Áp Trại Tú Tài

Ông lão thấy Mục Sở Bạch nói không nên lời, ông không còn kiên nhẫn liền giơ tay lên nói với cháu trai: "Cháu trai tiễn khách, ta không muốn nhìn loại người giả nhân giả nghĩa!"

Cháu trai của ông lão từ trên giường bò xuống dưới, đối Mục Sở Bạch làm động tác mời ra. Ngày thường Mục Sở Bạch không phải là người cưỡng bách người khác làm gì, nhưng mà hôm nay, y lại cùng ông giằng co, y chỉ muốn đưa số tiền này cho ông lão.

Mục Sở Bạch đứng bất động, thậm chí còn tiến lên phía trước một bước, nói: "Nếu ông nói tại hạ là người giả nhân giả nghĩa thì cũng không sao, chỉ là ta thấy sắc mặt của lão có vẻ tiều tụy, hơn nữa lúc nghe hai ông cháu các người nói chuyện, tựa hồ ông là người rất ngoan cố, vì sao không cần số tiền này đem đi chữa bệnh trước? Hay là lão muốn để cháu trai lão sống một mình suốt cuộc đời còn? Mạng không còn thì có thể nói được gì khác?"

Ông lão có chút sinh khí: "Ta muốn sống như thế nào là chuyện của ta, ngươi muốn xen vào việc người khác...... Khụ khụ khụ......" Lão dồn dập ho khan khiến cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cháu trai của lão nhìn rất lo lắng, lập tức bò lên trên giường giúp ông lão nhuận khí.


Cháu trai chạy đến ôm ngực ông của nó, quay đầu về phía Mục Sở Bạch dùng giọng trĩ thanh trĩ khí mà nói: "Vị công tử này, xin thương xót, cầu công tử đi trước đi, gia gia của ta không muốn tiền của công tử."

Mục Sở Bạch vừa muốn nói chuyện, một bóng người xuất hiện bên người y, hắn nhẹ nhàng lấy số bạc vụn trong tay Mục Sở Bạc, ước lượng trong tay một chút, nói: "Này tiền ngươi nhận cũng nhận, không nhận cũng phải nhận!"

Thì ra là Chu Vượng Mộc.

Ông lão hít sâu hai hơi, hỏi: "Ngươi là ai?"

Chu Vượng Mộc giơ ngón tay cái chỉ vào mình: "Là chủ nhân của số tiền này."

Ông lão vung bàn tay lên: "Lấy đi!"

Chu Vượng Mộc đem tiền ném lên trên bàn: "Không có tiền ngươi cốt khí cái gì? Nhìn căn phòng cũ nát này liền biết ngươi không có tiền rồi, trên người có bệnh lão có bệnh thì đừng khiến cháu trai liên lụy, lão không có con trai?"


Lão Trịnh trợn trắng mắt, nói: "Đã chết!"

Mục Sở Bạch nghe xong liền cảm thấy tiếc nuối, nhưng Chu Vượng Mộc ở một bên lại nói: "Vậy thôi, dù sao lão tuổi đã cao nên cởi mở một chút, hà tất gì phải khắt khe chính mình như thế, hai người một già một trẻ ai có thể đi ra ngoài làm việc? Ai có thể đi kiếm tiền? Lần này là bọn ta có ý tốt, hơn nữa các ngươi cũng gặp may mắn, cho các ngươi chút tiền ấy, các ngươi nên nhận lấy, biết không?"

Bị Chu Vượng Mộc nói một phen như vậy khiến ông lão gần như tức giận, lão nói: "Khụ khụ, ngươi...... Ngươi nói như vậy là khinh thường chúng ta?"

"Phi, ta chỉ khinh thường những kẻ ham ăn biếng làm, muốn ta nói a, lão không dùng cho chính mình thì lão cũng phải nghĩ cho cháu trai lão. Nếu lão không muốn dùng cho cháu trai thì lão cứ việc đem tiền ra ngoài đi cho, lãoo cho ai thì cho bọn ta quản không được nhưng số tiền này cần thiết đối với lão, nên lão phải nhận mới được!" Chu Vượng Mộc chỉ vào ông lão lại nhịn không được xoa đầu cháu trai lão.

Chu Vượng Mộc thấy sắc mặt ông lão tựa hồ bắt đầu do dự, rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng, hắn nói: "Lão xem, sức khỏe của lão hiện tại không tốt, nếu kéo cháu trai lão một ngày, hai ông cháu lão liền khổ một ngày, lão nên dưỡng thân thể thật tốt, còn mạng không tốt sao? Ta nói cho lão biết, nếu có một ngày 'tiền ở tiền trang, người ở miếu đường' thì sao, lão sẽ không hối hận đi."


Mục Sở Bạch nhịn không được nhìn Chu Vượng Mộc, không nghĩ tới suy nghĩ của hắn lại trùng với suy nghĩ của y.

Ông lão dường như có chút khó xử, lão không muốn vi phạm vào lý niệm của mình, lại cảm thấy lời của Chu Vượng Mộc cũng không phải không có đạo lý, lão hỏi: "Số tiền này ngươi lấy từ đâu?"

Chu Vượng Mộc mặt không đổi tâm không hoảng, nói "Dựa vào hai tay kiếm ra!"

Mục Sở Bạch liếc nhìn Chu Vượng Mộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận