Áo Sơ Mi Bạc Hà


Tiêu Cẩn Lan chẳng hiểu gì, sao mà Minh Thứ lúc đi thì hớn hở, còn khi về thì lại mặt mày oan ức được Tiêu Ngộ An xách về.

"Em đừng có mà hà hiếp bé Thứ nhà ta nữa đó?" Tiêu Cẩn Lan nhìn Minh Thứ, xong lại nhìn sang Tiêu Ngộ An, kỳ lạ quá chừng à.

Thằng em nhà mình tính tình thế nào cô không rõ chắc? Tiêu Ngộ An sao có thể làm ra cái chuyện hà hiếp bé con này chớ.

Minh Thứ trừng to hai mắt, nghiêng người thoáng nhìn anh, vừa không quen vừa ân cần hỏi: "Anh, đưa hành lý cho em đi."
Con trai tăng chiều cao nên chỗ nào cũng gầy, có ăn nhiều hơn nữa thì cũng vậy, cánh tay đôi chân mãnh khảnh, cả người gầy gò như mảnh trúc, không có tí thịt nào.

Một năm này lượng cơm Minh Thứ ăn tăng gấp bội, thế mà mặt còn ốm hơn cả lúc trước, cảm xúc thịt mềm như lúc nhỏ cũng mất, trổ mã thành một nhóc vừa thanh tú đẹp trai vừa sống động hoạt bát.

Mà cũng vì nguyên nhân mặt quá gầy, nên đôi mắt trông to tròn lắm.

Cậu tưởng mình lén nhìn trộm anh, anh không biết gì sất.

Nhưng ánh sáng trong đôi mắt to tròn quét mọi nơi này của cậu sao mà giấu nổi đây chứ, Tiêu Ngộ An đã chú ý ngay.

"Không cần tới nhóc." Tiêu Ngộ An cười ngăn lại, "Mắc công chị lại nói anh bắt nạt em."
Tiêu Cẩn Lan cười đáp: "Ấy, chị lỡ lời không được chắc? Nhưng sao bé Thứ lại ũ rủ như vậy? Mới nãy còn vui vẻ lắm mà?"
Minh Thứ vờ như không nghe thấy, hai tay đút vào túi quần jean, nhìn sang hướng khác, "Dạ thì..."
"Tí nữa tụi em tự giải quyết với nhau." Tiêu Ngộ An một tay kéo hành lý, một tay khác choàng ra sau cổ Minh Thứ, đáp xuống trước ngực Minh Thứ, tiện tay kéo về phía mình, "Bé Thứ, đúng không nè?"
Ở nhà họ Minh, bé Thứ là cách gọi của người lớn, mấy đứa nhóc thường hay được gọi như vậy, không gọi tên trực tiếp, thì cũng là học theo cách gọi Minh Thứ lúc bé của Tiêu Cẩn Lan, kêu cục cưng.

Bây giờ Tiêu Cẩn Lan đi làm rồi, nên xem mình như người lớn, tết đến còn lì xì cho bốn đứa em nhà mình, nên cũng gọi bé Thứ luôn.

Tiêu Ngộ An cố ý gọi theo Tiêu Cẩn Lan, nên một tiếng bé Thứ vừa ra khỏi miệng, tới bản thân anh còn thấy kỳ cục.

Còn Minh Thứ thì lại càng kỳ cục hơn, da gà da vịt nổi trồi lên hết.


Với lại ban nãy Minh Thứ còn đang mơ màng, không nhẫn vừa bị gọi bé Thứ, mà còn bị anh kéo như vậy, không giữ được thăng bằng nên nghiêng một bên, ngã ra đằng sau, đụng trúng người anh, vội nói: "Đúng vậy! Chị, chúng em sẽ tự giải quyết mà, chị đừng lo nha!"
Tiêu Cẩn Lan cười đáp: "Rồi rồi, tự giải quyết lấy thì tự giải quyết đi, chị cũng không thèm xen vào chuyện hai đứa."
Từ sân bay về nhà, Minh Thứ không nói gì mấy, nhưng thực ra cậu có rất nhiều điều muốn kể anh nghe, còn muốn hỏi anh ở đại học đã tập những gì, đã chấp hành nhiệm vụ thế nào.

Nhưng cậu có bóng ma tâm lý.

Giọng mình khó nghe quá, đợt trước còn tham gia lớp học lừa bịp kia nữa, thế là cái giọng nhục nhục ấy lại càng khó nghe hơn.

Vừa mở mồm hé tiếng thôi mà tự cậu còn chê, nói chi anh cười mình cũng bình thường.

Gặp phải chuyện buồn cười, cũng đâu thể cản không cho người ta cười đúng hông.

Vì vậy nên rầu.

Anh việc bận quấn đầy người, trở về cũng chỉ ở có vài ngày, cái giọng vứt đi này của cậu trong vài ngày đương nhiên không thể khỏi nhanh vậy, nhưng cậu nhớ anh muốn khùng rồi, trong bụng có một núi lời muốn nói với anh kia kìa, cứ nén vào như vầy miết khó chịu lắm cơ.

Nói thì nói vậy, chứ ngày nào bên tai anh cũng nghe cậu quác quác cạp cạp, thì thể nào lần sau gặp lại, anh chỉ cần nhớ tới cậu, là sẽ nhớ tới cái giọng vịt đực cậu kêu.

Trời ạ!
Tiêu Ngộ An từ sớm đã chú ý nỗi niềm nhỏ bé đó của Minh Thứ.

Nhóc con này ở trường tuy là anh Minh hổ báo cáo chồn, nhưng khi ở trước mặt anh chỉ một lời cũng có thể thành yêu tinh dính người, cho dù bây giờ đã lớn rồi, trở thành một cậu thiếu niên anh tuấn, biết xấu hổ, cũng không đến nỗi rụt vào một góc vậy.

Có điều chuyện của mấy cậu trai thì phải nói riêng tư, hiện tại Tiêu Cẩn Lan vẫn còn ở đây, nghe thấy thì không tiện, bé con sẽ càng thêm khó chiều thôi, nói không chừng sẽ không thèm để ý anh nữa.

Tiêu Cẩn An ngược lại không để ý Minh Thứ đang rụt vào một góc, cô cũng lâu lắm rồi không gặp Tiêu Ngộ An, cũng nhớ nhung lắm, vừa gặp đã nhắc tới nhắc lui không dứt chuyện, nên vừa tán chuyện đã tán luôn tới khi về đến cửa nhà.

Tiêu Cẩm Trình sắp lên lớp mười hai, không có kỳ nghỉ hè, giờ còn đang ở trường.


Bà nội thì đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình cụ ông Tiêu Vân Tranh, may mà vẫn còn khỏe mạnh, từ sớm đã chuẩn bị dưa lạnh và luộc đậu, nghe tiếng xe đã gấp gáp chạy ra ngoài, ngóng nhìn Tiêu Ngộ An mà cả mặt mừng rỡ, "Ngộ An nhà chúng ta đã cao đến vậy rồi, tốt quá, tốt quá."
Tiêu Cẩn Lan đi giúp chuẩn bị bữa tối, Nhất Trung có lớp tự học tối, vốn Tiêu Cẩm Trình cơm tối đều ăn ở căn tin, nhưng nghe nói hôm nay Tiêu Ngộ An trở về, nên từ sớm đã theo người chị là cô này đòi đặt món, một hai đòi nằng nặc trở về ăn.

Trong nhà đã lắp điều hòa, cây cao ngoài sân cành lá ngày càng xum xuê hơn trước, ngồi dưới bóng râm, còn thoải mái hơn hưởng gió điều hòa trong phòng ngủ.

Tiêu Ngộ An trở về phòng tắm rửa, thay xong đồ đi xuống, vừa lúc nhìn thấy cái đầu đầy mồ hôi của Minh Thứ, từ bên ngoài trở về, trong tay xách một túi kem tuyết.

"Anh!" Minh Thứ rốt cuộc vẫn lên tiếng, "Giờ em và Tiêu Cẩm Trình không hay ăn kem nữa, trong tủ lạnh cũng không còn, em mới đi mua một ít nè."
Tiêu Ngộ An buồn cười, "Mấy nhóc còn không hay ăn, vậy anh còn ăn à?"
Minh Thứ chớp mắt.

Trong ký ức của cậu, ngày hè có vài thứ không thể thiếu bao gồm dưa hấu, đậu nành mà ông nội Tiêu luộc, vòi nước dưới bóng cây bọn chúng xếp thành ba đỉnh tam giác, còn có kem tuyết bán sỉ nữa.

Lúc nhỏ cậu vô cùng thích ăn kem bạc hà, mấy năm này nước uống sản xuất không ngừng, không có mấy ai mua kem sỉ để trong nhà nữa, năm ngoái Tiêu Cẩm Trình mua sỉ đem về, cuối cùng ăn không hết, nên năm nay không còn ai đề ra mục mua sỉ này nữa.

Nhưng vừa nãy lúc anh đang tắm ở trên lầu, cậu bỗng dưng nhớ lại, cũng thấy thiếu thiếu kem lạnh, ngày hạ này mà lại thiếu vị đó cơ à, thế là nhanh chóng chạy đi mua.

Cửa tiệm bán sỉ lúc nhỏ đã đóng cửa, một túi này thật ra không phải mua ở tiệm bán sỉ, mà là ở cửa hàng tiện lợi.

Tủ lạnh trong nhà đã thay cái mới, giấy dán cảnh sát mèo đen đã mất từ lâu, thay vào đó là hình dán theo thời đại có nhiều màu sắc, cùng với giấy ghi chú dán ở phía dưới.

Cả hai bỏ kem quyết vào ngăn đông lạnh, Tiêu Ngộ An mới để ý một tờ ghi chú trong đống giấy ấy, phía trên viết chi chít câu đối tết hình họa xấu xí ghi cả ngày tháng hôm nay, còn có câu "Anh phải về đấy".

Là chữ viết của Minh Thứ, vui vẻ tới mức con chữ trên đó cũng muốn nhảy nhót.

Tiêu Ngộ An mỉm cười.

Minh Thứ bóc ra một cây bạc hà, "Anh, anh không ăn thật hả?"

Tiêu Ngộ An không muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy, Minh Thứ nhanh chóng tự bóc cho mình một cây khác.

Kem bạc hà vẫn là mùi vị lúc trước, chỉ một thoáng đã có thể kéo người ta trở về thuở thơ bé, Tiêu Ngộ An nhớ áo sơ mi trắng của mình bị bàn tay đầy nước đường của Minh Thứ làm bẩn, chớp mắt một cái nhóc tì đã tới thời kỳ đổi giọng của thiếu niên.

"Còn giận anh không?" Sợ tổn thương tới lòng tự tôn yếu ớt của thiếu niên, Tiêu Ngộ An chuẩn bị xin lỗi.

Tay cầm kem bạc hà của Minh Thứ rung rinh, giả vờ bình tĩnh, "Em có giận chi đâu nè."
"Không giận, nhưng không được vui." Tiêu Ngộ An nói: "Anh Minh nhà chúng mình tủi thân rồi."
Cái tuổi này của Minh Thứ hình tượng rất nặng, mặt mũi còn mỏng, mới mấy câu đã bị nói tới đỏ mặt, mà vẫn cứng đầu đáp lại, "Anh à anh nói gì thế? Em chưa bao giờ tủi thân hết á."
Còn chưa bao giờ tủi thân đồ.

Tiêu Ngộ An nghĩ, người dễ tủi thân nhất trong nhà trừ Minh Thứ ra thì không còn ai đâu.

"Nãy ở sân bay miệng em bĩu tới nỗi muốn vứt xuống cằm luôn kìa." Tiêu Ngộ An nói: "Còn không tủi thân hử?"
Minh Thứ buột miệng nói: "Đó là tại vì anh cười em."
Tiêu Ngộ An nói: "Ừ, nên anh xin lỗi anh Minh nhà mình nhé."
Phút này tai của Minh Thứ đã bị nung tới chín.

Giọng của anh rất trầm, giống như đang bám vào bên tai của cậu vậy, sau đấy nó không ngừng mon men xuống, cho đến khi chạm lên lồng ngực cậu.

Cậu khi trước đã thấy giọng anh rất hay, nhưng lần này cảm nhận quá mức rõ rệt, đó là giọng cậu hâm mộ, là cái giọng đàn ông thành thục từ tính trầm thấp mà cậu muốn hướng đến.

Không giống cậu, hở tí là bị bể giọng.

Còn bị cười chê.

"Ai rồi cũng sẽ trải qua thời kỳ này, cũng giống như tăng chiều cao vậy." Tiêu Ngộ An lại đáp: "Lúc anh và Tiêu Mục Đình đổi giọng không phải cũng giống em hiện tại sao?"
"Giống sao?" Minh Thứ nói: "Anh, giọng anh chưa từng vịt đực."
Tiêu Ngộ An bị cái kiểu miêu tả này chọc cười, "Không, bọn anh đều từng vịt đựt."
"Vậy sao em không có ấn tượng gì?"
"Bởi vì đó chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ khỏi rất nhanh."
Minh Thứ tự mình ngẫm nghĩ, nửa tin nửa ngờ.

"Anh khi ấy cũng thấy khó nghe, nhưng trách nhiệm nặng nề, có thể không nói thì sẽ không nói." Tiêu Ngộ An tiếp tục khuyên giải, "Nhưng em xem, chỉ cần qua khoảng thời gian đó, em đã không còn nhớ rõ nữa."

Cũng không biết là do anh nói có lý quá, hay do đơn thuần chỉ vì đó là lời anh nói nên cậu tin tưởng vô điều kiện nữa, Minh Thứ khắc này nghe tới phục, "Thế em không vịt nữa, thì giọng em có thành giống anh không?"
Cứ vịt tới vịt lui thế này, Tiêu Ngộ An nhịn cười, "Sao em gì cũng vòi giống anh vậy?"
"Bởi vì anh là anh em mà." Lúc trước Minh Thứ toàn gặng giọng nói chuyện, bây giờ không gặng nữa, giọng vừa hé ra, vừa vang vừa buồn cười, "Anh như thế nào, em muốn sẽ trở thành thế đó."
Lời nói thật lòng của thiếu niên khiến Tiêu Ngộ An không chỉ cảm thấy hơi bùi ngùi.

Anh mấy năm trước đó còn chưa trưởng thành, không hiểu mấy cách để quản trẻ nhỏ, nhưng Minh Thứ lại là trách nhiệm của anh, anh không thể không quản Minh Thứ.

Không mò thấy dây cương, thì cứ dùng cách chủ quan cũng là cách ngu ngốc nhất 一一 Cứ y theo sở thích của bản thân anh mà "nắn" Minh Thứ.

Minh Thứ đúng thật đã lớn lên thành một thiếu niên tài giỏi.

Nhưng khi trải qua nhiều điều, lại nhìn lại Minh Thứ, thì lập tức cảm thấy nên cho Minh Thứ một không gian để lựa chọn.

Anh là anh, Minh Thứ là Minh Thứ, anh không nên nuôi Minh Thứ thành một anh khác.

Chẳng qua Minh Thứ hình như đã sớm quen chỗ nào cũng học theo anh, lấy con đường anh đã từng đi xem thành con đường mình phải đi, bây giờ chỉ mới là học sinh trung học, mà đã nghĩ tới mai sau trở thành cấp dưới của anh.

Anh thấy có hơi đau đầu, một mặt cảm thấy làm cảnh sát cũng tốt, anh có thể trông nom Minh Thứ nhiều hơn, còn một mặt lại cảm thấy Minh Thứ nên thoát khỏi cái bóng của anh, suy nghĩ mình rốt cuộc thích thứ gì.

Chỉ là mấy lời này dường như không thể nói với một cậu trai vừa mới bước vào thời kỳ thanh xuân được.

Vì người ta bây giờ còn đang bận rầu rĩ giọng vịt đực, lo lắng cho kỳ thi kế tiếp, trận đánh nhau tiếp theo, có khi còn có tình đầu chớm nở, cô gái lớp bên mà mình ngưỡng mộ.

Còn anh thì chưa từng vì chuyện tương tự như vậy mà rầu rĩ, nhưng chuyện yêu sớm năm đó của Tiêu Cẩm Trình là báo mới trong nhà bọn họ, Minh Thứ cũng tới cái tuổi này rồi, có người mình thích cũng không phải là chuyện gì lạ lùng.

Người lớn trong nhà thường hay bảo nuôi con trai không cần phải bận lòng, anh thì thấy nuôi cậu trai này cũng đuối người lắm.

Minh Thứ nào biết anh đang bận lòng cậu có tương tư bạn nữ lớp bên nào hay không, cậu chỉ thấy đợt này anh trở về lại càng trở nên đẹp trai hơn rồi, thậm chí vừa nãy lúc dạy dỗ cậu cũng hấp dẫn vô cùng.

Cậu ấy vậy mà nghĩ nhân lúc vài ngày này mà phạm vài lỗi, để anh tới xử lý cậu chút.

Nhưng lúc bừng tỉnh lại mới gõ đầu mình một cái, trong lòng thầm nói 一一 Mày bị bệnh gì vậy hả?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui