Đi trong cảnh mây mù lượn vờn trên núi non trùng điệp, rừng rậm trước mắt cỏ cây xanh biếc, Nhâm Phóng Ưu ngồi trên đỉnh núi nhưng không có thoải mái tự tại như dĩ vãng trước đây.
Tuy nói hai đỉnh núi khác nhau, nhưng cảnh sắc nơi này hết thảy cũng quen thuộc với Nhâm Phóng Ưu như ở Hắc trại.
Ở Hắc trại nàng có thói quen nhìn ngắm địa thế hiểm trở núi non hùng vĩ, suối nước chảy xiết, mà trong tai nàng đều là tiếng đàn ông nghe như trâu bò rống, tiếng bước chân ngươi tới ta đi cũng mạnh mẽ.
Những thanh âm này tuy rằng chói tai, nàng đều đã quen, cũng thực thấy tự tại, nàng có thể dùng âm lượng lớn hơn nữa để rống đáp trả lại khi ý kiến bất đồng.
Nhưng lúc này quanh quẩn ở trong tai nàng toàn là thanh âm từ tốn trầm thấp, dường như không chỉ muốn nghe lọt vào tai nàng, còn muốn tiến vào lòng của nàng.
Nàng nghĩ điều này nhất định liên quan tới việc nàng đang giả trang.
“Hãy để ta lại giả trang nam.” Ngồi trên lưng ngựa, Nhâm Phóng Ưu rốt cục bất mãn, kháng nghị đối với Đinh Thuần.
Từ khi ở suối nước nóng bị hắn phát hiện nàng chân thật là nữ, tấm vải trắng của nàng liền không thấy tung tích, nàng cũng không nói ra miệng được, đành phải tạm thời khôi phục thân phận nữ nhi, nghĩ rằng chỉ cần tiến vào trong thành thì nàng tìm được tiệm bán quần áo chứ không muốn làm cho chính mình không hề được tự nhiên như vậy.
“Nhâm cô nương, ta nói rồi, đây là vì che dấu thân phận của chúng ta, nàng là nương tử sắp cưới của ta, chúng ta muốn đến Lân thành tìm người thân.” Đinh Thuần cười yếu ớt, vô cùng thân thiết gọi tên nàng, đáy mắt đầu mi đều hóa ôn nhu.
Lúc này nàng dù mặc xiêm y bằng vải thô, nhưng không có buộc ngực, không có búi tóc cao như nam nhân. Da nàng trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cả người đều phát ra nồng đậm vị nữ nhân, khiến Đinh Thuần mỗi một lần ngắm khuôn mặt hắn liền càng tươi cười thâm sâu.
“Không cần cải trang? Nhưng không có người muốn đuổi giết chúng ta.” Nhâm Phóng Ưu nheo mắt lại, tự cảm thấy hắn cười tựa hồ đều có dụng tâm kín đáo.
Hắn chỉ tay vào chính mình cười khanh khách, tựa như đang chỉ vào con cáo.
“Nhưng là chúng ta đuổi giết người khác a.” Đinh Thuần giục ngựa đi đến gần bên nàng, tốc độ không nhanh không chậm, hắn đem lý do không cho nàng mặc như trước phá lệ nói cho nàng.
“Hắc trại toàn những nhân vật không phải đơn giản, trong truyền thuyết Hắc trại chủ lại luôn xuất quỷ nhập thần. Dọc theo đường đi, tin tức người trong Hắc trại bị bắt đã truyền ra, ta tin tưởng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cũng đề phòng chúng ta xuất hiện. Vì thuận lợi cho việc ngăn chặn tin tức, chúng ta không thể đàng hoàng……” Đinh Thuần đánh giá tình huống dọc theo đường đi, biết hắn bắt giữ được một kẻ quan trọng trong Hắc trại đã làm cho Hắc trại có đề phòng.
“Không thể đàng hoàng hay sao, sao phải giả dạng làm vị hôn phu thê? Đây là cách nói gì thế?” Nhâm Phóng Ưu dù sao vẫn bất mãn. “Ta vì sao không thể duy trì bộ dáng vốn có của ta?”
“Đây mới là bộ dáng vốn có của nàng.” Bên môi Đinh Thuần ý cười không giảm, đôi mắt đen chuyên chú nhìn nàng.
Lời này vừa thốt xong, Nhâm Phóng Ưu bỗng dưng ngẩn ra.
Đây…… Xác thực nên là bộ dáng vốn có của nàng.
“Ta…… Ngươi rõ ràng biết ta không phải nói ý tứ kia.” Nhâm Phóng Ưu đem cảm xúc không hiểu trong lòng này đá văng ra, vô luận nàng là nam hay nữ, nàng luôn là Nhâm Phóng Ưu, nàng là trại chủ Hắc trại.
Điều này cũng nhắc nhở nàng, nàng trước hết phải báo cho huynh đệ Hắc trại đừng đến Trấn Hoa thành, tránh đỡ phải rơi vào cạm bẫy của Đinh Thuần đặt ra.
Đinh Thuần cũng buông tay vì không muốn tranh luận cùng nàng nữa. Tuy rằng biết nữ nhân hành tẩu giang hồ mà mặc y phục nữ trang tương đối không tiện, nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng giả trang nam nhất định còn có nội tình không muốn người khác biết.
“Nàng nhẫn nại một chút, chờ thời cơ đến rồi, nàng muốn giả trang như thế nào liền giả trang như thế nấy.” Đinh Thuần không nghĩ ép buộc hay ép hỏi nguyên nhân nàng cải trang, hắn luôn luôn có cách làm cho nàng nói ra.
“Hừ.” Nhâm Phóng Ưu biết đó là hắn nói lấy lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ảo não không muốn nói chuyện.
Cái này gọi là ‘Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’, nếu hắn còn có ‘Giá trị lợi dụng’ với nàng thì nàng đành mặc kệ lời hắn.
Nhìn khuôn mặt của nàng, trên mặt Đinh Thuần ý cười càng sâu sắc.
“Trước kia, ta cảm thấy hình như mình có bệnh.” Hắn nói nhẹ nhàng như đang bình phẩm cảnh vật mà mở miệng. “Biết bệnh gì không?”
“Ngươi vốn có bệnh.” Nhâm Phóng Ưu lạnh lùng đầy mị hoặc liếc mắt một cái, áp chế không được cơn tức giận mà bốc hỏa.“Đầu của ngươi có bệnh!”
Đinh Thuần không nghĩ đến lời này chợt lắc đầu, nhìn Nhâm Phóng Ưu khơi mào, một bộ dáng khiêu khích, nàng lại căm giận, hắn tiếp theo chuyển lời mở đầu câu chuyện.
“Ta đã cho rằng ta đoạn tay áo chi phích (thích nam nhân).” Ngữ khí của Đinh Thuần không hề sợ hãi lo nghĩ, không ngớt quăng thêm một câu.
Nhâm Phóng Ưu tức giận đến đỏ bừng mặt, hắn phút chốc lại vòng vo trở về, đôi mắt to của nàng trừng mắt hắn, đôi môi đỏ mọng mở rồi ngậm, ngậm lại mở.
“Ngươi…… Ngươi, ngươi……” Nàng khó được lắp bắp nói quanh co.
“Không tin sao?” Lời của Đinh Thuần mang ý cười, toàn bộ thân mình hơi cúi gần nàng, ung dung chú ý phản ứng của nàng, một đôi con ngươi đen chằm chằm nhìn thẳng nàng, không quên hay để lọt biểu tình nào của nàng.
Nhâm Phóng Ưu trừng trừng nhìn thẳng mắt hắn, đôi mắt đẹp to tròn của nàng như là bị kinh hách rất lớn.
Nàng không phải không hiểu đây là tật xấu gì, chính là…… Hắn nói câu kia là có ý tứ gì?
“Đoạn, đoạn tay áo chi phích cũng không phải chuyện gì ám muội, quân vương thời cổ đại cũng…… Ách, cũng có vấn đề về phương diện này.” Nhâm Phóng Ưu ý đồ muốn nói lảng nói tránh với hắn, làm bộ không biết ý tứ chân chính sau lưng câu nói kia của hắn.
Nàng một chút cũng không muốn biết đối tượng làm cho hắn “Nghĩ đến” hắn đoạn tay áo là ai.
Đinh Thuần vừa cười.
“Không nghĩ tới ý nghĩ của Nhâm cô nương khai thông như thế.” Hắn một tay đưa ra sau lưng, một tay vỗ về cằm, ý cười càng sâu. “Bất quá, cám ơn Nhâm cô nương thông cảm, ta phát hiện lúc trước ta lo lắng thừa, ta chẳng những không có đoạn tay áo chi phích, ánh mắt ta hoàn hảo thật tốt cực kỳ.”
Nhâm Phóng Ưu bảo trì trấn định, cố gắng không cho bên môi hắn cười cợt yếu ớt làm dao động sự bình tĩnh của nàng.
Thật tốt? Cái gì mà kêu ‘Thật tốt’?
Lời hắn làm cho nàng cảm thấy không thích hợp, một đôi mắt nóng cháy kia của hắn có chút quá, cũng thực không thích hợp.
Không, không, không…… Sẽ không thật là nàng đi?
Lời hắn nói không nhẽ ý chỉ nàng khi không có hồi phục thân phận nữ nhi lúc trước đi?
“Hoàn hảo nàng là một cô nương.” Đinh Thuần rất nhanh công bố đáp án, hơi kém suýt nữa làm cho Nhâm Phóng Ưu ngã từ trên lưng ngựa xuống rồi.
Đôi môi hồng đỏ của Nhâm Phóng Ưu khẽ nhếch, lặng ngốc nhìn thẳng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồ nghi chuyển sang vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu, nàng một câu đều nói không được.
“Ưu nhi……” Đinh Thuần khóe miệng cười nhẹ, con ngươi đen thâm sâu chuyển động, ánh mắt hắn nhìn nàng thâm thúy sâu đậm lại mê người. “Hoàn hảo, nàng là một cô nương, bởi vậy nên cũng không cần lo lắng gì. Vậy tỏ vẻ……”
Nhâm Phóng Ưu nghe hắn gằn từng tiếng, toàn thân nổi da gà, không tự chủ được cả người ngây dại. “Câm mồm.” Nàng mềm nhũn nói một câu, cũng không biết có phải do khiếp sợ quá độ hay không mà lời nàng nói ra miệng không ngờ ôn nhu lại mềm mại, không có nửa điểm công hiệu.
“Ta có thể hiên ngang theo đuổi, mà nàng có thể……” Đinh Thuần cưỡi ngựa thản nhiên tự đắc, hưởng thụ làn gió mát lành, không chú ý tới biểu tình kinh hách trên mặt nàng.
“Đủ rồi!” Lúc này đây Nhâm Phóng Ưu rốt cục tìm được thanh âm của chính mình, nàng rống một tiếng làm cho Đinh Thuần quay đầu, nhìn biểu tình kinh hoàng của nàng, ngược lại hắn tươi cười càng sâu sắc.
“Nàng hình như đang bị sợ hãi.” Ánh mắt thâm thúy của hắn chợt tắt, khuôn mặt tuấn tú dường như có chút đăm chiêu.
“Ta làm sao có thể bị dọa đến sợ hãi được?” Nhâm Phóng Ưu mạnh miệng phản bác, nhưng biểu tình trên mặt đã bán đứng nàng. “Ngươi quả thực hồ ngôn loạn ngữ, miệng toàn nói bậy, ngươi nói thật đúng vậy, ngươi thật sự có bệnh!”
Đinh Thuần một tay nắm dây cương, một tay nghịch cằm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị dọa đến trắng bệch, đoán thử nguyên nhân làm nàng thất kinh.
“Là vì nữ giả trang nam lâu lắm rồi cho nên nàng đã quên tư vị bị theo đuổi sao?” Đinh Thuần trêu ghẹo hỏi han, nhìn đến nàng hé ra nguyên cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị dọa ngây ngô giờ lại như là bị châm ngòi thuốc nổ đến nỗi nhất thời đỏ ửng lên.
“Đinh Thuần!” Nhâm Phóng Ưu hung tợn rống lên một tiếng. “Câm cái miệng của ngươi lại!”
Đinh Thuần thần thái thoải mái, làm bộ như không nghe thấy nàng kháng nghị, thực vừa lòng phát hiện hắn đã nói đúng nguyên nhân của nàng thật là bởi vì vậy mà nàng nổi giận đến nỗi khó thở.
Tốt! Tốt lắm!
Hắn lại phát hiện một điểm khác của nàng làm cho người ta thích – thời điểm nàng thẹn thùng thật đáng yêu.
Lúc đầu khi gặp nàng, cá tính của nàng là nóng nảy, thô lỗ, làm cho người ta lần đầu tiên gặp mặt thì không thể phát hiện những điểm đặc biệt đầy nữ tính của nàng.
Chính là sau lúc khôi phục thân nữ nhi, ‘tấm khiên chắn’ của nàng dường như cũng bị hắn dỡ xuống. Nàng vẫn thô lỗ, vẫn…… mạnh mẽ, nhưng đặc biệt hơn những cô nương bình thường nàng hay thẹn thùng kiểu khác.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng phát hiện thấy ở một người nữ nhân nhiều chỗ không giống người thường như vậy, mà nàng còn làm cho hắn khắc sâu ấn tượng.
“Đừng nhìn ta như vậy nữa, bằng không……” Nàng nhịn không được quát to, bộ dáng nàng nhe răng trợn mắt như là đầu óc bị chọc giận phát hỏa, cả người tản ra ánh sáng mê người.
“Nàng lại muốn móc mắt của ta ra?” Đinh Thuần nhướng mày, cười đến đắc ý cực kỳ.
Nhâm Phóng Ưu trừng mắt nhìn hắn, lần đầu cảm thấy bất lực đối với một người, cơ hồ muốn lập tức vươn chân đá hắn ngã xuống dưới đất, lúc đó xem xem hắn còn có thể cười đến đắc ý như vậy không.
Nhưng vì kế hoạch kế tiếp của nàng, nàng không thể làm như vậy.
Việc nàng duy nhất có thể làm chính là nén giận; duy nhất có thể làm, chính là…… Tạm thời đem hắn vứt ra sau đầu, bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Vì thế, hai chân nàng dùng sức kẹp bụng ngựa, trầm giọng kêu một tiếng: “Giá, giá!”
Con ngựa khôn, thực nghe lời ngẩng đầu rồi phi nước đai cực nhanh như tên bắn.
“Di…… Nàng đi đâu?” Đinh Thuần sửng sốt, hướng nàng hô to, nhưng Nhâm Phóng Ưu cũng không quay đầu lại mà vẫn phi ngựa đi phía trước, cũng không để ý đến hắn. Trên mặt hắn hiện ra biểu tình thấy thú vị.
Đinh Thuần nhìn người ở không xa phía trước kia một mái tóc đen đón gió nhẹ nhàng tung bay, không muốn để cho ai nắm giữ.
“Nàng muốn chạy, thì…… Ta liền đuổi theo!” Trên đời này không có tên cướp nào Đinh Thuần đuổi không kịp, cũng sẽ không có người nào hắn đuổi không kịp.
Nàng không chạy thoát được đâu!
Hắn cũng làm theo nàng hai chân kẹp bụng ngựa, thân mình cúi thấp liền thúc ngựa chạy.
Trên đường phi ngựa như điên, Nhâm Phóng Ưu đều muốn thử để hắn rớt lại phía sau, nhưng hắn cưỡi ngựa cũng không kém nàng, bọn họ vẫn luôn sóng vai cùng phi ngựa thẳng một mạch, cho dù nàng tạm thời có thể lấy được vị trí dẫn đầu cũng rất nhanh bị hắn đuổi theo.
Lúc này Nhâm Phóng Ưu không thể không thừa nhận Đinh Thuần này, xác thực có một khoảng thời gian trước kia nàng xem thường thực lực của hắn.
Mới đưa ra nhận xét hắn luôn làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn xong, thì hắn đang dẫn đầu chợt ngừng lại trước gian hàng bán vải vóc và quần áo làm nàng cũng dừng ngựa.
Đinh Thuần cầm chắc dây cương, quay đầu, khóe môi giương lên, xuống ngựa trước rồi đi đến gần nàng.
“Đến rồi.” Hắn đưa tay ra, tính giúp nàng xuống ngựa.
Nhâm Phóng Ưu chờ hắn đến rồi liếc mắt một cái, tầm mắt chuyển qua bàn tay to khỏe của hắn đang vươn ra, sau đó nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi đẩy tay hắn ra, trực tiếp xuống ngựa, hùng hổ đi vào trong gian hàng.
Đó là việc hắn sớm đoán trước rằng nàng sẽ có phản ứng như vậy, nhưng Đinh Thuần vẫn lơ đễnh, hai tay vỗ vỗ giữa không trung, hắn rảo bước đi nhanh cũng tiến vào trong.
Mới vào trong gian hàng này, hắn liền nhìn đến Nhâm Phóng Ưu đã muốn chọn lựa một tấm vải, Đinh Thuần sao lại không biết nàng đang có chủ ý gì, hắn đưa mắt vừa nhìn lướt qua tất cả rồi đi hướng ngược lại nàng.
Khóe mắt Nhâm Phóng Ưu chiếu tia nhìn, chú ý động tác của hắn, khi nhìn thấy tay hắn cầm lấy vải dệt thì mặt nàng biến sắc.
“Ngươi đang tính chọn trang phục của cô nương sao?” Khuôn mặt Nhâm Phóng Ưu nhỏ nhắn lập tức tái nhợt một nửa.
“Chẳng lẽ nàng tính lại giả trang thành nam nhân?” Đinh Thuần hỏi ngược lại.
“Đương nhiên.” Ý niệm này trong đầu nàng luôn luôn không thay đổi qua lần nào.
“Không được.” Đinh Thuần thoải mái từ chối, thái độ tự nhiên. “Chúng ta đã thảo luận qua, nếu muốn tiếp tục ‘Hành trình’ thì nàng phải khôi phục thân phận nữ nhi.”
Nhâm Phóng Ưu mím chặt đôi môi đỏ mọng, bởi vì phẫn nộ mà hai má đỏ bừng, dĩ nhiên biết ý hắn chỉ – nếu muốn tiếp tục đi theo bên người hắn tra án, nàng phải đáp ứng tạm thời “Ngụy trang” thành vị hôn thê của hắn.
Hàm răng cắn chặt vành môi đỏ mọng, như là tưởng tượng muốn đem hắn băm thây vạn mảnh, qua một hồi lâu nàng mới thét lớn một tiếng.
“Tùy ngươi!” Nàng hừ lạnh một tiếng, tình thế bắt buộc nên giờ phút này nàng chỉ sợ không có lựa chọn nào khác.
Nàng dường như giận dỗi đi đến trước mặt hắn, mạnh tay giật lấy bộ xiêm y hắn cầm trong tay, ánh mắt tức giận trừng nhìn ông chủ gian hàng. “Ta cần chỗ thay quần áo để mặc thử.”
“Ách, dạ, mời đi vào bên trong, ở đó có người còn có thể giúp chỉnh sửa trang phục……” Lão bản bị nàng hung tợn trừng mắt nên vội vàng chỉ phương hướng, chỉ thấy Nhâm Phóng Ưu như muốn đục mấy lỗ thủng trên người khác, nhanh nhanh đi vào bên trong cánh cửa.
“Tính tình cô nương thật nóng.” Lão bản hạ giọng, thì thầm nói với Đinh Thuần.
“Đúng vậy.” Đinh Thuần có chút hiểu biết cũng gật đầu. “Bất quá, ta chính là thích tính tình này của nàng.”
Lão bản trừng mắt mở lớn đôi chút, như thực ngoài ý muốn thấy có người thích vị cô nương mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là mỗi người có cái nhìn khác nhau, sở thích bất đồng a.
Đinh Thuần lại chọn vài bộ xiêm y cùng mấy món nữ trang khá tinh xảo ở trên giá gỗ để nàng dọc đường đi có thể có thay đổi.
Đột nhiên, từ phía trong truyền đến vài tiếng rủa xả bất nhã, tất cả đều là ân cần thăm hỏi tổ tông tám đời của nhà Đinh Thuần, đương nhiên Đinh Thuần – nhân vật chính này cũng không mắng thiếu, từ đứa ngốc đến hỗn đản, từ vương bát dê con đến đáng chém ngàn đao…… Thật sự là phấn khích cực kỳ.
Âm thanh mắng mỏ rất to, làm cho lão bản muốn làm bộ như không nghe cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể xấu hổ nhìn Đinh Thuần, ai ngờ người kia vẫn là một bộ dáng dương dương tự đắc thậm chí lòng hắn còn tràn đầy chờ mong.
Mấy ngày nay ở chung khiến hắn có thể sơ lược nắm được chút cá tính của nàng, nàng dù là tức giận, nàng tỏ vẻ dù hổn hển, mà về biểu hiện của nàng thì hắn chỉ biết có một nguyên nhân -
Đúng lúc này, Nhâm Phóng Ưu đi ra.
“Oa!” Lão bản phát ra tiếng tán thưởng đầu tiên, rốt cục biết vì sao nam nhân này cam nguyện chịu cô nương tức giận. “Cô nương thật sự là xinh đẹp.”
Hắn biết nàng mĩ lệ, nhưng là không biết là mĩ lệ như vậy.
Mái tóc của nàng được búi đơn giản, hé lộ ra khuôn mặt tinh xảo, thay bộ váy màu hồng nhạt càng thể hiện sự ôn nhu của nàng. Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy đột ngột và không thích đại khái chính là một đôi mắt đẹp tức giận sắp phun ra lửa kia.
“Đã nói nàng nên đổi về lại bộ dáng cô nương.” Đinh Thuần chậc chậc lên tiếng, lắc đầu thở dài, vẻ mặt dường như đang tranh công, cười với nàng. “Nhìn một cái xem, thế này không phải thoải mái hơn sao.”
“Thoải mái cái đầu!” Nhâm Phóng Ưu mở miệng liền mắng, chiếc váy dài này vướng chân vướng tay làm cho nàng ngay cả đi đường cũng không tự tại, không thoải mái. “Là ai thư thái?”
“Ta!” Đinh Thuần cười tủm tỉm, nhìn Lão bản liếc mắt một cái. “Ngài có phải cũng thấy được thoải mái không ít hay chăng?”
“Đúng……” Lão bản mới định gật đầu, liền nhận ánh mắt của Phóng Ưu khiến người cảm thấy lạnh lẽo. “Ách, là tôi nói đương nhiên nên nghe một chút ý kiến của cô nương.”
Lão bản không dám hùa theo làm cho tâm tình nàng hơi chút chuyển khá hơn, nhưng khi nàng đón nhận biểu tình của Đinh Thuần thì tâm tình lại xấu đi, nàng biết chính mình cao hứng quá sớm. Đinh Thuần từng bước một hướng nàng đi tới, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi nàng, ánh mắt kia nóng cháy lại làm cho nàng nhớ tới khi hắn ở trên lưng ngựa nói những lời kia – mấy lời đáng ghét vô vị.
Nhâm Phóng Ưu cố giữ vững trấn định, nhìn tấm thân to lớn cùng hai vai rộng càng tiến càng gần, càng dựa vào càng gần……
Không biết vì sao nàng cảm giác trong đầu có cỗ thanh âm ong ong, làm cho nàng vừa rồi đột nhiên thần trí chẳng thể tập trung đến xung quanh, thậm chí ngay cả mở miệng nói chuyện đều có khó khăn, ngay cả tim đập cũng nhanh hơn.
“Ưu nhi, thê tử tương lai của ta……” Đinh Thuần cúi người tới gần nàng, hơi thở phả vào vầng trán của nàng, mang theo cảm giác quỷ dị tê dại nào đó, cả người nàng không rõ vì sao lại run run.
Rõ ràng còn nhớ rõ hắn nói qua muốn nàng “Ngụy trang” thành vị hôn thê của hắn, cũng biết miệng hắn kêu chỉ là cách xưng hô giả dối, nhưng Nhâm Phóng Ưu lại không cách nào giữ con tim đập bình thường được, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tự chủ được phiếm hồng.
Phát hiện ngay cả vành tai nàng đều phiếm hồng, Đinh Thuần biết nàng cũng không như ở mặt ngoài thờ ơ với hắn như vậy, tâm tình của hắn miễn cưỡng được chút cân bằng.
Hắn quay người lại, thanh toán ngân lượng xong liền mang đi vài món đồ cùng xiêm y vừa mới chọn, lại một lần nữa hướng tới nàng vươn tay ra.
“Ta không phải sài lang hổ báo, ta là ‘Phu quân’ tương lai của nàng, cho nên đưa tay giao cho ta đi.” Đinh Thuần cực kì thong thả, tràn ngập ám chỉ đối với ánh mắt nàng trừng trừng nhìn, đôi con ngươi đen lóe ra hào quang.
“Vị ‘Phu quân’ của ta sẽ không uy hiếp ta.” Nàng hạ giọng thì thầm phẫn hận bên tai hắn.
Đinh Thuần nở nụ cười.
“Nàng thật thông minh, biết đến điều đấy.” Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phảng phất làm nàng nóng hồng cả mặt, hắn ngửi được mùi hương thanh thanh nhẹ nhẹ trên người nàng thường khó có thể ngửi thấy, nếu không phải gần như vậy hắn cũng không cách nào phát hiện hương khí này.
Mà hiện tại hắn ngửi thấy được, liền muốn dựa vào càng gần, làm cho làn hương của riêng nàng bao phủ chính mình.
Khoảng cách gần như vậy, không chỉ là Đinh Thuần bị ảnh hưởng mà Phóng Ưu ở gần kề cũng có thể cảm giác ngửi thấy mùi xạ hương dễ ngửi thản nhiên trên người hắn kia, thật nhẹ nhàng khoan khoái, khác hẳn với mùi mồ hôi tanh tưởi của nam nhân trong Hắc trại.
Điều này còn không phải nguyên nhân duy nhất khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng trừng mắt nhìn bàn tay to dày của hắn, lo lắng có muốn đem tay mình đặt vào tay hắn hay không.
Nhưng thực hiển nhiên, nàng không có lựa chọn nào khác.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, mang theo ý tưởng “Nhận lấy cái chết”, rốt cục ra lệnh cho chính mình vươn tay -
Bàn tay nhỏ bé mới vươn, nàng lập tức cảm giác tay hắn nắm chặt lại, lòng bàn tay hắn ấm áp bao trọn tay nàng, dường như là không bao giờ tính buông nàng ra nữa.
Lòng của nàng trước kia luôn luôn bình tĩnh giờ rung động mà trở tay không kịp.
Nàng lại xác định nam nhân này nguy hiểm, cũng rõ ràng hiểu được nam nhân này không phải người mà nàng trêu chọc được.
Hắn không chỉ có võ công không thua nàng, hắn thậm chí còn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến nàng. Vì thế nàng theo bản năng muốn rút tay lại nhưng cũng không có thể như ý nguyện.
“Ta sẽ không buông tay.” Đinh Thuần trong lời nói có ý, giống như không chỉ là hiện tại không buông tay, còn có càng lâu về sau này……
***
Khôi phục một thân đều mặc trang phục nữ nhi, Nhâm Phóng Ưu đi đến chỗ nào đều đưa tới không ít chú ý, ngay cả góc tối bí ẩn nhất trong nhà trọ vẫn có không ít người bình phẩm nàng từ đầu đến chân.
“Hiện tại, ta nghĩ đã muốn không chỉ móc lấy mắt của ngươi, còn có của một đống lớn không cần phân biệt người thuộc quan phủ hay không.” Dứt lời, Nhâm Phóng Ưu dùng sức đem cái chén đặt mạnh xuống bàn, nhất thời dọa đến không ít người bởi vì của vẻ đẹp của nàng mà ngưng thần dò xét xem.
Đinh Thuần đối với sự xôn xao dọc theo đường đi, cũng chẳng phải không hề có cảm giác, hắn thậm chí có chút hối hận chính mình quyết định thế, bởi vì hắn đột nhiên cũng có hứng thú không nhỏ đối với việc móc hai mắt của những kẻ khác.
“Aiz, ai bảo nàng tuyệt sắc như tiên giáng trần, làm cho người ta muốn đui mù đây.” Đinh Thuần trêu ghẹo nói. Tuy nói người khác nhìn chăm chú làm cho hắn có chút hối hận, nhưng không thể phủ nhận ngay cả chính hắn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
“Không nghĩ tới ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ đúng là nói năng ngọt xớt như thế, thế nhân sẽ tán dương đến mệt, Đinh đại hiệp làm người chính phái, làm việc chính trực, là đối tượng cô nương muốn phó thác cả đời…… Hừ, đều là thúi lắm.” Nhâm Phóng Ưu đã muốn phát hỏa trong bụng, hắn còn cố tình chọc thêm.
“Ta – Đinh Thuần xác thực làm việc chính trực, làm người chính phái, nhưng không phải là đối tượng cô nương muốn phó thác cả đời, đã nên xem xét lại.” Đinh Thuần lắc đầu thở dài.“Ít nhất, trước mắt ta còn có một vị cô nương không thèm nhìn đến ta, kỳ thị ta như rắn rết a.”
“Người trước mắt ngươi không phải là cô nương!” Nhâm Phóng Ưu có ý định khiêu khích, càng nâng cao giọng nói.
Bất quá cả người Đinh Thuần vẫn là lão thần đầy kinh nghiệm, không đem khiêu khích của nàng biến thành chuyện to tát gì.
“Cho dù không phải được canh giữ ở khuê phòng, tính tình như lửa, theo ý ta thì nàng vẫn là một cô nương.” Ngũ quan sắc nét của hắn tới gần mặt của nàng, hơi thở nóng rực như làm nàng bị bỏng, ngay cả tầm mắt đều là lửa nóng.
Đang lúc Nhâm Phóng Ưu tính thưởng cho hắn một cái tát, bàn bên cạnh lại truyền đến cuộc đối thoại làm cho hai người đồng thời chấn động.
“Không nghĩ tới Hắc trại còn có nội gian, ý đồ gì đây?” Một người nam nhân uống xong ly rượu rồi mở miệng, thở ra hơi thở nồng đậm mùi rượu, chắc là đã uống không ít.
“Cái ‘Người kia’ đưa ra số tiền lớn, kêu chúng ta từ Tứ Xuyên Đường Môn đến nơi này, ý đồ còn có thể là cái gì? Đương nhiên là vị trí đại trại chủ.”
“Bất quá, nói về chuyện này, tên đó thật đúng là đủ ngoan độc, xuống tay đủ ác độc, sai chúng ta mang đến lượng độc dược có thể hại chết cả một thôn làng……”
Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu như bị đông lạnh, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, qua một hồi lâu mới hấp thu nội dung những lời nói của hai kẻ này.
Là ai?
Nàng cẩn thận suy tư trong đầu quá một lượt những người có khả năng, nghi ngờ lớn nhất không ai khác, chính là kẻ luôn vẫn nuôi mơ ước vị trí đại trại chủ, cũng chưa từng che dấu dã tâm, có hiềm khích với nàng – Trình Giá.
Nhưng nàng không nghĩ đã chắc chắn xác định nội gian là ai, cũng không muốn chưa thẩm tra liền phán tội, thậm chí ra lệnh xử tội luôn. Nhưng vấn đề lớn này thật là việc nàng phải ưu tiên xử lý.
Nay người trong trại thần phục vì năng lực của nàng cho nàng lãnh đạo không phải số ít, đây là nguyên nhân “Người kia” đau đầu muốn ra tay hạ sát? Muốn lợi dụng thời gian nàng không ở trại làm cho trại lý chọn lại người đứng đầu, nếu ai không phục sẽ đưa về chầu diêm vương sao?
Bàn tay càng nắm chặt hơn, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nàng biến sắc, vừa nãy nàng không khuất phục sự khiêu khích của hắn, giờ càng biến sắc vì phẫn nộ điên cuồng.
Sát khí ở trong cơ thể kêu gào, nàng bị phẫn nộ thiêu đốt, không bao giờ còn có thể nhẫn nại chịu đựng nữa.
Đột nhiên một bàn tay ấm áp to rộng đặt lên tay nàng, nàng thấy khó hiểu nên di chuyển cái nhìn, nghênh đón một đôi mắt đen sâu thẳm đầy trầm tĩnh.
“Bình tĩnh.” Đinh Thuần hạ giọng nhắc nhở.
Từ lúc nàng đột nhiên ngừng khiêu khích và phản công hắn, hắn liền phát hiện bàn bên thảo luận về mục tiêu công việc của bọn họ.
Mặc dù không biết không khí quanh nàng vì sao đột nhiên chuyển biến, nhưng hắn biết hiện tại bọn họ không thể đánh rắn động cỏ.
“Nơi này cách Hắc trại còn có vài ngày đường, chúng ta nên nhanh đi.” Hai vị thuộc Tứ Xuyên Đường Môn này mùi rượu đầy người, đứng dậy trả tiền rượu, sau đó lắc la lắc lư đi ra bên ngoài.
Nhâm Phóng Ưu mắt thấy hai người này sẽ biến mất, xoay người muốn cùng đi ra ngoài. “Nàng muốn làm gì?” Đinh Thuần nheo lại hai mắt, cảm thấy thái độ của nàng có chút kỳ quái.
“Bọn họ muốn độc hại chết người của Hắc trại, ngươi không có nghe thấy sao?” Nhâm Phóng Ưu giận dữ, hận không thể lập tức ra tay giết chết hai tên kia.
“Cho dù như thế, cảm xúc của nàng cũng quá kích động.” Đinh Thuần thu lại tay, nhìn nàng tức đỏ mặt, như là nàng nghe được ai đáng ngờ sát hại người thân của nàng vậy.
