Không Vướng Bận
Hai mươi mốt người sau khi thương lượng chọn ăn ngủ dã ngoại, thì phân tổ tìm chim muông thú rừng, ăn xong, đều tự tìm chỗ để nghỉ ngơi. Ngao Tử Luân nằm trên người Vương Hằng, mĩ tư tư ngủ. Có lẽ trong hai mươi mốt người này chỉ có mình Ngao Tử Luân là có thể nhàn hạ say ngủ, thậm chí là mộng đẹp.
Trịnh Liêm tính tình rất tốt, trằn trọc cả đêm, như thế nào cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, trước lúc bình minh thì cầm lấy đao, lén lút quay về sơn trại, hắn tự biết chỉ dựa vào bản thân mình căn bản không thể làm được gì, quyết định gì, thế nhưng hắn xưa nay ghét nhất bị người ta vong ân phụ nghĩa, quay về sơn trại lần này giết vài tên bất trung bất nghĩa gì đó, cũng coi như lấy lại được vốn.
Càng đến gần sơn trại thì mùi máu tươi trong gió càng nồng, Trịnh Liêm nghi hoặc, cước bộ nhanh hơn hướng sơn trại lao đi. Đẩy ra đại môn có chút rách nát, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, Trịnh Liêm nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Sơn trại trước mắt thật hoang tàng, nơi nơi đều là phần chân tay đã cụt còn lại, máu tươi đem nền đất nhuộm thành đỏ sẫm. Trịnh Liêm nhăn mày, chậm rãi đi vào, đạp lên mặt đất máu tươi dính cả vào đế giày, nhìn xuống đế giày một tấc huyết ô, trong lòng Trịnh Liêm trào ra thật sâu chán ghét. Tìm khắp toàn sơn trại, không một người sống sót, Trịnh Liêm chỉ cảm thấy sự tình quá kỳ hoặc, nhanh chóng chạy xuống núi.
“ Đại đương gia, Trịnh ca đã trở về.” A Hách xa xa nhìn thấy bóng dáng Trịnh Liêm, cao hứng la lên.
Nghe vậy, mọi người yên tâm thở ra một hơi, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện Trịnh Liêm đã biến mất, mọi người đều rõ ràng tính nết Trịnh Liêm, biết hắn giận quá mất bình tỉnh, nhất định là trở về sơn trại giết vài người, lo lắng không yên, sau khi thảo luận quyết định sẽ trở về cứu Trịnh Liêm, đang chuẩn bị đi thì nghe A Hách hô lớn, sỉ khí bừng bừng trong nháy mắt đều bay mất.
“ Đại đương gia …… Hô…… Có…… Có chuyện quái lạ ……” Trịnh Liêm thở hồng hộc.
“ Nghỉ ngơi một chút, từ từ nói.” A Hách vội vã mang nước đưa cho hắn.
Ục ục ục~~
Trịnh Liêm uống hơn phân nửa túi nước, lại hít sâu hai hơi:” Ta quay về…… Vừa đến sơn…… Trại…… Thì phát hiện…… Các huynh đệ đi theo….. Nhị đương gia làm phản…… Đều đã chết…… Ta ở…… Trong sơn trại đảo một vòng phát hiện không một ai sống sót…… Hô…… Nơi nơi đều là máu……”
Nghe vậy, mọi người nhíu mày, Vương Hằng sau khi suy nghĩ nói:” Chúng ta trở về nhìn xem.”
“ Hảo.”
Sơn trại giống như những lời Trịnh Liêm kể, mọi người đều chết sạch, hơn nữa chết còn rất thê thảm, hầu như không có ai toàn thây. Trên mặt đất, trên tường, trên cửa…… Nơi nơi đều là máu. Vài người nhìn thấy thảm cảnh này, nghe mùi máu tanh trong không khí đều buồn nôn phun ra.
Vương Hằng mặt không chút thay đổi ở trong sơn trại đảo một vòng, cuối cùng thở dài một hơi nói,” Cùng nhau bắt tay đem sơn trại này thiêu đi, tốt xấu gì cũng đều là huynh đệ trước đây, không thể để cho bọn họ phơi thây ngoài hoang dã được.”
“ Vâng.” Mọi người sắc mặt nặng nề gật đầu.
____________*****____________
Thiêu sơn trại, mười mấy người xem như không còn nhà để về, nhìn núi rừng xanh biếc vắng vẻ, tất cả mọi người đều mờ mịt, Trịnh Liêm hỏi,” Đại đương gia, hiện tại chúng ta phải đi đâu? Nếu không lại chiếm sơn làm thổ phỉ.”
“ Không, làm thổ phỉ không phải là kế lâu dài, về phần đi chỗ nào, ta cũng không……”
“ Ta có đường ra.” Ngao Tử Luân mĩm cười nói.
“ Cái gì?”
“ Tất cả mọi người từng nghe nói qua Thần Uy tướng quân?”
“ Đó là đương nhiên, Thần Uy tướng quân dụng binh như thần, chiến công hiển hách……”
“ Ngươi tưởng chúng ta là người nhà quê sao, Thần Uy tướng quân uy danh lẫy lừng ai chẳng biết, Thần Uy tướng quân là chiến thần chuyển thế…… Một nửa lãnh thổ nước ta đều do hắn đánh hạ có được……”
“ Thần Uy tướng quân là tấm gương của tất cả nam nhân, làm nam nhi thì nên giống như hắn như vậy!! ” Khi nhắc đến Thần Uy tướng quân, tinh thần mọi người đều soi sục.
“ A…… Đường ra ta nói đến chính là cùng với Thần Uy tướng quân có liên quan. Ta có một bằng hữu ở dưới trướng Thần Uy tướng quân làm quan tiên phong, ta có thể thỉnh hắn hỗ trợ, cho các ngươi vào quân doanh.”
“ Thật sao? ”
“ Chúng ta thật sự có thể đầu quân ở dưới trướng Thần Uy tướng quân đánh giặc! ”
“ Thiên! Thủ hạ Thần Uy tướng quân, chuyện này trước kia nghĩ ta cũng không dám nghĩ tới.” Bị Vương Hằng ảnh hưởng, những người ở đó đều đối với việc tham gia quân ngũ có chút cuồng nhiệt khó hiểu.
Thấy mọi người kích động như thế, Vương Hằng cũng tâm sinh dũng cảm, hắn luôn luôn ước muốn vào quân doanh, nay rốt cục cũng có thể thực hiện,”Nương tử, ngươi lấy gì làm tin.”
“ Tử Tái, lấy tín vật này đi tìm Trình Vân, nhân tiện làm cho hắn an bài vài cái huynh đệ.”
“ Vâng.” Lăng Tử Tái lắc mình rời đi.
Sau đó mọi người tìm gia đình nông dân ở lại, tất cả đều nôn nóng chờ đợi, đợi lâu rồi thì quay ra chăm chỉ luyện tập võ công, hi vọng sau này ở trong quân đội có thể bộc lộ tài năng, lập công trạng bảo vệ quốc gia. Những ngày trong khi chờ đợi Ngao Tử Luân giống như ăn hỏng bụng, thỉnh thoảng nôn mửa, Vương Hằng lo lắng, đến trấn trên tìm đại phu, Ngao Tử Luân tùy hứng đóng cửa không gặp.
Nửa tháng sau, Lăng Tử Tái trở về, mang theo tin tốt lành. Sau khi Lăng Tử Tái đọc xong công văn chiêu binh, Vương Hằng liền sửng sốt, những người khác cũng là bộ dáng không tin. Nguyên lai trên công văn chiêu binh không có tên của Vương Hằng.
“ Tại sao có thể như vậy?” Vương Hằng khó hiểu nhìn về phía Lăng Tử Tái.
Lăng Tử Tái nhún vai,” Không biết, hôm nay ta cũng mới nhìn tới văn thư.”
“ Chẳng lẽ đời này ta thực cùng quân đội vô duyên?”
“ Nếu không đại ca, ngươi đi theo chúng ta, đến nơi chiêu binh nhìn xem.” Trịnh Liêm ra chủ ý.
“……Hảo.”
“ Không được!” Ngao Tử Luân lớn tiếng nói.
“ Tại sao?” Mọi người đều khó hiểu.
“ Ngươi tham gia quân ngũ, ta thì sao, ngươi chẳng lẽ muốn ta thủ tiết sống như quả phụ, làm cho con của chúng ta vừa ra sinh đã không thấy mặt cha.” Ngao Tử Luân trong mắt ngấn lệ, vẻ mặt thê lương, rất đáng thương. Thấy vậy Lăng Tử Tái liền cúi đầu, hắn nhìn không nỗi a~~.
“ Đứa nhỏ?!” Vương Hằng ngây người, sửng sốt, không tự giác nhìn nhìn bụng Ngao Tử Luân, sau lại nhìn bụng chính mình, hai cái nam tử sao có thể sinh đứa nhỏ??
Nhìn động tác đáng yêu như thế của Vương Hằng, Ngao Tử Luân trong lòng khẽ động, thầm nghĩ đem người ôm vào trong lòng hung hăng hôn hai cái, nhưng hắn biết hiện tại loại thời điểm này không thích hợp, thu lại tâm thần tiếp tục diễn trò, chỉ vào Vương Hằng mắng to,” Ngươi cái tử không lương tâm ngươi dám không thừa nhận!”
Nghe vậy mọi người liên nhớ đến mấy ngày qua Ngao Tử Luân luôn tự dưng nôn mửa, thân mình cùng càng ngày càng mượt mà, vội hỏi,” Đại ca, người làm phu quân người ta thế nào vậy, vợ mang thai cũng không biết.”
“ Đại ca ngươi không phải rồi.”
“ Đại ca, ngươi mau đi dỗ tẩu tử đi, khóc nhiều không tốt cho thân thể.”
“ Tẩu tử, người đừng lo, chúng ta sẽ không cho đại ca tham gia quân ngũ đâu.” Mọi người vội vàng quở trách Vương Hằng cùng trấn an Ngao Tử Luân.
Cuối cùng, mười tám người gói gém hành lí tiêu sái rời đi, trong sân chỉ còn lại Ngao Tử Luân, Vương Hằng cùng Lăng Tử Tái.
“ Ngươi cố ý.” Vương Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Ân.” Ngao Tử Luân cười tủm tỉm gật đầu thừa nhận, sau dáng tươi cười chợt tắt, lại nói,” Chúng ta là phu thê, ngươi tham gia quân ngũ, ta sao đây, ngươi thật muốn ta tìm người khác sao, cùng người khác tương thân tương ái, cùng người khác ở trên giường làm chuyện thân mật, còn có…… Ngươi đều không quan tâm phải không?”
Nghe vậy Vương Hằng ngẩn ra, lập tức rầu rĩ bi thương, sắc mặt khó coi nói, ”…… Ta…… Không……”
Ngao Tử Luân cắt ngang lời hắn nói,” Nếu ngươi đã không để ý, vậy bây giờ có thể đuổi theo bọn họ, bọn họ vẫn chưa đi xa đâu.” Ngao Tử Luân phất tay áo, nhảy lên ngựa giận dữ rời đi.
Nhìn phương hướng Ngao Tử Luân rời đi, tâm tư Vương Hằng đều xoay vòng, ngày trước đó đầu óc đều bị niềm vui sướng có thể vào quân đội vây lấy, nhất thời xem nhẹ đến sự tồn tại của Ngao Tử Luân, hiện tại ai~~ Vương Hằng thở dài một hơi. Những lời nói của Ngao Tử Luân vừa rồi hắn đều để tâm, thập phần để tâm, hắn không thể tưởng tượng con người tuyệt diễm chỉ thuộc về hắn kia, lại nằm trong vòng tay của một người khác, không biết là loại cảnh tượng nào, ngẫm lại hắn liền phiền muộn muốn giết người.
____________*****____________
Vương Hằng ngốc lăng nhìn Ngao Tử Luân thay nam trang, nhìn say đắm đến mất thần, mặc nữ trang Ngao Tử Luân diễm lệ tuyệt trần, nhưng khi hắn mặc nam trang cũng rất diễm lệ song song còn có tuấn lãng, tuấn lãng ẩn nho nhã, nho nhã hàm phong tình, quả nhiên là tuyệt thế giai nhân.
“ Mỹ nhân, cười một cái.” Ngao Tử Luân cười tà mị, đem chiết quạt đặt ở cằm Vương Hằng, làm trò.
Vương Hằng lấy lại tinh thần, huy khai quạt ở cằm, xấu hổ khụ một tiếng, nói sang chuyện khác,” Chúng ta đi đâu?”
“ Du sơn ngoạn thủy.”
“ Nga.”
“ Tiểu hằng có chỗ nào muốn đi sao?”
“ Không có.”
Ngao Tử Luân thầm nghĩ phải khiến hắn cao hứng, làm cho hắn tươi cười,” Nghe nói buổi tối hôm nay có tết hoa đăng, mà hoa đăng ở An Dương rất nổi danh, chúng ta đến đó ngoạn.”
“ Hảo.”
“ Vành mắt đều đen hết.” Ngao Tử Luân đau lòng vuốt bóng mờ phía dưới hốc mắt Vương Hằng, “ Ngươi đi ngủ trước một lát, buổi tối có thể ngoạn đến đã khuya.”
Ngày đêm gấp rút mới đuổi theo kịp Ngao Tử Luân,Vương Hằng cũng thật sự mệt mỏi, nghe hắn nói thế cũng không từ chối, theo hắn hướng giường đi đến.
____________*****____________
“ Chủ tử.”
“ Tiến vào, nói nhỏ chút Vương Hằng vừa mới ngủ.”
“ Vâng.”
“ Chuyện gì?”
“ Kinh thành truyền đến tin tức, Hoàng Thượng bảo ngài không cần đặt quá nhiều tâm tư để chơi đùa, tiếp theo là biên thùy phía tây đã nhiều lần bị ngoại tộc quấy rối.”
“ Đã biết, lui đi.” giương mắt thấy Lăng Tử Tái muốn nói cái gì lại thôi bộ dáng nghẹn khuất khó chịu, nói,” A…… Muốn biết cái gì liền hỏi đi.”
“ Chủ tử, ngươi khi nào thì xuống tay vậy?” (Lăng Tử Tái muốn hỏi là bắt đầu từ khi nào tính kế sơn trại) Lăng Tử Tái hầu như luôn luôn đi theo bên người Ngao Tử Luân, nhưng hắn một chút cũng không biết Ngao Tử Luân khi nào hạ thủ.
“ Ha ha……” Ngao Tử Luân khẽ mỉm cười, nói:” Còn nhớ ngày đó ta đưa cho Liễu Di Hương Tử Kỳ Lân không?”
“ Nhớ rõ.”
“ Vậy có chú ý tới ta chọn tẩm vào hương liệu gì không?”
“ Có.”
“ Sức quan sát không tệ.” Ngao Tử Luân khích lệ hắn.
“ Chủ tử.” Lăng Tử Tái gầm nhẹ, chủ tử tính tình chính là xấu xa như vậy, luôn luôn nhử hắn.
“ Ha ha…… Không có tính nhẫn nại.”‘Tạch’ lập tức đem chiết quạt mở ra, động tác tiêu sái, phong vận thiên thành, diêu hai hạ, nói:” lư hương trung hạ mê tình hương, người trúng Mê Tình Hương sẽ phải nghe mệnh lệnh người hạ độc, tâm trí cũng mất phương hướng, Tử Kỳ Lân tẩm quá Ma Hương Thảo.”
Nghe vậy Lăng Tử Tái thở hốc vì kinh ngạc,” Ma hương thảo?!”
“ Từng nghe nói qua.”
“ Ân, ta ở một quyển tạp ký thượng gặp qua ghi lại, mặt trên giới thiệu Ma Hương Thảo vô sắc vô vị, kì độc, Ma Hương Thảo đối với người không giết hại sinh linh sẽ không xuất hiện ảnh hưởng gì, nhưng đối với người quen giết chóc sẽ khống chế tâm thần hắn, thấy máu liền điên cuồng.”
“ Không sai, hiện tại đã biết Vương Chính Hạo vì sao lại như vậy đi. Liễu Di Hương trúng Mê Tình Hương, nghe mệnh lệnh của ta, Vương Chính Hạo sờ qua Tử Kỳ Lân tẩm Ma Hương Thảo, kiến huyết điên cuồng. A Hách thì đem Phệ Tâm ta cho hắn thêm vào trong đồ ăn bình thường của Vương Chính Hạo, người trúng phải Phệ Tâm cơ thể sẽ phát ra một loại hương vị rất độc đáo, loại vị đạo này chỉ có người trúng Mê Tình Hương mới ngửi được, Phệ Tâm cùng Mê Tình Hương ở cùng một chỗ sẽ biến thành xuân dược mãnh liệt. Hiện tại…… Đã hiểu chưa?” Ngao Tử Luân cười mỉm nhìn Lăng Tử Tái.
Lăng Tử Tái nghĩ nghĩ, tổng kết,” Liễu Di Hương cùng Vương Chính Hạo ở chung, một đêm phóng đãng→ chủ tử đúng lúc xuất hiện hạ mệnh lệnh cho Liễu Di Hương → Vương Chính Hạo thú Liễu Di Hương → Liễu Di Hương đêm đêm bên gối gây rạn nút, đẩy tiến độ phản loạn nhanh hơn → ngày đó làm phản Ma Hương Thảo phát tác, Vương Chính Hạo kiến huyết điên cuồng → những người trong sơn trại bất trung với Vương Hằng đều chết thẳm, Liễu Di Hương, Vương Chính Hạo cũng thế → sau đó an ủi Vương Hằng, tranh thủ tình cảm, sắp xếp hảo mười mấy người còn thừa, làm cho Vương Hằng chấp nhận thành tình nhân của mình → Vương Hằng không vướng không bận, cũng không có nhà, các huynh đệ cũng đều đi hết, sau được người động viên, không còn gì vướng bận liền đi theo người. Chủ tử, ngài này kế một hòn đá hạ mấy con chim?”
“ Một hòn đá hạ ba con chim.” Ngao Tử Luân chậm rãi chìa ra ba ngón tay thon dài.
“ Bội phục, bội phục.”
Hết đệ thập tứ chương
Áp Trại Phu Nhân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...