Ngoại truyện: Nhật ký làm khách
Chủ nhật ngày hôm đó, thị trưởng Triệu Trường Khánh lấy lý do ăn súp cua ngày thu, mời Cố Thùy Vũ và Phó thị trưởng Vương Dung tới nhà làm khách, Cố Thùy Vũ bảo Thương Tịnh đi cùng, song Thương Tịnh cảm thấy ngại, sống chết không muốn đi, Cố Thùy Vũ không vui nói, "Em nghĩ bậy bạ gì thế hả, chỉ là một cuộc gặp cá nhân, hai ta đi cùng nhau có gì mà ngại với ngùng? Hóa ra em coi anh là tình nhân bí mật, chỉ sử dụng tới vào ban đêm sao?"
Thương Tịnh nghe anh nói vậy thì mặt đỏ tía tai, đành gật đầu đồng ý.
Thế là, chạng vạng tối hôm đó, hai người ra khỏi thang máy, đứng trước nhà Triệu Trường Khánh, Cố Thùy Vũ đặt túi hoa quả vào tay Thương Tịnh, rồi nhấn chuông cửa
Ra mở cửa là bà chủ nhà, Tần Xuân Nhạn, chị cười chào đón Cố Thùy Vũ, nhưng lúc nhìn sang Thương Tịnh thì lại ngạc nhiên trong giây lát, rồi lập tức chị ta che giấu được ngay, "Cô đây là..."
"Cô ấy là Thương Tịnh, lão Triệu nói dẫn người nhà tới cùng nên em dẫn cô ấy tới, Thương Tịnh, chào chị dâu đi" Anh nắm tay Thương Tịnh nói
Thương Tịnh hơi ngại, "Chào chị dâu, em mặt dày không mời mà tới rồi"
Bà Triệu lập tức nhiệt tình nói, "Kìa nói gì vậy, nói gì vậy, em tới chị vui còn không kịp ấy, nào vào đi, vào đi, đừng đứng ở cửa thế, mau vào nhà ngồi"
Thị trưởng Triệu cũng ra đón, thấy Thương Tịnh ông cũng thầm giật mình, ông nghĩ hai người bọn họ chắc là có gì đó với nhau, chỉ là không ngờ Cố Thùy Vũ lại dẫn cô tứoi, lẽ nào bọn họ đã công khai quan hệ rồi ư? Không thể nào chứ? Dù trong lòng nghi ngờ song trên gương mặt ông lại không hề bộc lộ, ông tiến lên, cười nói, "Bí thư Cố, hai người tới là được rồi, xách theo nhiều hoa quả thế làm gì, đúng là khách sáo quá thể" Ông dừng lại, rồi nhìn về phía Thương Tịnh, "Tiểu Thương, cô cũng tới à, hoan nghênh hoan nghênh"
Thương Tịnh đã từng gặp Triệu Trường Khánh vài lần, có điều toàn là ở nơi công cộng, cô ngại ngùng chào, "Thị trường Triệu"
"Ấy, hôm nay là tiệc riêng tư, cô gọi tôi một tiếng 'anh Triệu' là được"
Thương Tịnh nhìn Cố Thùy Vũ, Cố Thùy Vũ cười, cùng cô đi vào nhà. Căn nhà rất lớn, có 4 phòng và hai sảnh, Triệu Trường Khánh vừa dọn vào đây chưa được bao lâu, hôm nay ngoài vợ chồng họ Triệu thì còn có đứa con gái duy nhất của bọn họ là Triệu Thư Lôi và em gái ruột chưa lấy chồng của bà Triệu, Tần Thu Nhạn.
Hai bên chào nhau, rồi ngồi xuống ghế sofa. Bà Triệu nhiệt tình tiếp đón một lúc, rồi cuối cùng nhân lúc thảnh thơi, bèn kéo Triệu Trường Khánh vào trong phòng, trực tiếp hỏi, "Cô gái trẻ tuổi kia là ai?"
"À, là phóng viên nhật báo, Thương Tịnh"
"Nhà làm gì?"
"Sao anh biết? Có điều hình như cũng không có bối cảnh gì đâu"
"Sao cô ta lại đi cùng bí thư Cố hả?"
"Anh cũng không biết, bình thường bí thư Cố rất ít khi đề cập tới chuyện riêng, sao mà anh biết được bọn họ lai thành chứ"
"Thành gì cơ? Em thấy cô ấy tuổi còn trẻ, không quá xinh đẹp. Bình thường thì bí thư Cố làm sao có thể chú ý tới cô ta? Nhất định cô ta chẳng phải loại con nhà lành gì rồi"
Hóa ra mục đích chủ yếu của bữa tiệc tư ở nhà Triệu Trường Khánh lần này khôn gphải vì ăn cua, mà ông ta muốn giới thiệu cho Cố Thùy Vũ cô em vợ mình. Tần Thu Nhạn năm nay 28 tuổi, đang làm việc tại bộ giáo dục, trông không tới nỗi nào, vợ ông ta nghe đồn Cố Thùy Vũ đã ly hôn từ lâu liền muốn bắt cầu làm mối.
"Em đừng có làm bậy, cậu ấy dẫn theo người tới đây, dù chúng ta không nể mặt thì cũng phải nể mũi, nói chuyện chú ý một chút"
"Hứ, em biết rồi"
Một lúc sau, Phó thị trưởng Vương Dung cũng tới cùng với chồng, thấy Cố Thùy Vũ và Thương Tịnh ngồi một chỗ, hai vợ chồng bèn trao đổi ánh mắt.
Chào hỏi xong, mọi người ngồi trong phòng khách tán gẫu, con gái ông Triệu biết ý định của bố mẹ nên vô cùng tò mò, hưng phấn liếc trộm anh chàng Bí thư thị ủy còn trẻ trung hơn bố mình, cô bé thấy anh đang cúi đầu thì thầm với cô gái mà anh dẫn đi cùng, càng nhìn cô bé càng cảm thấy cái chú này đẹp trai quá trời, thế là cô bé quay ra nhìn Thương Tịnh bằng ánh mắt "có thể giết người". Triệu Thư Lôi tim đập thình thịch, đột nhiên cô bé nhận ra rằng mấy anh chàng hotboy ở trường mình chẳng qua chỉ là mấy thằng nhóc còn hôi sữa mà thôi.
Lúc này, Thương Tịnh đang nhẹ giọng hỏi ý kiến Cố Thùy Vũ, "Em cũng vào bếp giúp một tay nhé?"
"Mình tới nhà người ta làm khách, em không việc gì phải làm"
"Em thấy ngại mà, ngồi không đợi ăn cũng chỉ mấy Đại lão gia như các anh mới làm được"
"Được, được, em đi thì đi đi, giúp người ta là được mà, mệt thì nhớ ra đây nhé"
"Dạ"
Thương Tịnh đứng dậy đi vào phòng bếp giúp một tay, bà Triệu giả vờ từ chối song cuối cùng cũng để cô làm.
Tần Thu Nhạn ngồi trong phòng khách, nhìn vào phòng bếp cười nói, "Tiểu Thương đúng là giỏi giang quá, như tôi này, chuyện bếp núc là tôi chịu thôi"
"Đúng vậy, trẻ tuổi lại còn khéo léo, bí thư Cố đúng là có phúc nhỉ" Vương Dung thử hỏi thăm dò. Bà có quan hệ khá tốt với bà Triệu, lần này bà được mời tới làm thuyết khách, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. (1)
(1): Ý chỉ những người hay nhảy vào chuyện của người khác để phá bĩnh.
"Cô ấy thích làm mấy việc này mà, môt tuần ít nhất cô ấy phải nấu một bữa" Cố Thùy Vũ cười nói
"Bí thư Cố, Tiểu Thương làm ở dâu?" Nhìn cô có vẻ nhàn hạ
"Cô ấy là phóng viên Nhật Báo, đợt khen thưởng đánh giá phóng viên tin tức ưu tú lần trước có cả tên cô ấy đấy, đúng là một cô gái tài giỏi" Thị trưởng Triệu nói
"À, hóa ra thế" Tần Thu Nhạn miệng thì khen nhưng trong lòng lại khinh thường, cô ta có chỗ dựa lớn thế thì một cái giải thưởng tin tức có là gì đâu.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách Thương Tịnh vang lên,, Cố Thùy Vũ cực kỳ tự nhiên lấy ra nhìn màn hình, rồi trượt tay nhận điện, "Chú Thương, là cháu... Cô ấy đang ở trong bếp giúp người ta một tay, bọn cháu tới làm khách ạ... Được, cháu biết rồi, chốc nữa cháu sẽ chuyển lời cho cô ấy"
Tần Thu Nhạn giật mình, đây rõ ràng là đã ra mắt cả phụ huynh rồi còn gì. Tâm trạng tốt đẹp cả ngày hôm nay của cô ta nhất thời tiêu tan hết, cô ta đã sớm nghe nói tới đại danh của Cố Thùy Vũ, cũng từng nhìn thấy anh trên TV, khi chị gái nói muốn làm mai cô ta cho anh, không biết cô ta đã vui tới chừng nào, cô ta kiểm tra đi kiểm tra lại toàn thân từ trên xuống dưới hàng chục lần rồi mới đi ra khỏi cửa, cứ nghĩ thầm rằng việc này được anh rể và chị Vương nhúng tay vào, thành công mười phần nắm chắn, ai dè... Anh đã có bạn gái. Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, anh là miếng bánh thơm phúc, bên cạnh anh làm sao lại không có gái đẹp theo làm bạn chứ? Chẳng qua cô ta có chút không cam lòng, trừ tuổi tác cô ta lớn hơn Thương Tịnh một chút thì cô ta cảm thấy mặt nào cô ta cũng trội hơn Thương Tịnh, dáng dấp đẹp hơn, cơ thể cũng tốt hơn, Thương Tịnh có thể vừa mắt Cố Thùy Vũ, cô ta nhất định cũng có thể!
Nghĩ tới điểm này, cô ta lại hăng hái trở lại, cô ta bưng đĩa nho qua, tự nhiên ngồi xuống cạnh Cố Thùy Vũ, nhiệt tình nói, "Bí thư Cố, ăn nho đi"
Cố Thùy Vũ lịch sự cầm một chùm nho, rồi đặt điện thoại của Thương Tịnh lên bàn
Triệu Thư Lôi nhìn qua, hai chiếc điện thoại một đen một đỏ sánh đôi nằm trên bàn, kiểu dáng thì giống hệt nhau, cô bé không khỏi buột miệng thốt lên, "Chú Cố, hai người còn sắm cả điện thoại tình nhân cơ ạ?"
Triệu Trường Khánh lập tức nói, "Con nít chen miệng vào làm gì?"
Cố Thùy Vũ cười, "Không sao, đừng để Thương Tịnh nghe thấy là được, cô ấy da mặt mỏng lắm"
Da mặt mỏng mà còn ép được anh dùng điện thoại tình nhân à? Tần Thu Nhạn thầm hừ một tiếng lạnh lùng, nhưng vẫn cười nói, "Mấy cô bé thường thích mấy thứ này, may mà có bí thư Cố chiều chuộng"
Cố Thùy Vũ liếc cô ta một cái, hờ hững nói, "Chiều chuộng gì đâu, đây là do tôi mua đấy"
Tần Thu Nhạn xấu hổ, Vương Dung nói giảng hòa, "Không nhìn ra bí thư Cố là người như thế đấy nhé, người trẻ tuổi nói thế nào nhỉ, à, Romantic"
Mọi người trong phòng bật cười.
Trong bếp, bà Triệu vừa làm cua, vừa làm như tán gẫu hỏi thăm, "Tiểu Thương à, em theo bí thư Cố được bao lâu rồi?"
"Chưa lâu lắm, mấy tháng thôi ạ" Thương Tịnh rửa rau, cười đáp lời
"Hai người... Sao lại ở bên nhau thế?"
"À ừm, tự nhiên thôi ạ" Chuyện của cô phức tạp thế sao mà giải thích rõ ràng với người ta được?
Nghe thế bà Triệu lại càng khẳng định phỏng đoán trong lòng mình, nếu là quang mình chính đại thì sao cô lại không kể được lý do chứ? Thế là, bà lại thêm coi thường Thương Tịnh
"Vậy khi nào hai người kết hôn?"