Nhâm Phóng Ưu cắn răng, biết chính mình phản ứng quá mức. Chỉ là bảo nàng làm sao có thể bình tĩnh, những người ấy đều là trưởng bối hay bằng hữu sống cùng nàng từ bé đến lớn, nếu một người bị thương tổn, nàng đều đã không thể chịu được.
“Mệt với ngươi vẫn là quan, thế mà nghe được có người sắp đã bị thương tổn còn có thể thờ ơ?” Nhâm Phóng Ưu không nghĩ sẽ đáp lại nghi vấn của hắn, chính là trực tiếp chỉ trích thái độ gần như lạnh lùng của hắn.
Đinh Thuần không vì lời chỉ trích của nàng mà sinh hờn giận, sắc mặt hắn bình tĩnh, khẽ lắc đầu.
“Ta không có thờ ơ, nàng bình tĩnh một chút, không thể đánh rắn động cỏ thì mới có thể bắt được kẻ chủ mưu đứng phía sau.” Đinh Thuần nhìn chằm chằm nàng bởi vì cảm xúc dao động mà hai mắt nổi tia máu, trong lòng lại sinh thêm nghi vấn.
Tuy rằng nàng vừa đem lý do ra nói, nhưng cảm xúc của nàng vẫn vượt quá phản ứng người bình thường nên có.
“Bất luận kẻ nào cũng không đáng chết.” Nhâm Phóng Ưu trừng mắt nhìn hắn, nhìn chằm chằm như đem hắn trở thành quái thú. “Sự bình tĩnh của ngươi thoạt nhìn ngươi thật không có nhân tính, còn giống vương bát dê con.”
“Đó là sự hy sinh tất yếu.” Đinh Thuần không thay đổi ý nguyện ban đầu, hắn chịu sự giáo dục là luôn phải lấy đại cục làm trọng, không thể vì tình cảm sốc nổi của cá nhân mà làm hỏng đại sự.
“Ngươi!” Nhâm Phóng Ưu quát, cánh tay nhỏ bé chỉ thẳng vào mũi hắn, tức giận đến phát run. “Quên đi, đã bất đồng quan điểm thì chúng ta cũng nên từ lúc này mỗi người đi một ngả đi.”
Nàng tức giận thu tay lại, quay đầu bước đi, tính đuổi theo hai kẻ thuộc Tứ Xuyên Đường Môn kia, trực tiếp chặt đứt mầm tai hoạ ngay, đỡ nguy hại người của Hắc trại.
“Ưu nhi, Ưu nhi!” Đinh Thuần nhìn nàng xoay người bước đi, hắn chạy theo ra ngoài nhà trọ đưa tay cầm được cổ tay nàng, ngăn lại nàng. “Bình tĩnh lại, nàng xông lên như vậy có thể làm được gì đâu?”
“Ta trực tiếp ‘Bắt’ bọn họ.” Ánh mắt Nhâm Phóng Ưu phát ra sát khí mạnh, ai cũng đều đừng nghĩ sẽ thương tổn người nhà của nàng -
Người Hắc trại đều là người nhà của nàng. “Dù thế nào ta cũng không để cho kẻ có dã tâm vì quyền thế thương tổn người khác. Cho dù người trong Hắc trại là trộm cướp trong mắt ngươi không đáng sống, ta cũng không thể cho phép!”
“Nàng bình tĩnh một chút.” Đinh Thuần biết cá tính của nàng dễ xúc động, nhưng không nghĩ tới nàng lại kích động như thế. “Chúng ta có thể ngăn lại bọn họ, từ bọn họ biết vị trí Hắc trại, vừa tiêu diệt luôn những kẻ này, không phải rất tốt sao?”
Nhâm Phóng Ưu đã tưởng tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, hiện tại nghe được hắn muốn “Vừa tiêu diệt” Hắc trại, nàng lại tức giận đến toàn thân đều bốc hỏa.
“Ngươi là tên hỗn đản!” Nhâm Phóng Ưu theo kẽ răng phát ra những lời này xong, hất bỏ tay hắn ra, mũi chân vận một chút khinh công, trực tiếp phóng hướng hai tên kia vừa biến mất.
“Ưu nhi!” Đinh Thuần hô to, nhưng nàng không để ý tới, mới vài giây đã sắp đi sâu vào trong rừng, hắn thấy nàng sẽ biến mất trước mắt chính mình.
Đinh Thuần nắm chặt hai tay, phát hiện chính mình cũng không bình tĩnh như hắn tưởng.
Hắn nghĩ tiếp tục đi tiếp y theo hành trình đã định lúc trước, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm hướng nàng vừa khuất bóng.
Hắn bây giờ nên làm cái gì?
Đinh Thuần thấp giọng rủa vài tiếng, chân vừa chuyển động, vận khí phóng hướng trước mặt – phía rừng cây phi người đi.
(Hết chương 4)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...