Áo mũ chỉnh tề

Chiều thứ hai Thương Tịnh đi tòa soạn tìm Hà Chính Trạch, tổng biên tập mỉm cười chào mừng cô trở về, "Tiểu Thương à, nghe nói lần này cô đi là chăm sóc cho ba của thị trưởng Cố, thế nào rồi, sức khỏe của ngài ấy vẫn tốt chứ?"
 
Hà Chính Trạch cũng chỉ mới biết việc này từ lúc Cố Thùy Vũ làm đơn xin tạm nghỉ cho cô, cô cười nói: "Cám ơn ngài đã quan tâm, lão nhân gia ngài khá tốt, hôm qua lúc gọi điện thoại giọng ông ấy còn rất vang đấy."
 
Hà Chính Trạch gật đầu, thầm than cô bé này thật có bản lĩnh, sau đó ông do dự nói: "Vậy theo thận phận của cô bây giờ, còn làm việc ở đây, không thích hợp cho lắm đúng không?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thương Tịnh không để ý cười nói: "Có thân phận gì chứ, cũng chỉ là người yêu của nhau thôi, hơn nữa cho dù là kết hôn rồi, anh ấy làm quan của anh ấy, tôi làm phóng viên nhỏ của tôi, lại không xung đột nhau."
 
Hà Chính Trạch để cô ngồi xuống, than một tiếng, nói với cô: "Cô nghĩ như vậy là quá đơn giản rồi, hôm nay tôi đành nói thẳng cô biết, phân tích cho cô biết. Trước tiên, Cố thị trưởng nhậm chức còn một năm nữa, nếu anh ấy điều chức cô có đi theo anh ấy không? Nếu đi theo, cô làm phóng viên ở tòa soạn một năm, không có tính liên tục, cũng không có hướng phát triển, vậy thì cô làm tiếp còn ý nghĩa gì chứ; Còn nếu cô không đi theo, vậy thì phải yêu xa rồi, đúng không?”
 
Thương Tịnh nghe rồi, gật đầu.
 
"Còn một điều quan trọng nữa, thân phận Cố thị trưởng không giống người bình thường, sau lưng có nhiều người tìm điểm yếu của ngài ấy, nếu để mọi người biết vợ anh ấy làm phóng viên, không chừng còn làm ra việc gì, vốn dĩ nghề nghiệp này không giống ai, nếu ngày nào đó họ lấy bài báo của cô chế ra những việc không hay, Cố thị trưởng cũng sẽ gặp rắc rối theo."
"Những thứ tôi viết đều là tin tức về xã hội, lại không viết về Đảng phái trong nước, chắc không nghiêm trọng đến vậy chứ?"
 
"Cô vẫn còn trẻ, không hiểu đạo lý trong đây, nếu là người có tâm, chỉ tùy tiện một câu của cô họ cũng có thể hắt cả thau nước bẩn, hơn nữa bây giờ mạng internet phát triển như vậy, mặc kệ cô thật giả thế nào, post lên mạng có cả vạn người xem, lúc đó đều có thể thành thật."
 
"Vậy ngài nói tôi có thể làm gì bây giờ?"
 
Hà Chính Trạch cười haha, "Cô nương ngốc, việc này còn không dễ sao, cứ ở nhà làm phu nhân, điều này biết bao cô gái mong ước còn không được, sau này cô cứ theo Cố thị trưởng ăn chơi là được rồi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thương Tịnh cười đến không tự nhiên, "Hà Tổng ngài nói quá rồi."
 
"Haha, đâu có, tuy rằng tôi đau lòng vì mất đi một nhân viên tốt, nhưng mà vì nghĩ cho Cố thị trưởng, đây cũng không phải việc to tát gì."
 
"Cám ơn sự chỉ điểm của ngài, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhưng trước đó, vẫn xin phép ngài để tôi tiếp tục công việc của tôi."
 

"Được được, tôi cầu còn không được đấy."
 
Thương Tịnh đứng dậy rời khỏi, Hà Chính Trạch nhìn bóng lưng cô lắc đầu. Cô nương này quả thật không tệ, không trách Cố thị trưởng phải mượn lời anh nói rõ với cô, là không muốn hai người phát sinh mâu thuẫn sao?
 
Thương Tịnh nghe xong lời Hà Chính Trạch, không phải là cô không nghĩ đến, cô nhíu mày bước về chỗ ngồi của mình, trong lòng vẫn có nghĩ đến lời nói của ông. Nếu như theo Hà tổng nói, vì Cố Thùy Vũ, cô tốt nhất nên làm một người vợ hiền dâu đảm ở nhà, nhưng mà, nếu như vậy chẳng phải cô đã thoát ly với xã hội sao? Suốt ngày đều trong nhà, quét dọn nhà cửa chăm sóc con cái, đây là toàn bộ cuộc sống của cô rồi sao?

 
Càng nghĩ như vậy, cô càng thấy mịt mờ, cứ như không tìm thấy phương hướng để đi. Hoặc là nói con đường của cô đã xuất hiện ngả rẽ, con đường cô muốn đi lại không thích hợp, con đường thích hợp cô lại không thích đi.
 
