương thi cắn, chỉ cần bọn họ có thể chế trụ cương thi, nhất định bọn họ sẽ nghĩ biện pháp cứu Huyền Thành, đến lúc đó chưa chắc hắn đã mất cơ hội sống.
【Loại đồng đội này buồn nôn thật đấy, không màng sống chết của mọi người, bản thân mình sống tốt là được rồi.】
【Đổi lại là thím thím có nói không? Đổi vị trí suy nghĩ đi xem nào?】
Mọi người nín thở, cương thi không cảm nhận được nhân khí, lập tức mất đi mục tiêu, nó ngửi đông ngửi tây, hiển nhiên có trí tuệ không tầm thường, biết mọi người vẫn còn ở bên cạnh, chỉ là nó không nhìn thấy, cho nên nó không đi đâu, mà vẫn từ từ đi lại tại chỗ.
Nó đoán đám người này sẽ không nín thở được bao lâu, lát nữa sẽ lấy hơi, tới khi ấy…
Một phút ngắn ngủi trôi qua, Việt Tu Minh không nín thở được nữa, ánh mắt lóe lên, Lục Văn khác với hắn, Lục Văn có huyết thống duy trì, trời sinh năng lực nín thở mạnh hơn người thường không chỉ một chút, nhưng hắn thì không kiềm chế được.
Cương thi lại xoay người, gương mặt dán sát cọ qua mũi Việt Tu Minh, đôi mắt vẩn đục, răng nanh sắc nhọn gần trong gang tấc, Việt Tu Minh bị dọa đến mức trái tim như ngừng đập, hắn kiềm chế đến mức gương mặt đỏ bừng lên, trán rịn mồ hôi lạnh, cương thi lại không có ý định đi ra.
Trong đầu Việt Tu Minh vang lên hồi chuông cảnh báo, ở gần như vậy, chỉ mấy giây nữa, hắn sẽ không chịu đựng được mà lấy hơi, rồi sẽ bị cương thi phát hiện ra mà cắn cổ.
Việt Tu Minh quay đầu, liếc mắt nhìn nam diễn viên lạ mặt cũng nín thở sắp không chịu đựng được, trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi, đột nhiên nhấc chân lên đá về phía cậu ta.
Nam diễn viên bị tấn công, bàn tay che mũi và miệng đột nhiên buông lỏng, không kịp phản ứng, đau đớn hét lên, lập tức thở ra, cương thi có mục tiêu, rời khỏi vị trí của Việt Tu Minh, bổ nhào về phía nam diễn viên ngã xuống, cắn lên cần cổ yếu ớt của cậu ta.
Tiếng kêu thảm thiết đến độ tan nát cõi lòng, nam diễn viên ngã xuống đất bất động.
Hành động của Việt Tu Minh đều lọt vào trong mắt mọi người, mọi người phẫn uất không thôi, nếu không phải có cương thi ở đây, Lục Văn chỉ muốn đánh chết Việt Tu Minh.
Mọi người nhân lúc này lấy hơi, Việt Tu Minh cảm nhận được ánh mắt chỉ trích của mọi người, cười nhạo một tiếng: “Tôi không làm như vậy, mọi người lấy hơi được không? Mấy người nhịn lâu cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Hai tốt thí âm thầm dịch tới bên người Lục Văn, tránh xa Việt Tu Minh.
Nín thở cũng không phải kế lâu dài, trán mọi người chảy mồ hôi lạnh, đôi chân vì căng thẳng mà run lên.
Tạ Trì giúp đỡ đạo trưởng Huyền Thành quay trở về, Tạ Tinh Lan hờ hững lên thay anh, đi tới trước mặt Lục Văn, đưa tay ra nói: “Cho tôi mượn kiếm gỗ đào chơi cái coi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui