Áo mũ chỉnh tề


Đợi một vị trợ lí chuyên nghiệp đến, Phương Châu bèn nói rõ tình hình với người ta, cũng không gọi Kiều Kiều dậy, cùng Thương Tịnh ra ngoài.
 
Thươnh Tịnh có chút lo lắng, "Vậy có sao không?"
 
"Yên tâm, anh có một người bạn là ông chủ tiệm tranh, lần này là mượn trợ thủ đắc lực của ông ấy đến."
 
"Ồ."
 
Cuối cùng hai người đến một quán lẩu và hải sản để ăn tối, Thươg Tịnh ăn rất vui vẻ, hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
 
"Em thích ăn như vậy, hôm khác anh lại dẫn em đi ăn quán khác." Phương Châu cười nói.
 
"Được đấy, Cố Thùy Vũ ngày mai đến, chúng ta cùng nhau đi nhé." Bữa tối anh vẫn còn buổi hèn, Thương Tịnh không để anh đáp chuyến bay đêm, anh đành đặt chuyến bay vào sáng mai.
 
Trong mắt Phương Châu thoáng qua tia kinh ngạc, "Anh ba đối xử với em như thế nào?
 
"Cũng khá tốt"
 
"Khá tốt là được, em đã cứu anh một anh, sau này nếu anh ấy có ức hiếp thì gọi anh, anh sẽ giúp em ra mặt." Phương Châu nửa giỡn nửa nghiêm túc mà nói.
 
"Anh không bao giờ nghĩ theo chiều hướng tốt hết." Thương Tịnh lườm anh.
 
Anh hận không thể càng tệ càng tốt. Phương Châu cuối đầu che đi ánh mắt âm trầm, càng tiếp xúc với Thương Tịnh nhiều, anh càng không thể khống chế bản thân mình, vừa nghĩ đến bộ dạng cô ngã vào vòng tay Cố Thùy Vũ nũng nịu, anh liền cảm thấy ghen tỵ đến điên cuồng. Nhưng dù nghĩ đến trong lòng anh rất đau, anh vẫn tỏ vẻ không có gì xảy ra để tiếp cận cô, đợi đến ngày hai người họ phát sinh mâu thuẫn.
 
Đúng lúc này Cố Thùy Vũ lại gọi điện thoại đến, Thương Tịnh liền bắt điện thoại, nhưng vừa nói hai câu hai người đã phát sinh cãi vã, thái đội của cô không vui cho lắm, cuối cùng là cúp điện thoại trong sự tức giận.
 

Sắp đến rồi sao? Anh có cơ hội rồi sao? Phương Châu uống cạn ly nước, ý đồ che giấu sự hưng phấn của mình.
 
"Làm sao vậy?" Anh giả bộ quan tâm hỏi thăm.
 
"Không sao, anh ấy buồn chán tìm việc làm thôi." Thương Tịnh chau mày. Tên đàn ông thối, lại nói người phụ nữ không nghe lời như cô sẽ không ai thích, không thích thì đi tìm người khác đi.
 
"Là vì anh sao?" Phương Châu đã đoán được đại khái rồi.
 
"Sao có thể được, anh ấy sao lại nhỏ mọn như vậy." Thương Tịnh khẩu thị tâm phi.
 
Anh cũng không rộng lượng như vậy. Phương Châu cười mỉm: "Cũng khó trách, anh mà có bạn gái như em, cũng sẽ che giấu cẩn thận."
 
Thương Tịnh mặt đỏ lên, "Nói cứ như thật vậy."
 
Là quyến rũ em đấy, em gái à, sao lại không hiểu chứ . Phương Châu buồn bực, sao cô nhóc này lại chậm tiêu như vậy chứ.
 
Lúc này Kiều Kiều gọi điện đến, hỏi xem họ đang ở đâu, Phương Châu tùy tiện đáp, Kiều Kiều nói lập tức sẽ đến, rồi liền cúp điện thoại.
 
Phương Châu không kịp từ chối, nghe được tiếng ngắt điện thoại liền gọi lại cho cô, "Chúng tôi ăn sắp xong rồi, cô đến làm gì?"
 