Vì Cố Thùy Vũ, cô làm như vậy là đáng giá sao?
 
Đột nhiên sau lưng bị người vỗ lưng, cô giật mình, suýt chút nữa là phản xạ có điều kiện quật ngã người đó rồi, khó khăn lắm mới kiềm lại được, cô xoay người lại nhìn, là Đổng Bính.
 
"Yo, lúc nào về sao không nói một tiếng vậy." Đổng Bính không biết việc suýt chút nữa mình bị quật ngã, còn cười hihi hỏi cô.
 
“Thầy Đổng, ngài dọa chết tôi rồi.” Thương Tịnh âm thầm lè lưỡi.
 
“Cô mà dễ dọa như vậy sao.” Đổng Bính cười cười cùng cô đi về vị trí của mình, có một thực tập sinh đang sử dụng vi tính của cô ngơ ngác ngước mặt lên, nhìn vị giáo viên hướng dẫn thực tập của mình.
 
“Đây là sư tỷ Thương Tịnh của các em, là chủ nhân của chỗ ngồi này.” Đổng Bính cười nói, “mau đứng dậy nhường chỗ nào.”
 
Vị thực tập sinh vội nói: “thực xin lỗi sư tỷ, em lưu lại file tin tức này rồi đi ngay đây ạ.”
 
“Không sao, em cứ sử dụng máy đi.” Thương Tịnh không để ý cười  cười.
 
“Cô không trở về làm nên trống máy ra, nên tôi để bọn họ sử dụng.” Đổng Bính giải thích với cô
 
“Ờ.” Thương Tịnh gật đầu, nhìn thấy chỗ ngồi của mình có phóng viên khác ngồi vào, có chút ý nghĩ không rõ ràng lắm.

Đổng Bính không hiểu tâm lý phức tạp của cô, ngoắc ngoắc tay bảo cô đến vị trí của ông, “Sao vậy, Cố lão gia có dễ hầu hạ hay không?” Ông là người thứ hai trong tòa soạn biết được chân tướng việc cô rời đi.
 
“Cũng khá tốt.” Thương Tịnh nói giảm nói tránh.
 
“Nhìn  cô như vậy, cứ yên lặng mà gả vào hào môn rồi.”
 
“Thầy Đổng, thầy đừng cười tôi nữa.” Thương Tịnh đỏ mặt.
 
“Không sao, Cố thị trưởng cũng đáng tin cậy mà, cô gả qua đó cũng khá tốt.”
 
“Ngài lại biết được gì rồi?”
 
“Ai, thực ra tôi cũng không biết, nhưng tháng trước tôi đi tham gia một buổi họp về việc cải tạo thành phố, Cố thị trưởng cảm thấy tức giận vì những hạng mục đã lâu vẫn chưa hoàn thành, trong buổi họp còn thẳng thắn nêu tên phê bình, hơn nữa chưa đến mấy ngày sau, ngài ấy còn dẫn theo mấy vị lãnh đạo bên khâu xây dựng đến văn phòng hiện trường, tận mắt theo dõi thủ tục xây dựng xây nhà, nhìn ngài ấy thực sự vô cùng uy phong.” Đổng Bính bội phục nói, “tôi là đàn ông mà còn ngưỡng mộ ngài ấy như vậy, cô gái nhỏ như các cô càng bị mê đến thần hồn điên đảo đúng không nào?”
 
“Là vậy sao? Có sức hấp dẫn đến như vậy sao?” Nghe được người khác khen Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh cảm thấy rất vui.
 
“Nhìn xem cô vui đến kìa, cô đừng chỉ nghĩ đến vui vẻ, sau này nhớ chăm sóc Cố thị trưởng thật tốt, ngài ấy chính là hy vọng của thành phố Z chúng ta đấy.” Trước giờ chưa từng có vị lãnh đạo nào có bản lãnh thực sự như vậy, vấn đề đô thị cũ bấy lâu vẫn gây phiền phức đến thành phố Z mà không được giải quyết.
 
“Trách nhiệm của tôi cũng khá nặng nề đó.”
 
“Phía sau lưng người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ vĩ đại mà, cô nói trách nhiệm của cô có lớn hay không đây?” Đổng Bính nói vui với cô.
 
Không ngơ câu nói này của ông lại đâm vào nỗi lòng của Thương Tịnh.
 
Cô nhất định phải làm người đứng sau lưng anh sao?
 
Bên này Cố Thùy Vũ vừa nói điện thoại xong với Hà Chính Trạch, trên mặt không hề xuất hiện nụ cười đắc ý, ngược lại còn lâm vào trầm tư. Thực ra thì từ những phương diện khác mà nói, Thương Tịnh chỉ làm Cố phu nhân là lựa chọn tốt nhất rồi, cô không phải lăn lộn bên ngoài, anh cũng không cần lo lắng cô bị người khác lợi dụng, hơn nữa sau này cô trở thành vợ của anh, việc của anh cũng đủ khiến cô bận rộn rồi, sẽ không có thời gian để cô ra ngoài làm việc khác nữa.
 

Chỉ là, ý nguyện của cô thì sao đây? Nha đầu kia có chủ ý như vậy lại bị bắt ép lựa chọn việc trái với lòng mình, cô sẽ phản kháng sao? Sẽ bỏ cuộc sao?
 
Ai, bảo bối này phải nuôi thế nào mới được đây?
 
Hai người trong lòng đều mang tâm tư khác nhau, gặp mặt lại không chịu nói thẳng, vẫn trải qua cuộc sống như trước, ngọt ngào mặn nồng, lại không biết đối phương đều đang không ngừng điều chỉnh tâm thái, không ngừng thay đổi cách nghĩ.
 
Tối nay hai người đều ở nhà, Thương Tịnh đang nấu cơm, Cố Thùy Vũ đang rửa rau giúp cô.
 
Thương Tịnh nói: “Dạo này Lan Lan ít khi về đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
 
Cố Thùy Vũ mở nước mạnh xối rửa bó rau, không để ý nói: “có thể có việc gì chứ, chắc là quen thuộc với bạn bè rồi.” Cô không nhắc anh còn không phát hiện ra, nhưng mà như vậy cũng tốt, bớt cột điện đi thì sẽ vui hơn mà.
“Mở nước nhỏ lại, phần lá đều bị anh xối đi rồi.” Thương Tịnh chỉ đạo một câu, sau đó lại trở về chủ đề chính, “mấy lần em gọi điện thoại đều nghe con bé nói chuyện ấp a ấp úng, lâu lâu về một lần cũng là ăn xong cơm rồi đi, nhìn thấy anh cứ như bị dọa ma vậy, có phải anh lén lút sau lưng em hù dọa con bé không hả?” Cô đoán là như vậy.
 
Cố Thùy Vũ cảm thấy tức cười, anh tắt vòi nước đi,  “Anh? Dọa cô ta sao?” Ăn no rửng mỡ chắc?”
 
“Vậy anh nói xem con bé bị gì chứ?”
 
“Sao anh biết loại cô bé đó nghĩ gì chứ, không chừng là có bạn trai cũng nên.”
 
“Có bạn trai sao?”  Thương Tịnh nghĩ nghĩ, cũng có thể lắm, “anh xem cái nồi này giùm em, đợi thêm 5 phút nữa thì tắt lửa được rồi.” Cô vừa rửa tay vừa dặn dò anh.
 
“Em làm gì vậy?”
 
“Em đi gọi điện thoại hỏi thử xem.” Thương Tịnh là loại người thuộc phái hành động.
 
“Em còn quản nhiều như vậy làm gì?”
 
“Không phải quản, con bé quen bạn trai gì mà không được chứ, chỉ là tâm tư của Lan Lan còn đơn thuần, nếu con bé thực sự quen bạn trai, em phải nhắc nhở nó vài câu mới được.”
 
Nha đầu này, thực đúng là đóng vai gì đều toàn tâm toàn ý. Cố Thùy Vũ cười cười, nhìn đồng hồ một cái, phải nhớ thời gian tắt lửa.
 
Khoảng 10 phút trôi qua, Thương Tịnh gọi điện thoại xong thì cười hì hì bước vào, “thực sự bị anh nói trúng rồi, Lan Lan quen được anh bạn trai lớn hơn con bé một tuổi.”

 
“Ồ.” Cố Thùy Vũ không quan tâm vâng một tiếng.
 
“Em để bọn họ thứ bảy qua đây ăn bữa cơm, anh xem người giúp em nhé, anh xem người luôn chính xác hơn.”
 
Cố Thùy Vũ lườm cô một cái, “Ông đây không có rảnh.”
 
“Aida, chỉ tốn thời gian một bữa cơm của anh thôi mà.” Thương Tịnh cười nói.
 
“Không có thời gian.” Cố Thùy Vũ được thể lên mặt.
 
Thương Tịnh biết anh đang cố tình đây, cô lên trước chủ động ôm anh, “đừng như vậy mà, nể mặt em đi.”
 
Cố Thùy Vũ cố gắng kiềm chế khóe môi đang giương lên, anh bình tĩnh kéo tay cô lấy đĩa ra đựng thức ăn, “đừng náo, anh đang bận.”
 
Thương Tịnh như cún con dính lấy anh không thả, “xin anh đấy, được không?”
 
Cố Thùy Vũ không trả lời, mang đĩa thức ăn thơm phưng phức ra bàn.
 
“Anh muốn thế nào chứ.” Thương Tịnh lấy đầu mình dụi dụi lồng ngực anh.
 
“Phải xem biểu hiện tối nay của em.”
 
“Tối nay rõ ràng để người ta nghỉ ngơi mà!”
 
“Luôn có tình huống bất ngờ phát sinh đúng không.” Cố Thùy Vũ giương môi,  “đương nhiên, quyền lựa chọn nằm ở em.”
 
Cố Thùy Vũ cười nhẹ một cái, cúi đầu che miệng cô lại.
 
Một lúc sau, anh mới buông cô gái trong lòng ra, lại thêm một yêu cầu, “phục vụ tốt mới có thưởng, hửm?”
 
Tên đàn ông thối tha ăn người không nhả xương này!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui