Áo Sơ Mi Bạc Hà


Càng là vì tôi yêu anh ấy.

Trung tuần(*) tháng 9 bộ vest được gửi đến tay của Tiêu Ngộ An, nhưng có tặng Minh Thứ làm quà sinh nhật trưởng thành hay không, Tiêu Ngộ An đã đắn đo rất lâu.

*中旬: 11 - 20 hằng tháng.

Bộ vest này là bộ được đặt trước khi Minh Thứ ngỏ ý lòng mình cho anh, lúc ấy anh vẫn còn xem Minh Thứ là em trai.

Lúc trước mỗi lần có người tỏ tình với anh, anh một khi đã từ chối xong đều giữ khoảng cách với đối phương.

Điều này rõ ràng rất tuyệt tình, nhưng cho dù không có ý đó, thì cũng không nên cứ mãi dây dưa không dứt, cho đối phương một hi vọng không thực tế nào.

Đến khi áp dụng đặt vào chỗ của Minh Thứ, đồ vest đáng lẽ không nên tặng nữa.

Thế nhưng Minh Thứ không phải là người mà anh có thể không kiêng dè vô tư lự giữ khoảng cách.

Bọn họ không thể chấm dứt.

Trong quá khứ Minh Thứ là trách nhiệm của anh, tương lai cũng vẫn là trách nhiệm của anh.

Sau khi Minh Thứ trở về, có vài lần anh muốn gọi điện thoại cho Minh Thứ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, sống hơn hai mươi mấy năm, ấy vậy mà chưa từng rối bời đến thế.

Mấy chàng khi ở độ tuổi này của Minh Thứ đều rất kiêu ngạo lại còn mỏng manh yếu đuối, chút chuyện nhỏ nhặt cũng đã có thể giữ trong lòng rất lâu.

Hơn nữa lại thêm Minh Thứ là học sinh lớp mười hai, trẻ nhỏ lớp mười hai, toàn là mấy nhóc không chịu nổi một xíu kích động nào.

Đoạn đối thoại ở trong mưa đêm hôm ấy, thật ra anh có hơi hối hận.

Hiện tại nhắm mắt nghĩ lại, cảm thấy vẫn còn sốt ruột, lúc ấy Minh Thứ cho dù không nói rõ ra với anh, thì tương lai một năm sau cũng sẽ không thể theo cạnh anh, anh cần gì phải phá thủng tầng giấy ấy khi Minh Thứ đang sắp lên mười hai kia chứ?
Phá thủng nó rồi, vấn đề vẫn giải quyết không xong, trong lòng Minh Thứ có thể không rối sao?
Suy đi tính lại, anh cuối cùng vẫn quyết định trước sinh nhật Minh Thứ, gửi đồ vest ấy đi, làm món quà sinh nhật tuổi mười tám.

Mười tám tuổi, độ tuổi quá mức quan trọng, anh lại hiểu rõ Minh Thứ như thế, bé con này nếu như trong thời khắc trưởng thành không nhận được quà và lời chúc mừng của anh, vậy nhất định sẽ buồn bã, sẽ đau lòng.

Mà đối với anh mà nói, không chúc mừng Minh Thứ ngay lúc trưởng thành, đấy cũng là một chuyện sẽ canh cánh trong lòng.

Đồ vest là dùng danh nghĩa anh trưởng để tặng, nếu Minh Thứ nhất định cứ nghĩ theo hướng kia, vậy anh cũng hết cách.

Anh chỉ là một vị phụ huynh trong nhà có bé con thi Đại học như bao nhà khác, tận lực ở năm lớp mười hai vừa quan trọng vừa ảo diệu này, vì Minh Thứ tạo nên một vòng dây đủ cho em ấy an lòng chiến đấu.


Còn về chuyện khác, chỉ đành tạm gác lại, đợi chen qua cây cầu độc mộc thi đại học này lại nói sau.

Minh Thứ không nói cho bất kỳ người nào biết mình có đồ vest, tự mình ngắm mình đẹp rồi, thì thay ra, treo gọn gàng vào tủ quần áo, sau đó mới bình tĩnh hòa nhã làm bài tập ba tiếng đồng hồ.

Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ vạn vật đều im lặng, đèn trước bàn học của cậu phản chiếu ánh sáng bên đường, giống như một ngọn đèn ánh sao chiếu rọi trong con ngươi màu nâu sậm.

Khi viết ra một dãy đề cuối cùng, Minh Thứ ngẩng đầu, nhìn bóng mình trên mặt kính cửa sổ, bỗng nhiên thấy hơi không thể tưởng tượng nổi.

Cậu không ngờ mình có thể bình tĩnh như vậy.

Hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của cậu, cậu nhận quà trưởng thành của Tiêu Ngộ An, là một bộ đồ vest.

Trong lòng cậu đã phân loại quà, sinh nhật năm ngoái là món quà của anh tặng, còn quà sinh nhật mười tám tuổi này là của Tiêu Ngộ An.

Nhận được món quà của người mình thích, thế mà còn có thể chuyên tâm làm bài tập?
Ngay khắc ấy, đôi tay cậu che khuất hai mắt, mỉm cười không thành tiếng, cánh vai ấy thế mà còn rung rung.

Tiêu Ngộ An, là anh cỗ vũ tôi theo đuổi anh đấy.

Vậy thì tôi tới đây.

Anh chờ tôi thi vào trường anh trước đi.

Anh cứ đợi đấy cho tôi!
Cậu đã nghĩ vậy.

Thi cuối kỳ học kỳ trước, Nhất Trung lại làm thêm kỳ thi thử đợt một, học kỳ sau là tháng ba và tháng năm, còn thi thử đợt hai và đợt ba.

Thi xong môn cuối cùng của kỳ thi thử đợt một, đầu nấm đã chạy ra tìm Minh Thứ so đáp án, nôm trông lo lắng sợ sệt, "Anh Minh, cậu thi ổn chứ?"
Nửa học kỳ này Minh Thứ thường hay lên lớp tự học với bọn đầu nấm, điểm toán và vật lý vẫn ngày một nâng cao, đầu nắm vui thì vui, nhưng thi thử đợt một vẫn không giống với thi tháng, kiểu thi tổng hợp, đề cũng khó hơn, thi tháng thi có tốt, thì thi thử đợt một không nhất định cũng sẽ tốt.

"Chắc là ổn." Minh Thứ cầm bóp viết, không hoảng hốt lo lắng liếc nhìn đầu nấm, "Cậu thi không tốt à? Mặt mày nhăn thành giẻ lau hết rồi kìa."
Đầu nấm thở dài, "Tớ thế này không phải là vì lo cho cậu sao? Lại đây so đáp án đi, làm sai chỗ nào thì tớ giúp cậu tính thử trước, vậy thì trong lòng cậu cũng sẽ nắm chắc hơn."
Minh Thứ thấy vui.

Trong lòng cậu thật ra đã chắc lắm rồi, những thứ cậu có thể làm đều đã làm hết, còn những cậu tính không ra được vốn dĩ đã là ngoài năng lực của cậu, kỳ nghỉ đông lại càng thêm chắc, đợt thi thử lần hai chắc sẽ không thành vấn đề.

Trừ môn ngữ văn, mấy môn khác cậu đều có thể ước lượng tính ra điểm số.


Chuyện ước lượng này, là cậu học được từ Tiêu Ngộ An khi trước.

Lúc Tiêu Ngộ An thi lên cấp ba, cậu vẫn còn là một bạn học sinh tiểu học, thấy rằng anh sao lại giỏi đến vậy, vừa thi xong đã biết rõ điểm số đại khái.

"Anh ơi, anh siêu nhân ghê." Khi ấy cậu còn nói giọng rất tự hào.

"Này thì có là gì." Tiêu Ngộ An cười, "Đợi em lên cấp ba rồi, em cũng sẽ biết."
Mấy ngày sau, điểm được phát ra, đầu nấm nhìn xong của mình lại nhìn của Minh Thứ, ngạc nhiên đáp: "So với cậu tính không lệch bao nhiêu!"
"Nói rồi mà tôi có chừng mực." Minh Thứ cười cười, vỗ lên vai của đầu nấm, "Cám ơn nhé, học kỳ trước giảng cho tôi nhiều đề tới vậy."
Đầu nấm không tự kiêu, lập tức ngại ngùng, "Toàn là bạn học với nhau, có gì đâu!"
Tết đến Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình đều không trở về, thậm chí có người còn không còn ở trong nước, nhà họ Tiêu không ai liên lạc được với bọn họ.

Minh Thứ biết Tiêu Ngộ An đang chấp hành nhiệm vụ, nên đêm 30 đón Tết đứng ngồi không yên.

Cậu đến giờ không sợ gì hết, chỉ lo sợ chuyện ảnh hưởng đến sự an toàn của Tiêu Ngộ An, cậu hiểu rõ đó là con đường Tiêu Ngộ An đã chọn, cậu cũng sẽ đuổi theo theo con đường đấy.

Khi học kỳ tiếp theo chính thức khai giảng, Tiêu Ngộ An về nước, gọi điện thoại cho gia đình báo bình an, Minh Thứ lúc ấy mới yên lòng, bắt đầu bốn tháng cuối chạy nước rút này.

Học sinh lớp mười hai có vài nghi thức kỳ lạ, đó là dán giấy ghi chú lên bảng hoặc tường lớp học.

Tờ đầu nấm ghi "Tôi tin bản thân mình, tôi giỏi nhất", còn Đỗ Hạo thì "Tôi nguyện dâng hiến gương mặt đẹp trai này đổi thành bảng điểm cao đẹp trai nốt."
Trên bàn của Minh Thứ cũng dán một tờ ghi chú, lời ít ý nhiều, "Đợi tôi."
"Cậu ghi vậy là sao?" Chắc là vì lời tối nghĩa quá, Đỗ Hạo không hiểu, "Ai đợi cậu thế?"
Minh Thứ làm thinh, múa bút ghi một dãy công thức định lý tính toán trên giấy nháp.

Đỗ Hạo nghĩ một hồi, bỗng dưng tự thông, "Đại học đang chờ cậu hử? Cậu đúng là mờ ám vl."
Minh Thứ nghĩ bụng, tôi thích phụ huynh của mình, đương nhiên phải mờ ám rồi.

Ngày hè nóng bứt cuối cùng cũng đến, khóa lớp mười hai mở cuộc họp lớp cuối cùng của đời học sinh, Minh Hào Phong ngồi chỗ của Minh Thứ.

Ba kỳ thi thử đã kết thúc, thành tích cả năm lớp mười hai này của Minh Thứ vẫn luôn không ngừng đi lên, Minh Hào Phong cầm bảng điểm và giấy nguyện vọng mà cô chủ nhiệm phát 一一 Mỗi năm Nhất Trung sẽ phát một tờ giấy nguyện vọng cho học sinh điền thử, sau đó thầy cô sẽ dựa theo thành tích của học sinh đưa ra một số góp ý.

Minh Thứ dùng nét chữ tràn đầy màu mè của mình ghi lên tờ giấy ấy, Đại học Cảnh sát.

Giữa mày Minh Hào Phong nhíu chặt, ngón tay bấm tấm giấy hiện ra một đường nếp nhăn.


Sau khi họp phụ huynh kết thúc, thầy cô sẽ nói chuyện riêng với từng phụ huynh một.

Minh Hào Phong tìm cô chủ nhiệm, cô chủ nhiệm niềm nở đáp: "Hơn nửa học kỳ này Minh Thứ đã cố gắng rất nhiều, em ấy điền nguyện vọng này cũng không có vấn đề gì, tôi từng nói chuyện với em ấy, mục tiêu của em là trở thành một vị cảnh sát, hơn nữa điểm số của em ấy cũng đủ sức để thi vào đấy."
Minh Hào Phong đáp: "Mong cô góp ý Minh Thứ sửa đổi nguyện vọng, nó sẽ không vào Đại học Cảnh sát."
Cô chủ nhiệm cũng đơ người, "Ý của anh là?"
"Tôi và mẹ của nó đã sắp xếp đường của nó đâu vào đấy, chúng tôi hi vọng nó học Quản trị Kinh doanh.

Cô là cô giáo của nó, nó sẽ nghe lời của cô."
"Chuyện này..." Cô chủ nhiệm suy nghĩ hồi lâu, "Chuyện điền nguyện vọng, tôi sẽ bàn lại với Minh Thứ lần nữa.

Nhưng mong anh hãy lắng nghe ý của Minh Thứ nhiều hơn.

Ở trong mắt anh chắc em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng thật ra em ấy đã có năng lực tự biết phán đoán, cũng biết nghiêm túc suy nghĩ con đường mai sau mà mình sẽ đi."
Sau khi Minh Thứ lên THPT, mỗi khi tới kỳ họp phụ huynh, Minh Hào Phong hoặc Ôn Nguyệt đều sẽ đến dự.

Cô chủ nhiệm không rõ chuyện gia đình của Minh Thứ như cô giáo tiểu học, nhưng chỉ cần nghe vài câu ít ỏi đó của Minh Hào Phong, cô đã phát hiện ra Minh Thứ với ba mẹ không hòa hợp.

"Tôi sẽ lắng nghe nó." Giọng điệu của Minh Hào Phong hơi lạnh nhạt cứng nhắc, "Người làm ba mẹ như chúng tôi, sẽ không bao giờ hại nó."
"Anh Minh, chị Kính kêu cậu chi á?" Thấy Minh Thứ đi ra từ phòng giáo viên, Đỗ Hạo nhanh chóng chạy tới.

Minh Thứ cười ra tiếng, "Không có gì, hỏi chuyện nguyện vọng thôi."
Đỗ Hạo thấy lạ, "Lần trước không phải đã hỏi rồi sao? Có phải là phụ..."
Minh Thứ thở dài, mắt nặng trĩu nhìn Đỗ Hạo.

Tên bạn từ bé này của cậu đó à, có đôi lúc là một tên ngốc nghếch thần kinh thô, có lúc thì lại quá thông minh nhạy bén.

Phỏng chừng từ lúc cậu bị giáo viên chủ nhiệm gọi, cậu ta đã đoán ra là chuyện gì rồi.

Nhưng Đỗ Hạo vẫn lo, còn cậu thì ngược lại rất ung dung.

Khai giảng năm ngoái, cậu đã phân tích rõ ràng cho Minh Hào Phong nghe chuyện nguyện vọng.

Cậu đã tỏ rõ thái độ, Minh Hào Phong không chấp nhận, thế là ra về không vui.

Sau đó không ai nhắc về việc này nữa, tới khi Tết đến ăn cơm đoàn viên, cũng không có ai nói gì.

Nhưng tương lai làm gì, học ở trường nào, thì đó vẫn là chuyện phải đối mặt.

Hiện tại Minh Hào Phong bắt chủ nhiệm lớp làm thay phần công việc của ông ta.

Được thôi, đôi bên cũng không cần phải nén nhịn nữa.

Cô chủ nhiệm tuy là đã đáp ứng Minh Hào Phong, nhưng không hề có ý khuyên cậu một câu nào, "Lời của ba mẹ và của cô em đều có thể nghe, nhưng cuộc đời thì lại là cuộc đời của em, cô cung cấp cho em thông tin đầy đủ, con đường việc làm phía trước, hay cả lý tưởng cô cũng đã phân tích hết rồi, phần còn lại phải để em tự mình đến phán đoán.

Minh Thứ, chị Kính tin năng lực phán đoán của em."
Khi Minh Thứ rời đi đã khom lưng cúi đầu chào cô chủ nhiệm, thong thả đáp: "Chị Kính, cô cứ yên tâm."

Đỗ Hạo ở một bên lo lắng, "Cậu muốn đăng ký Đại học Cảnh sát, còn bọn họ muốn vứt cậu ra nước ngoài, phải làm sao đây?"
"Cậu lo làm gì?" Minh Thứ chọc vào trán Đỗ Hạo, "Đi đây."
"Đi đâu?" Đỗ Hạo xoa trán, "Cậu là anh em của tớ, tớ không thể lo cho cậu sao?"
Minh Thứ đeo cặp bên vai, "Đi về, giải quyết vấn đề."
Đỗ Hạo ngây ra, "Cậu tính đi đàm phán với ba mẹ cậu hả?"
Minh Thứ "ừ", rồi lại lắc đầu, "Cậu học Văn kiểu gì vậy? Đàm phán là một bước phải có bàn bạc, hôm nay tôi về là muốn thông báo cho bọn họ.

Là thông báo, hiểu?"
Đỗ Hạo: "..."
Móa, cậu ngầu chết mẹ!
Minh Thứ không hay tập kích bất ngờ, gọi điện thoại trước cho Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt rất mừng, hỏi cậu muốn ăn gì.

"Tôi không ăn." Cậu nói: "Tôi về để nói chuyện nguyện vọng."
Đèn phòng khách lầu một sáng sủa, Minh Thứ và Minh Hào Phong, Ôn Nguyệt ngồi hai bên bàn đối diện nhau.

Rất nhiều năm về sau, cậu vẫn nhớ cảnh tượng khi đấy.

Cậu rất bình tĩnh, theo cùng đó là sự ung dung nói với bọn họ 一一
"Tôi không đi con đường mà hai người đã sắp xếp, tôi phải vào trường Đại học Cảnh sát, tương lai trở thành một cảnh sát."
"Tôi muốn theo mỗi một bước của Tiêu Ngộ An, không chỉ vì anh ấy giỏi giang."
"Càng là vì tôi yêu anh ấy."
Hết chương 65.

Tác giả có lời muốn nói:
Chiều năm giờ hôm nay còn khoảng hai tiếng nữa.

Dưới đây là tiểu kịch trường của cục moe Minh Thứ, tiếp theo chương trước 一一
Minh Thứ xem TV, trong màn hình có một anh chàng làm sai bị vợ mình phạt quỳ ván giặt đồ.

Minh Thứ nhìn tay mình, ban nãy cậu đưa cây roi mây quấn như cái bóng vải cho anh, anh gõ lên lòng bàn tay của nó hai cái, không đau chút nào.

Không đau thì sao gọi là bị phạt được.

Minh Thứ nghiêm túc thấy mình nên bị phạt quỳ ván giặt đồ.

Tiêu Ngộ An về phòng, thấy Minh Thứ quỳ trên giường mình, dưới đầu gối đè lên cái gối của cậu.

Minh Thứ xòe bàn tay: "Anh ơi, bé quỳ ván giặt đồ nè!"
Tiêu Ngộ An: "...!Đó là cái gối của anh."
Minh Thứ: "Cơ mà ván giặt đồ cứng lắm, em vẫn còn là em bé mà."
Tiêu Ngộ An bồng người lên, Minh Thứ bĩu môi, "Anh ơi, tay nhỏ đã đánh, ván giặt đồ cũng quỳ rồi, anh còn giận nữa hông?"
Người giận Tiêu Ngộ An: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui