Sau khi hưởng thụ một bữa ăn đạt chuẩn quốc gia, mọi người trước tiên đưa Cố Vệ Quân về bệnh viện, sau đó lại trò chuyện một lúc, rồi tự ai về nhà nấy. Cố Triển Vũ bị đám anh em gọi đi uống rượu, vốn là đám bạn Cố Thùy Vũ nghe được tin anh trở về, đều gọi điện thoại đến rủ anh ra ngoài chơi, Cố Thùy Vũ đều từ chối họ.
Anh lái xe đưa Thương Tịnh về nhà chính, anh không trực tiếp cùng cô về phòng ngủ, mà dắt cô xuống tầng hầm, anh mở một trong những cánh cửa ra, Thương Tịnh bước vào, sau khi đèn được bật lên, đủ loại máy chụp ảnh và máy quay phim hiện ra trước mắt cô.
Thương Tịnh kinh ngạc thốt lên một tiếng, cô nhìn các loại máy móc tinh vi này, được phân theo từng loại, còn có các loại máy ảnh hình thù kì lạ, cô xoay người hỏi anh: “anh thích chụp ảnh sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, anh có nhiều sở thích, đây là một trong số đó, và cũng là sở thích lâu dài nhất của anh.” Cố Thùy Vũ cũng bước vào, “anh bắt đầu sưu tập những thứ này từ năm 10 tuổi.”
“Phải không đây, không ngờ rằng anh cũng có sở thích đầy nghệ thuật như vậy đấy.” Thương Tịnh mỉm cười lườm anh.
“Thực ra anh chính là một thanh niên yêu nghệ thuật, thích ngâm thơ làm văn.” Cố Thùy Vũ mặt dày trả lời cô.
Thương Tịnh bất ngờ, sau đó trong đầu cô tưởng tượng cảnh Cố Thùy Vũ đang học cấp ba, anh chải tóc hai mái, đeo gọng kính màu đen đứng đó ngâm thơ, thiếu chút cười đến thở không được.
“Có cần anh xoa bụng cho em không?” cuối cùng cũng vui trở lại rồi. Cố Thùy Vũ đứng phía sau ôm lấy cô, bàn tay đặt trên bụng cô xoa hai cái.
Thương Tịnh cười đến mệt ngả trong lòng Cố Thùy Vũ, “cho anh xoa đó.”
Tiểu tổ tông này. Cố Thùy Vũ hôn lên tai cô, nếu cô cứ ngoan như vậy thì tốt biết mấy.
Hai người dính nhau một lát, Thương Tịnh cảm thấy hứng thú với những thứ ở đây, Cố Thùy Vũ phối hợp giới thiệu từng món cho cô, anh giải thích cho cô biết cái gì là máy chụp + khổ ảnh to, cái gì là ống kính cổ xưa, cái gì là góc kính, Thương Tịnh hứng thú nghe anh nói, còn tự mình thể nghiệm một phen, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng chìm vào công việc nhiếp ảnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu em muốn chơi, sau này anh sẽ dạy em.” Cố Thùy Vũ kéo tay cô rời khỏi.
Thương Tịnh yêu cầu đem theo ống kính có thể chụp hình vào ban đêm, Cố Thùy Vũ đồng ý, hai người lên lầu bước vào phòng ngủ, Thương Tịnh không cho anh mở đèn lớn, trái chụp phải chụp chơi đến vui vẻ, Cố Thùy Vũ cũng mặc kệ cô, anh bước vào phòng tắm, tắm xong anh mặc bộ pijama rồi ngồi ở đầu giường đọc sách, Thương Tịnh xoay đầu thấy một màn này, tim đột nhiên đập mạnh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này sao lại gợi cảm như vậy chứ. Cô im lặng giơ máy ảnh lên, mang theo một tâm trạng vi diệu chụp tấm ảnh này. Sau khi chụp xong, cô nhìn vào tấm ảnh có người đàn ông đang chuyên chú đọc sách, than một tiếng nhẹ, sau đó cô lại giương môi cười, mang theo hứng thú nho nhỏ này đi chụp cảnh vật khác.
Đợi cô chơi mệt rồi, mới thả máy ảnh trong tay xuống, tắm rửa thay bộ đồ ngủ, lau sơ mái tóc rồi lên giường.
Cố Thùy Vũ một tay ôm eo cô, hôn khóe môi cô, “không chơi nữa sao ?”
“Ừm.” Thương Tịnh mỉm cười, cô nằm trong lòng anh, như nghĩ đến cái gì liền hỏi, “quen biết lâu như vậy em còn không biết anh có sở thích này đấy.”
Cố Thùy Vũ đặt quyển sách xuống, “để người ta biết được thì sẽ dễ bị người khác tìm được điểm yếu.”
“Vậy anh còn thích làm gì nữa không?”
“Việc này về sau anh sẽ từ từ kể em nghe.” Cố Thùy Vũ dịu dàng nói, “Tịnh Tịnh, sau này anh sẽ nói rất nhiều về chuyện của anh cho em biết, nhưng có một số chuyện anh vẫn sẽ không thể nói với em.”
Thương Tịnh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thể hiện sự không đồng tình.
“Có một số chuyện vốn dĩ em không cần biết đến, như cô An An kia, em biết rồi thì sẽ giận anh, tại sao anh phải nói em biết chứ.”
“Là anh không nói em biết nên em mới nổi giận với anh đấy chứ.”
“Vậy anh phải nói gì với em bây giờ, nói là cô ấy muốn quyến rũ anh để có thể thoát khỏi Vũ Thành sao? Đây không phải là anh tự tìm khổ cho bản thân mình à?” Cố Thùy Vũ sờ mặt cô, “còn về việc Kiều Kiều, anh không biết em nghe được từ đâu, nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi, anh lúc trước ... không phải là người đàn ông tốt, em vốn dĩ đã có thành kiến với anh về phương diện này, anh càng không muốn em biết về những việc không tốt của anh trước kia, chúng ta cứ nhìn về phía trước thôi, có được không em?”
“Nhưng mà điều em quan tâm không phải những việc này, mà là thái độ của anh, em cũng muốn tin anh, nhưng anh vẫn che giấu lừa dối em, em không cách nào không giận anh được.” Thương Tịnh nói, “rõ ràng ngày trước Kiều Kiều chính là bạn tình của anh, anh còn che giấu việc này, còn treo tranh cô ấy trong phòng, em hỏi anh thì anh không chịu nói thật, anh muốn em nghĩ như thế nào đây?”
“Ai nói em biết?” Cố Thùy Vũ chau mày thật chặt.
“Là Kiều Kiều.”
“Sao hai người lại gặp được.”
“Chính là hôm em đi ăn cơm một mình rồi gặp phải chuyện đánh nhau ấy, Kiều Kiều cũng đến đó ăn cơm, sau đó thì hai đứa tụi em gặp nhau.”
Cố Thùy Vũ âm thầm trong lòng “hỏi thăm” tổ tông người đàn bà chết tiệt này, sau đó hít một hơi rồi nói : “nói là bạn tình, chính là ý trên mặt chữ, chứ không mang tình cảm nam nữ nào cả, chính là hôm nào thấy cô đơn thì gặp nhau thôi,” anh cố ý miêu tả một cách nhẹ nhàng nhất, “ bức tranh thì cũng chỉ đơn thuần là thưởng thức, hoàn toàn không có tư tâm gì cả.”
“Bây giờ chịu khai rồi sao?”
“Em đã biết rồi anh có thể không khai chắc? Nói thật nếu em không biết việc này, còn lâu anh mới nói đấy.” Cố Thùy Vũ nói thẳng với cô, “ nói ra đối với hai chúng ta đều chẳng vui vẻ gì, còn khiến em giận anh nữa.”
“Cố Thùy Vũ!” Anh còn không biết vấn đề nằm ở đâu sao?
Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn cô rồi trầm mặc trong giây lát, “anh biết một số việc làm của anh với em khi trước khiến em không thể hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng anh hy vọng em hiểu rằng,” anh ngừng một lát, “ điều mà anh xem trọng lúc trước không phải là phụ nữ, đừng nói đến dã tâm của anh trên quan trường, với anh lúc đó một cái ống kính số lượng có hạn còn quan trọng hơn đám người tình. Anh cũng từng thử qua yêu đương nghiêm túc, nhưng chính là cảm thấy không có ý nghĩa gì, ôm ai đều như nhau cả. Nhưng anh không nghĩ đến trên đời này lại có sự tồn tại của em, đừng nói là một cái ống kính, cho dù lấy hết những thứ quý giá nhất của anh đổi lấy em, anh đều sẽ không chần chừ chút nào, hơn nữa anh đã lấy sự nghiệp chính trị của mình ra làm tiền đặt cọc rồi.”
Cơn giận của Thương Tịnh trong khoảnh khắc đều tan biến.
“Cho nên, cục cưng à, đừng bao giờ quan tâm đến những người phụ nữ có quan hệ với anh khi trước hoặc là những người phụ nữ muốn có ý đồ với anh, thân vận và địa vị của anh như vậy, sẽ không tránh khỏi việc có những người phụ nữ tự đưa thân đến, nhưng anh đã cho em lời hứa của anh, ngoài em ra, anh sẽ không chạm vào người phụ nữ nào khác nữa.” Cũng có thể có những lúc sẽ nổi dậy ham muốn sinh lý, nhưng anh tự nhận mình có thể chịu đựng được, “bên nào nặng bên nào nhẹ anh đều rõ ràng, em đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu.”
Cố Thùy Vũ không giỏi dỗ dành, không, có thể nói anh không bao giờ nói qua những lời ngon ngọt này, thực ra lúc đầu anh không định nói những lời này cho Thương Tịnh biết, anh cứ cho rằng sẽ dùng hành đông thực tế chứng minh cho cô thấy, chỉ là bây giờ anh không chịu được cô có một tia lo lắng nào trong lòng cả, nếu như cô nghĩ không thông điểm nào đó, lại rời khỏi anh thì phải làm sao bây giờ?
“Cố Thùy Vũ...” Thương Tịnh nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, ở bên tai anh thổi khí, “em rất vui... cho dù là anh chỉ đang dỗ dành em thôi, em cũng chấp nhận...” Cô cảm thấy bản thân mình như được bao bọc bởi tình yêu ngọt ngào của anh, cứ như cả thế giới này đều là của cô vậy.
“Đồ ngốc.” Cố Thùy Vũ mỉm cười, “sau này đừng nghĩ đến những chuyện như vậy nữa, cứ ngoan ngoãn làm người yêu nhỏ bé của anh, thành thật ở bên cạnh anh là được rồi.” Anh nhân cơ hội giáo dục cô.
“Biết rồi, sau này em cũng sẽ cố gắng cho mối quan hệ này.” Thương Tịnh cảm thấy cái mũi hơi chua xót, cô sợ mình sẽ khóc thì mất mặt biết bao, cố tình dời chủ đề, “thực ra sau này anh có muốn chạm vào người phụ nữ khác cũng được.”
“Hử?” Cố Thùy Vũ nhướng mày.
“Nếu như em xảy ra tai nạn gì, em không muốn anh thủ tiết vì em đâu.”
“Nói bậy cái gì đó.” Cố Thùy Vũ nhẫn tâm cắn cô một ngụm. Có ai lại tự nguyền rủa bản thân mình như cô sao?
Thương Tịnh lè lưỡi. Từ khi mẹ cô mất đi và lần gặp tai nạn ở nước D, cô cảm thấy người quả là yếu ớt, không chừng hôm nào sẽ mất mạng cũng không hay, cho nên cô càng nên trân trọng thời gian ở bên cạnh anh.
Còn Cố Thùy Vũ được cô nhắc đến vấn đề này, sự khủng hoảng và sợ hãi lúc nghe lời nói kia, anh thật sự không nghĩ đến nếu mất đi cô cuộc sống của anh sẽ ra sao, cảm giác gấp gáp ập đến, anh tức giận đè cô dưới thân mình, “cái miệng không biết giữ kẽ này, có cần may nó lại hay không đây?”
Thương Tịnh cười ha hả, “là em sai rồi, không nói nữa, em sẽ ở bên cạnh anh đến khi đầu bạc, răng rụng, để anh nửa đời còn lại chỉ có thể ở bên cạnh em.”
“Vậy còn được, sau này nói chuyện phải chú ý một chút, biết không?” Cố Thùy Vũ hung hăng cắn cái mũi nhỏ cô.
“Biết rồi, biết rồi.” Thương Tịnh chủ động hôn anh, yêu cầu được khoan hồng. “nhưng mà có một việc, mặc kệ anh lúc trước có cảm tình với Kiều Kiều hay không, sau này đều không được phép có.”
“Bình giấm nhỏ này.” Cố Thùy Vũ vừa hôn vừa cười mắng cô, sau đó thì đè cô xuống tiến hành xử phạt, kết quả là khiến cho tiểu cô nương người ta mồ hôi dầm dề, nước mắt giàn giụa, trông rất tội nghiệp.
Xử phạt xong, người đàn ông nào đó ôm cô đi tắm rửa, Thương Tịnh vốn dĩ đã ngủ một giấc lúc chiều, nhưng cũng không chịu được sự giày vò này, vừa chạm vào gối liền ngủ ngay, Cố Thùy Vũ thấy màn hình điện thoại hiện hai cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài, cầm điện thoại bước ra ban công nói chuyện nửa tiếng mới quay lại.
Anh tắt hết đèn trong phòng, nhưng bên ngoài cửa vẫn có chút ánh sáng hắt vào, khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ trên giường của Thương Tịnh trông vô cùng thỏa mãn, Cố Thùy Vũ đứng bên giường hồi lâu, anh phát hiện mình rất thích ngắm khuôn mặt cô khi ngủ, có loại cảm giác bình tĩnh an lành. Anh nhẹ nhàng xoay người lấy cái máy ảnh, điều chỉnh góc độ xong thì chụp kiều nhan của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...