"Thanh toán cho hai người, anh đợi một lát, tôi đến ngay đây, anh tuyệt đối đừng thanh toán đấy nhé, nếu anh thanh toán thì không xong với tôi đâu." Nói xong liền cúp điện thoại.
 
Anh còn thiếu mấy đồng tiền đó sao, cô không thể để lần sau lại mời sao? Phương Châu thiếu chút nữa là ói máu, anh khó lắm mới tìm được thời gian ở riêng với Thương Tịnh mà.
 
"Ai vậy"
 
"Kiều Kiêu, cô ấy nói sẽ đến thanh toán cho chúng ta." Quá hiểu tính cách nói gió chính là mưa của Kiều Kiều, Phương Châu buồn bực trả lời. Anh không có việc gì sao lại dẫn cô đi xem triễn lãm tranh chứ, xem triễn làm châu báu không phải tốt hơn sao!

 
Thương Tịnh cảm thấy bất ngờ, cười ra tiếng. Cô ấy qua đây.... thanh toán cho họ? Chỉ là vì cô ấy nói cô ấy sẽ mời họ ăn bữa cơm? Người phụ nữ này, thật khiến người ta khó bài xích được.
 
Quả nhiên không đến nửa tiếng sau, Kiều Kiều đến, cô đặt mông ngồi kế Thương Tịnh, gọi thêm một bộ chén đũa.
 
"Tôi sắp đói chết rồi"
 
"Đổi cái lẩu mới đi." Thương Tịnh nói với nhân viên phục vụ.
 
Kiều Kiều trước gắp những thứ còn sót lại trong nồi để qua cơn đói, lúc này mới để người ra thay nồi khác, cô vừa ăn vừa nói chuyện không rõ ràng với Thương Tịnh: "Thương Tịnh, tôi thấy tin nhắn cô để lại cho tôi rồi, người đó cứ cố chấp muốn mua bức tranh kia sao?"
 
"Cũng không phải cố chấp muốn mua, chỉ là cô ấy rất yêu quý bức tranh kia, tôi cảm thấy cô ấy thực sự thích, không phải là những kẻ giả dạng trí thức, nên mới hỏi ý cô."
 
"Ồ, vậy thì bán đi."
 
".....Cô dễ nói chuyện như vậy, sao lại nằng nặc đuổi trợ lí kia vậy?" Thương Tịnh hỏi.
 
"Cô ta chính là như vậy, nổi tiếng là Kiều điên đấy. Phương Châu ăn no rồi, ngồi đối diện nhìn hai người phụ nữ phong tình khác nhau, còn đang buồn trong lòng vì sao bọn họ lại quen biết nhau, rốt cuộc có biết thân phận của nhau hay không?
 
"Này gái, để tác phẩm mới của tôi hoàn thành, thì cô sẽ biết vì sao lại dễ nói chuyện với cô như vậy." Kiều Kiều nheo mắt với Thương Tịnh.
 
Đợi người được ăn no ngủ kĩ – Kiều Kiều thanh toán xong, cô ấy rốt cuộc có tinh thần, kéo hai người đi tăng hai đến quán bar, Phương Châu âm thầm nghiến răng, quyết định rủ một đán người điên cùng cô ấy, còn tưởng như vậy sẽ dễ dàng chuồn đi với Thương Tịnh ai ngờ cô ta kéo lấy Thương Tịnh gặp ai cũng giới thiệu Thương Tịnh là người của Cố Thùy Vũ, làm người có giáo dục như anh đây cũng không chịu nổi phải văng tục, có kiểu tình nhân cũ nào lại phí sức mà giới thiệu tình nhân hiện tại không chứ?
 
Cho đến khuya 12 giờ, Thương Tịnh mới định về nhà, cô chào tạm biệt Kiều Kiều và đám bạn mới quen, Kiều Kiều hơi say hôn cô một cái, mới hihi thả cô ra.
 

Đợi hai người ra khỏi xửa, một đám phụ nữ không nhịn được bắt đầu bán tán xôn xao "Cô Thương rốt cuộc có lai lịch gì? Là tình nhân của tam thiếu sao?"
 
"Nhìn thì không giống, xem bộ dạnh hình như là Phương Thiếu xem trọng cô ca."
 
"Của nhà nò sao chúng ta lại không biết nhỉ? Hơn nữa người của Tam thiếu sao lại để Phương Thiếu bảo hộ. Không lẽ....hai người bọn họ....."
 
Kiều Kiều đập một chai rượu trước mặt đám bà tám này, "Đừng có ăn nói nhăng cuộc, ghen tỵ thì ra mà giành lấy."
 
Kiều Kiều là người phụ nữ điên có tiếng trong giới, cô ta điên lên thì cái gì cũng dám làm cả, một đám người không ai dám chọc cô ta.
 
Đám người không mặn không nhạt mà cười cười, giải tán hết.
 
Phương Châu không định cứ như vậy mà đưa Phương Tịnh về, anh đề nghị đi hóng gió ngắm phong cảnh, lại bị Thương Tịnh khéo léo từ chối, nếu như cô còn không về, Cố Thùy Vũ không biết còn giận tới mức nào. Phương Châu hết cách, chỉ đành đưa cô về, không ai biết trên đường về anh có vô số lần muốn len lén thay đổi lộ trình, đưa cô về phòng của mình, lên giường của mình.
 
Giữa nam và nữ không có tình bạn thật sự, đây cũng là cả một vấn đề.
 
Phương Châu dừng xe trước của lớn nhà họ Cố, hai người bước xuống xe, Thương Tịnh nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về."
 
"Nói như vậy là quá khách sáo rồi." Phương Châu nhìn cô cười cười.
 
"A, về rồi à." Trong phòng bảo vệ bước ra một người, không phải bảo vệ, mà chính là người không biết từ khi nào đã đến Bắc Kinh – Cố Thùy Vũ. Anh quẳng điếu thuốc qua một bên, tựa như cười như không đi về hướng hai người, biểu tình đạm mạc mà bất giác mang lại áp lực cho người khác.
 
"Tôi còn tưởng sẽ về trễ hơn đấy."
 
"Cố Thùy Vũ." Thương Tịnh kinh ngạc, anh ấy sao đột nhiên đến rồi? "Sao đến đây cũng không gọi điện thoại báo cho em biết?"
 
"Là anh không gọi hay là em không bắt máy đây?" Cố Thùy Vũ mỉm cười xoa đầu cô, sau đó hướng về phía Phương Châu, "Phương tử, cảm ơn cậu đưa cô ấy về."
 
"Anh ba, chỉ là cái nhấc tay thôi mà." Hai người âm thầm đọ sức.
 
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cậu cũng về ngủ sớm đi." Cố Thùy Vũ ôm lấy Thương Tịnh, cúi đầu ngửi mùi trên người cô, "Uống rượu hửm?" giọng nói anh mang theo tia nguy hiểm.

 
Thương Tịnh không quen thân mật trước mặt người ngoài, cô đẩy anh ra, "Chỉ là uống vài ly rượu trái cây thôi."
 
Sao lại gấp gáp đẩy anh ra trước mặt Phương Châu? Ánh mắt Cố Thùy Vũ càng lạnh, sau khi biết được cô nhóc này lại không nghe lời anh mà chạy đi ăn cơm với Phương Châu, bữa cơm anh chỉ ăn được một nửa liền nhịn không được, kiếm cớ rời đi, trực tiếp mua vé máy bay bay ngay đến Bắc Kinh, vốn là muốn dạy dỗ cô ấy một trận, ai ngờ lúc đến lại bắt không được người, cô nam quả nữ ở bên nhau đến tận 12 giờ khuya vẫn chưa về! Lòng ghen tị của anh nổi lên, goi điện thoại đến bệnh viện, không có Phương Châu ở đó, gọi cho cô lại không bắt máy. Nghĩ cũng có thể nghĩ được lửa giận của anh đã lên cao đến mức nào, trong đầu anh không khống chế được cứ nghĩ đến hình ảnh vui vẻ của cô và Phương Châu, hai người từ trò chuyện thân mật rồi lên giường luôn, nếu như họ mà về trễ thêm tí nữa, anh đã cho người lật tung đất Bắc Kinh này lên rồi.
 
Phương Châu cảm thấy gai mắt nhưng trên mặt vẫn tươi cười, "Vậy tôi đi trước, ngủ ngon Tam ca, Thương Tịnh.
 
"À, ngủ ngon" Thương Tịnh đáp.
 
Cố Thùy Vũ giương giương khóe môi.
 
Đợi Phương Châu đi khỏi, Thương Tịnh nhìn về phía Cỗ Thùy Vũ đã lâu không gặp, tràn đầy vui vẻ trong lòng, trong phòng bảo vệ có người, cô cũng không muốn quá thân mật, khoác tay tay anh cười tươi nói, "Chúng ta vào nhà thôi."
 
"Ừ". Tâm trạng Cỗ Thùy Vũ lại trái ngược với cô, anh đã lâm vào trạng thái sắp sửa bộc phát, chỉ đợi về đến phòng sẽ dạy dỗ cô.
 
Hai người từ từ lên lầu bước vào phòng, Cố Thùy Vũ xoay người mở đèn bỗng Thương Tịnh từ lần sau ôm lấy anh, "Em nhớ anh quá....''
 
Trong lòng mĩ nhân, là nhà anh hùng! Cố Thùy Vũ đột nhiên cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này. Rõ ràng trong lòng đầy lửa giận, nhưng lúc này trong lòng đầy lửa giận, nhưng lúc này bị ôm lấy một cách dịu dàng, nũng nịu một hồi, khiến anh nhất thời quên mất phải làm thế nào, suýt chút nữa là nhũn hết cả xương cốt. Không được, đây là mĩ nhân kế! Cố Thùy Vũ e hèm, nắm lấy tay Thương Tịnh, kiên quyết kéo đôi tay kia ra, nhưng lại nghe được giọng ngọt ngào từ đằng sau truyền đến.
 
"Em tưởng ngày mai anh mới về chứ, anh nói xem rõ ràng chỉ cách mấy tiếng, ngủ một giấc thì sẽ qua rồi, tại sao em gặp anh bây giờ vẫn cảm thấy vui mừng như vậy chứ?" Thương Tịnh dán mặt mình lên lưng anh, đỏ mặt nói.
 
Cố Thùy Vũ chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng, anh nắm lấy tay cô, Thương Tịnh giật mình, bị anh đè lên cửa, "Em thật không nghe lời, nha đầu chết tiệt!" làm chết cô cho rồi, tiếu yêu tinh này! Anh hôn môi cô một cách thô lỗ, vừa mút vừa cắn phát tiết, hận không thể nuốt cô vào bụng mình.
 
"Hưm! Đợi một chút..." Anh ấy chỉ biết đến việc này, Thương Tịnh trái né phải tránh, cô vẫn còn chưa tắm đấy.
 
"Đợi cái rắm!" hơi thở Cố Thùy Vũ không ổn định, ở trên người cô sờ loạn, cách một lớp y phục hôn lên tiểu bạch thỏ của cô, trượt qua cái cổ ngọc ngà của cô, cằm nhỏ của cô, một tay sờ nắn đồng thời nâng cằm cô lên hôn vào đôi môi đỏ của cô, chiếc lưỡi không ngừng thăm dò đưa sâu vào, bá đạo mà quấn lấy lưỡi cô.
 
Thương Tịnh bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, cô cùng anh trao đổi nụ hôn nồng cháy, trong căn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh gợi tình, lý trí của cô đã bay mất, cô không có cách nào cự tuyệt, cô nhớ nụ hôn của anh!
 
Hai người âu yếm một hồi, Cố Thùy Vũ mới bỏ qua cho đôi môi của cô, vừa hôn lên cổ vừa mò vào phía dưới váy cô, "Dám mặc váy ngắn như vậy!" Anh vỗ một cái lên mông cô xem như trừng phạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui