Chúng ta đi thôi! Đi đến trấn ta mua chút đồ ăn cho nàng .」 Hắn
quyết định từ giờ khắc này hắn sẽ không khắc khe với nàng, bất luận nàng phản bội hắn hay không, chuyện đó đã không còn quan trọng, hắn cũng
không muốn tái truy cứu , dù sao người trong Long Diễm bang cũng không
có ai vì nàng mà chết, đúng là rất may!
Có lẽ…… sau khi yêu một người, tất cả đều đã trở nên khoan dung! Hắn nghĩ.
Hắn đưa nàng lên trên lưng ngựa ngồi, sau đó hắn kéo dây cương, chậm rãi đi về phía trước.
****
Chung quanh giường được bố trí cẩn thận, có một người đang tựa nghiêng trên thành trên giường — Triệu Tử Kính.
Cho dù thân phận hắn chỉ là một tổng quản thái giám, nhưng hắn được hưởng thụ vật chất giống như quan viên bình thường .
Lúc này Lý Hành Viễn đang đứng ở cạnh giường Triệu Tử Kính , thần thái là vừa cung kính vừa ngưỡng mộ!
Từ khi hắn tới bái kiến Triệu Tử Kính, chỉ thấy hắn lười nhát nằm ở
bên giường, bên cạnh có mỹ nam xinh đẹp hầu hạ. Mà nhìn quanh nơi hắn ở, chỉ thấy bên trong bài trí xanh vàng rực rỡ, hết sức xa hoa. Chỉ là đồ
đựng hoa quả bên cạnh Triệu Tử Kính thôi cũng từ bạch ngọc điêu khắc
thành,rượu được chế vào ly do vàng rồng chế tạo ra, còn có khảm bảo
thạch. Có thể thấy được tài lộc khổng lồ, tin tưởng đó cũng không phải
là bổng lộc được ban, về phần làm thế nào có được, trong lòng mọi người
đều biết rõ ràng.
「 Lý thượng thư hôm nay đến đây có chuyện gì?」 Triệu Tử Kính cố ý
liếc mắt hắn một cái, tuy rằng giao tình của hắn và Lý Hành Viễn tương
đối khá, nhưng trước mặt người khác, hắn luôn giả bộ không quen biết lắm với hắn.
Lý Hành Viễn rất c ăn ý nói:「 Có một tấu chương không biết là thoả
đáng hay chưa, rất sợ hoàng thượng thấy tức giận, bởi vậy muốn mời ông
công xem qua.Nếu không được ta có thể lui về sửa lại.」
「 Vậy sao? Đưa tới đây!」
Cung nữ lập tức thay hắn đưa lên.
「 Các ngươi xuống trước!」 Triệu Tử Kính ra mệnh lệnh.
Các cung nữ lập tức thối lui.
Triệu Tử Kính mở tấu chương ra, lấy ra bên trong một tờ giấy trắng, cẩn thận nhìn.
Thật ra tấu chương chỉ là ngụy trang, bên trong giấy trắng mới là đều cần xem.
Sau một lúc lâu,Triệu Tử Kính ngẩng đầu lên, không nói được lời nào.
Lý Hành Viễn kiên định, không hỏi thêm.
「 Lần trước bắt không thành công, ngươi cho rằng kế hoạch lần này sẽ thành công sao?」 Triệu Tử Kính mở miệng nói.
「 Nếu tiến hành theo kế sách của ta, tuyệt đối không thất bại!」 Trong mắt Lý Hành Viễn lóe lên ánh sang tự tin.
「 Một khi đã như vậy, ngươi có thể làm đi! Chuyện khác, ta sẽ chuẩn bị, ngươi không cần lo lắng.」
Lý Hành Viễn được Triệu Tử Kính nhận lời sau đó im lặng rời đi.
Triệu Tử Kính nhìn bóng dáng hắn,nghĩ thầm – Lần này đã có thể tiêu diệt Long Diễm bang!
****
Hôm nay,Triển Vô Cực đưa Tô Tiểu Thoa đi đến một nơi tên là 「 Quan Nguyệt sơn trang 」.
Nơi này là nơi tổ chức đại hội võ lâm, trang chủ Đỗ Quan Nguyệt là
nhân vật thần bí mười năm trước xuất hiện trên võ lâm, không người nào
biết hắn từ đâu mà đến, nhưng mà mười năm nay hắn đối đãi nhiệt tình,
làm chuyện nhân nghĩa, mọi người trong võ lâm vốn muốn đề cử hắn làm võ
lâm minh chủ, nhưng hắn là một thư sinh không biết một chút võ công.Bởi
vậy mười năm tới hắn cũng không thể lên chức võ lâm minh chủ, nhưng đại
hội võ lâm hàng năm đều mời đến dự.
Hai người đi vào cửa「 Quan Nguyệt sơn trang 」,Triển Vô Cực cầm lấy cây sáo trước ngực, thổi vang ba tiếng.
Không lâu sau, đại môn sơn trang mở ra, một nam tử thân hình cao ngất thoạt nhìn tao nhã đi ra đón.Phía sau hắn có hơn mười người hầu cả nam
lẫn nữ.
「 Tham kiến bang chủ.」 Nam tử tao nhã kia đúng là Đỗ Quan Nguyệt.
「 Nhị đệ không cần đa lễ.」 Triển Vô Cực cúi người nâng hắn dậy.
Đỗ Quan Nguyệt đứng dậy đầu tiên đập váo ánh mắt là người bên cạnh
bang chủ, vẫn trầm mặc không nói, nữ tử xinh đẹp mang chút u buồn,lơ
đãng .Hắn thấy trên cổ nữ tử kia có đeo chiếc vòng hình rồng!
Xem ra, nữ tử lạnh như băng này chính là người mười năm trước đại ca chọn làm thê tử.
「 Tham kiến bang chủ phu nhân.」 Đỗ Quan Nguyện hành lễ lần nửa với Tô Tiểu Thoa.
Trên mặt Tô Tiểu Thoa ửng đỏ, có chút xấu hổ, có chút lung túng. Tuy
rằng nàng mang thai con của Vô Cực, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng
bái đường chính thức với hắn, ngược lại nàng và Lý Thiếu Bạch trở thành
vợ chồng hữu danh vô thật, làm nàng trong khoảng thời gian ngắn không
biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Triển Vô Cực thấy vẻ mặt của nàng, đã có thể đoán được suy nghĩ của
nàng, vì thế hắn lập tức mở miệng nói:「 Mọi người đều miễn lễ, phu nhân
mấy ngày liền đi đường xa nên có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi sớm.」
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...