Thương Tịnh sửng sốt, khẽ cười, "Không vội, em còn trẻ, không muốn kết hôn sớm"
Câu được con rùa vàng lại không muốn kết hôn ư? Theo bà ta thấy, có mà không thể kết hôn ấy? Bà Triệu ngấm ngầm cười lạnh, "Nếu rửa rau xong rồi thì em lấy thớt thái thịt đi" Lời của bà cũng khách sáo lắm rồi đấy
"Dạ được" Thương Tịnh không để bụng mấy chuyện vặt này
Không lâu sau, Cố Thùy Vũ tiến vào, "Chị dâu đang nấu món gì ngon thế?" Anh đứng cạnh Thương Tịnh cười hỏi
Bà Triệu vừa đặt con cua vào nồi hấp xong bèn ngoảnh đầu lại nhìn Cố Thùy Vũ, lập tức cười, "Vừa hấp cua ấy thì cậu vào đấy"
Cố Thùy Vũ cười, cúi đầu nhìn Thương Tịnh đang thái thịt, xoa bóp cần cổ cô, "Mệt không em?"
"Này thì có gì mà mệt?" Thương Tịnh bĩu môi
"Chú Thương vừa gọi điện tới đấy, chú nói mai sẽ gửi qua cho em thứ em đang tìm"
"À, bố đã biết địa chỉ chưa? Có cần gửi lại địa chỉ cụ thể hơn cho ông không?"
"Anh đã gửi rồi, em khát nước không? Có muốn anh lấy hộ một cốc không?" Cố Thùy Vũ hơi bất mãn, em gái, con gái của cái nhà này chẳng ai vào giúp một tay, ngược lại khiến cho Thương Tịnh của anh bận rộn liên tục.
Thương Tịnh cảm thấy hơi khát, "Cốc của em ngoài bàn trà ấy, anh cầm giúp em vào đây với"
Cố Thùy Vũ xoay người đi lấy, một chốc đã mang vào, "Này" Anh đưa cốc tới gần miệng cô
Tay Thương Tịnh dính dầu mỡ, cô sợ làm bẩn cốc nên đành uống cốc nước mà anh mớm tới miệng.
"Sao giống trẻ con thế nhỉ, uống nước thôi mà cũng vội vội vàng vàng" Cố Thùy Vũ đợi cô uống xong liền cười, lau đi chút nước dính ở khóe môi cô
Bà Triệu nhìn lướt qua, cười hỏi, "Bí thư Cố, cậu thích ăn món gì? Cậu nói tôi biết đi, chứ chốc nữa món ăn lại không hợp khẩu vị của cậu thì chết"
Cố Thùy Vũ cười đáp, "Gì cũng được, tôi không kén ăn"
Thương Tịnh cực kỳ khó khăn để cố gắng kìm nén, gớm anh sĩ diện quá thể, rõ ràng kén ăn bỏ xừ.
Cố Thùy Vũ biết cô đang nghĩ gì bèn ngầm véo cái eo thon thả của cô.
Tần Thu Nhạn vào bếp tìm, thấy Cố Thùy Vũ đang trêu ghẹo Thương Tịnh, cô ta đứng ở cửa phòng bếp nói, "Bí thư Cố, sao anh lại vào bếp, trong này nặng mùi dầu khói, hay là anh ra đây đi"
Bà Triệu hùa theo
Cố Thùy Vũ cười, "Không sao, tôi ở đây cũng có gì đâu, để tôi giúp một tay đi" Anh làm bộ muốn xắn tay áo để làm.
Chị em nhà họ Tần vội vã ngăn lại, Tần Thu Nhạn lên tiếng, "Để tôi để tôi, tôi rửa rau cho, anh đừng động vào, cứ để tôi là được rồi"
Sớm làm có phải tốt không. Cố Thùy Vũ vở vịt một lúc rồi mới nghe lời khuyên của Triệu Trường Khánh rời khỏi bếp. Rồi anh lại ngồi xuống đàm luận, nghiên cứu phương hướng xây dựng thành phố Z cùng bọn họ, đột nhiên nghe thấy trong bếp vọng ra tiếng ồn ào, anh đứng bật dậy, hai ba bước chạy tới trước cửa phòng bếp, "Sao thế?"
Bà Triệu vội cười đáp, "Không có chuyện gì đâu, Tiểu Thương không cẩn thận cắt vào tay ấy mà"
Thương Tịnh thường xuyên vào bếp, sao có thể dễ dàng cắt vào tay được, chẳng qua lúc Tần Thu Nhạn rửa rau thì chạm phải con sâu nhỏ, sợ tới nỗi va chạm vào cô, thế nên cô mới cắt vào tay
"Anh xem nào" Cố Thùy Vũ nhíu mày, bước nhanh về phía Thương Tịnh đang xả nước
"Không sao, bị thương chút xíu thôi" Thương Tịnh nói
Cố Thùy Vũ nâng bàn tay bị thương của cô lên, trông thấy ngón trỏ và ngón giữa đều bị cắt một ít, máu vẫn chưa ngừng chảy, anh lập tức hỏi, "Chị dâu, trong nhà có thuốc cầm máu không?"
"Vốn có băng dán, nhưng lại dùng hết mất rồi" Bà Triệu nói, "Không sao dâu mà, bị thương có chút xíu, bình thường tôi cũng hay bị cắt vào tay, chỉ lát nữa là ngừng chảy máu thôi"
"Em ra ngoài ngồi đi, anh đi mua" Cố Thùy Vũ mất vui
Triệu Trường Khánh đi vào theo, nghe được câu này vội nói, "Để Tiểu Lôi đi mua cũng được, để Tiểu Lôi đi" Ông nháy mắt với con gái, Triệu Thư Lôi cảm thấy đây đúng là chuyện bé xé ra to, thế mà còn muốn đích thân cô nàng đi mua, thế là cô bé bèn bĩu môi, thò tay đòi tiền bố
Cố Thùy Vũ chẳng bận tâm nhiều tới vậy, anh kéo Thương Tịnh ra phòng khách ngồi, vừa rút khăn giấy ấn vào chỗ bị thương, vừa vuốt ve bàn tay cô, "Xem ra em không hợp vào bếp với người nhà họ Triệu đâu, hay là vẫn nên đàng hoàng ngồi đợi ăn đi"
Thương Tịnh bị anh chọc cười, "Em vào bếp mà còn phải xem có hợp mệnh không hả?"
Triệu Trường Khánh và Vương Dung liếc nhìn nhau, từ trước tới giờ bọn họ chưa bao giờ thấy Cố Thùy Vũ có biểu cảm dịu dàng tới vậy. Trước đây, dù là ở nơi riêng tư hay là ở nơi công cộng, Cố Thùy Vũ lúc nào cũng mỉm cười, nói chuyện từ tốn, căn bản bọn họ không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, dù anh nhỏ tuổi hơn bọn họ, song anh luôn mang lại cảm giác kính nể cho người đối diện, đặc biệt anh xử lý công việc rất dứt khoát, đâu ra đấy, mọi người luôn coi anh là một lãnh đạo, ai mà ngờ được một người thâm trầm như bí thư Cố lại có thể quan tâm chu đáo đối với phụ nữ thế này cơ chứ, không phải người ta đồn rằng anh rất bạc tình à?
Đợi Triệu Thư Lôi mua băng dán Urgo về, Cố Thùy Vũ không cho Tần Thu Nhạn động tay vào mà tự mình cẩn thận từng li từng tí dán giúp Thương Tịnh, sau đó anh để cô ngồi cạnh mình, phục vụ cái này rồi lại hầu hạ cái kia.
Thương Tịnh trông thấy những người xung quanh mỗi người một vẻ mặt, cô không khỏi xấu hổ, khẽ nói, "Em chỉ bị thương nhẹ thôi, đừng có khoa trương thế"
Cố Thùy Vũ thản nhiên cười "Mọi người đừng cười nhé, tôi lớn hơn cô ấy vài tuổi, quan tâm cô ấy thành thói quen mất rồi"
"Bí thư Cố đúng là hình mẫu đàn ông tốt, chúng tôi chỉ biết hâm mộ thôi" Vương Dung cười
Rượu và thức ăn đã được dọn lên, cua là món chính, hầu như người nào cũng gắp một miếng to đặt trong bát, tay Thương Tịnh dán urgo nên không tiện cầm, cô liếc nhìn Cố Thùy Vũ, Cố Thùy Vũ mìm cười, "Ăn gì trước?"
"Anh lấy gạch cua cho em là được, thịt cua anh ăn đi" Cô nói không chút khách sáo
Cố Thùy Vũ gỡ vỏ rồi thả vào trong bát cô, "Ăn đi, quỷ tham ăn, để anh gỡ hết cho"
"Hì hì, phiền anh nhé" Thương Tịnh không đủ sức kháng cự đối với thức ăn
Tần Thu Nhạn nhìn chỉ thấy chướng mắt, cô ta cho rằng Thương Tịnh ỷ được chiều mà nhõng nhẽo, cô ta nói, "Tiểu Thương, nào, chị gỡ cho em nhé, để cho Bí thư Cố tập trung ăn đi"
Cố Thùy Vũ cười, táh thân cua ra, "Không vội, để tôi cho tổ tông này ăn no đã rồi tôi mới thoải mái ăn được"
Tần Thu Nhạn nghẹn họng tại chỗ
Mặt Thương Tịnh đỏ rần, sao anh nói thế cơ chứ
Mọi người ngồi đây đều ngầm thừa nhận, không ngờ Cố Thùy Vũ lại đột nhiên thẳng thắn như thế, nhất thời bọn họ không biết phải tiếp chuyện gì
Triệu Thư Lôi cũng đỏ mặt theo
Cơm nước no nê, hai nhà khách tạm biệt chủ nhà ra về, còn lại nhà họ Triệu đang tích tụ đám mây đen chưa tan, Tần Thu Nhạn chịu đựng đả kích nặng nề nên cứ rầu rĩ không vui nổi. Triệu Trường Khánh bất mãn với vợ, "Đã nói với em là đừng làm bừa, đừng nói bừa, thế mà em còn không coi Thương Tịnh ra gì, em muốn Bí thư Cố nổi giận thì em mới vui phải không?"
"Em nào biết cậu ấy lại thích Thương Tịnh..." Tưởng chỉ là vui đùa, tưởng chỉ đơn giản là cưng chiều, thế mà trước mặt nhiều người, cậu ta lại chẳng cần giữ thể diện, cứ thản nhiên hầu hạ Thương Tịnh giống như hầu hạ tổ tông vậy.
"Em không biết, em không biết thì có thể không để người ta đi mua urgo sao?"
"Chẳng qua em chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to thôi, có được không? Vả lại, trước đây em cắt vào tay, bảo anh đi mua một cái urgo anh cũng lười không đi còn gì? Anh nhìn người ta rồi tự soi lại mình đi!" Phụ nữ lúc nào cũng có năng lực phản pháo, "Anh nhìn bí thư Cố mà xem, cái gì cũng tốt, còn giúp người yêu bưng trà rót nước, anh là thị trưởng hẳn hoi, thế mà về tới nhà là giống hệt một ông lớn, cái gì em cũng phải hầu tới tận nơi, cùng là người, thế mà so sánh với nhau làm em tức muốn chết!" Bà Triệu trong lúc vô tình đã thốt ra toàn bộ tiếng lòng của phụ nữ tối nay
"Em rõ ràng cố tình gây sự" Triệu Trường Khánh phủi tay bỏ đi
Bên này, Thương Tịnh đang tản bộ về nhà cùng Cố Thùy Vũ, rốt tìm cô đã tìm được thời cơ để dạy dỗ anh, "Anh không biết ngại à! Có bí thư thị ủy nào nói năng giống anh không?"
"Ai cơ" Cố Thùy Vũ không quan tâm, "Không phải chỉ là một bữa tiệc tư thôi à? Như anh người ta gọi là bình dị dễ gần" Đúng hơn là một mũi tên trúng hai đích
"Có người nào bình dị dễ gần giống anh chắc?" Khiến cho trẻ con nhìn còn phải đỏ mặt
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay anh đã hầu hạ em thoải mái thế rồi, ngay cả dụng cụ anh cũng không dùng tới, cứ tay không mà gỡ cua cho em, giờ có phải nên tới phiên em rồi không?" Anh kéo hông cô lại gần, chòng ghẹo sờ soạng
"... Em là người đang bị thương nhé!"
"Yên tâm, anh tuyệt đối không đụng tới dù chỉ một đầu ngón tay của em"
"Ai tin..."
"Hành động sẽ chiến thắng lời nói..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...