Áo mũ chỉnh tề

Hai ngày liên tiếp Cố Thùy Vũ không xuất hiện, ông Thương thầm nghĩ anh đã ngừng công kích. Đánh xong một bộ Thái cực quyền, ông liền nghĩ xem mai có nên để con gái ra hóng gió một chút hay không, ai dè vừa quay người thì đụng ngay phải khuôn mặt tươi cười mang theo một thoáng mệt mỏi của Cố Thùy Vũ.
 
"Chú Thương, chú mặc chiếc áo Tôn trung sơn này rất phong độ"
 
Ông Thương mặt không đổi, liếc nhìn anh, rồi im lặng đi tới dụng cụ tập luyện bên cạnh.
 
"À, hai hôm nay cháu về nhà một chuyến, mấy chiêu Thái cực quyền từng học cháu quên mất rồi, lúc nào rảnh xin chú hãy chỉ dẫn lại cho cháu nhé" Cố Thùy Vũ cười nói rất đúng mực.
 
"Tôi nào có phước lớn thế"
 
"Kìa sao chú nói thế, nếu sau này cháu ở bên Thương Tịnh, vậy chú chính là cha vợ cháu còn gì" Cố Thùy Vũ chợt tung ra một câu
 
Ông Thương suýt nữa thì đau sốc cả hông, rốt cuộc cậu ta đang ám chỉ cái gì vậy?
 
"Những lời cháu nói với chú rất chân thật, lần này cháu quay về nhà để giải quyết một số vấn đề" Cố Thùy Vũ vô cùng hiểu, bây giờ ông Thương cihnsh là viện binh duy nhất của mình, "Không bằng chúng ta kiếm một nơi uống chén trà sáng được không ạ?"
 
"Hừ..." Ông Thương cũng không phản đối, ông muốn nghe xem sự tự tin mù quáng của anh chàng này từ đâu mà tới.
 
Kết quả, Cố Thùy Vũ đã đàng hoàng nói hết toàn bộ, thật ra, anh có thể tránh nặng tìm nhẽ, nhưng anh hiểu rõ nếu không biểu hiện thành ý của mình thì ông Thương chắc chắn không động lòng, vả lại, nếu ông đã nghe phong phanh từ Thương Tịnh thì anh lừa gạt ông chỉ càng khiến mọi chuyện càng xấu thêm.
 
Nghe xong, sắc mặt ông Thương hết sức khó coi, "Vậy, người như cậu, còn muốn cưới con gái tôi?"
 
"Dĩ nhiên, nếu không tại sao cháu lại phải chạy tới đây kể hết mọi thứ cho chú, rồi tự tìm ăn mắng làm gì ạ?" Cố Thùy Vũ nhấp một ngụm trà đặc
 
"Giờ tôi có thể nói một cách rõ ràng cho cậu biết, không thể nào!"
 

"Chú Thương, đừng kết luận sớm như vậy, chú nghe cháu nói hết đã" Có thể anh đang làm liều, nhưng anh chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc thắng lợi, "Vừa rồi cháu đã nói với chú, cháu về nhà để chính thức giải trừ quan hệ thông gia với Chu gia, thứ nhất, không phải Chu gia không buông tha cho cháu, mà là bố cháu"
 
"Hừ, nói dễ nghe nhỉ, giữa bố với con trai mà lại như thế à?" Quá lắm thì bị chửi vài câu là cùng thôi nhỉ
 
"Chú nghĩ lầm rồi, tính tình bố cháu rất nóng nảy, ngoan cố, ông ấy không thích bị người khác làm trái ý, ban đầu cháu đồng ý cuộc hôn nhân đó, bây giờ lại lật lọng, ông ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ, vì thể diện của Cố gia, bất kể thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng muốn cháu phải cưới con gái nhà Chu gia một lần nữa. Chú cũng biét đấy, trong giới quan trường một người thì không làm nên chuyện được, hiện tại, dù cháu là Bí thư thị ủy, nhưng nếu cháu cứ khăng khăng chống đối, có lẽ cái danh Bí thư này cũng đứt"
 
"Nói có vẻ mơ hồ" Tuy ông Thương nói vậy nhưng đáy mắt ông lại thoáng lóe ra một tia kỳ lạ
 
"... Đây là chuyện sau này, chú có thể từ từ hiểu rõ" Cố Thùy Vũ không để bụng, cười
 
"... Vậy cậu đã không có tiền đồ như thế, còn muốn cưới con gái tôi?"
 
"Chú yên tâm, cháu sẽ không để Thương Tịnh phải chịu khổ dù chỉ một chút, tài sản cháu tích góp được có thể cho cô ấy mua được bất cứ thứ gì cô ấy muốn, đương nhiên, những thứ như phi thuyền máy bay thì không cần lắm, cháu đã có sẵn rồi" Cố Thùy Vũ mỉm cười, đưa cho ông Thương một điếu thuốc, ông Thương từ chối
 
"Cậu... Những thứ người này bình thường đều không mua nổi, không phải sao? Tiểu Tịnh nhà tôi cũng không phải đứa thích những thứ đó"
 
"Đương nhiên" Cố Thùy Vũ không phủ nhận, "Nhưng chú cho rằng có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được như cháu?"
 
Ông Thương trầm mặc, chậm rãi nói, "Cậu nói thì rất lọt tai đấy, nhưng tục ngữ có câu, chó nào chó chẳng ăn phân, những lỗi lầm trong quá khứ của cậu bày đầy ra đấy, là bố của người cậu muốn lấy làm vợ, tôi sao có thể tin tưởng cậu?"
 
"Cháu thừa nhận trước đây cháu là thằng khốn kiếp, nhưng chú cũng là đàn ông, chú cũng hiểu những tật xấu của đàn ông, bây giờ quan trọng nhất là cháu đã hối cải, không phải sao? Cháu nói thật vơi chú, bây giờ cháu một bước lên mây, con đường làm quan rộng mở, bất kỳ lúc nào cũng đều có đàn bà con gái xinh đẹp nhung nhớ, nếu không phải vì con gái chú thì sao cháu có thể vứt bỏ hết những thứ đó chứ? Cháu tự nhận không ai có thể quý trọng Thương Tịnh hơn cháu, cũng không ai có thể cho Thương Tịnh một tương lai không phải lo nghĩ như cháu, với bậc cha mẹ, điều mà họ trông đợi nhất không phải chỉ thế thôi sao, chú nói xem?"
 
... Tiểu Tịnh nói đúng, ông không nên quan tâm tới anh chàng này!
 
Lúc này, Thương Tịnh đang làm bữa sáng, đột nhiên cô hắt hơi một cái, cô khó hiểu xoa xoa mũi, khuấy rối nồi cháo đang nấu hai lượt, vặn nhỏ lửa rồi ra khỏi phòng bếp, cô bật TV mở kênh tin tức, nhìn đồng hồ với vẻ lạ lùng, sao bố cô vẫn chưa về, chợt điện thoại vang lên, cô nhìn tên người gọi tới, là số của văn phòng tòa soạn
 

"Alo, Tiểu Thương, tôi là chị Đỗ"
 
"Dạ, chị Đỗ, chào chị"
 
"Chào em, vết thương của em đã đỡ chưa? Đợt này chị bận tới hoa mắt chóng mặt nên chưa đến thăm em được"
 
"Ha ha, tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chị quan tâm, chị tìm em có chuyện gì không?"
 
"À, là thế này, tòa soạn định tổ chức một buổi lễ trao giải cho em và những đồng chí tới nước D, vừa đúng dịp có đồng chí từ trung ương xuống, do đó ý của Hà tổng chính là muốn hỏi em đã có thể đi lại được chưa, nếu được thì ngày mai tổ chức buổi lễ là tốt nhất"
 
"Á, đó chỉ là công việc bình thường của bọn em thôi mà..." Tổ chức buổi lễ trao giải mừng công không phải quá khoa trương sao?
 
"Em đã mang lại thể diện rất lớn cho tào soạn, không những có cam đảm lấy thân mạo hiểm lại còn dũng cảm quên mình cứu người, đương nhiên là lập công lớn rồi" Chị Đỗ cười nói, "Đây chính là cơ hội rất tốt, ngay cả chị cũngkhông ngờ tới ấy chứ, em đừng từ chối nữa, thế nào, ngày mai em có tới tòa soạn được không? Buổi chiều, lễ trao giải xong thì còn một tiệc mừng công nữa, rất nhiều lãnh đạo trong thành phố đều sẽ tới dự"
 
Thương Tịnh không muốn đi nhưng cô biết rõ chuyện này mình không thể từ chối được, đành gật đầu đồng ý.
 
"Ha ha, thế mới đúng, nhờ chiều mai 3 giờ nhé, đúng rồi, vì em đang bị thương nên buổi tiệc ngày mai em dẫn theo bạn đi cùng cũng không sao"
 
"Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị Đỗ"
 
Ngày hôm sau, kết thúc buổi lễ trao giải là 5 giờ, Thương Tịnh vốn không muốn dẫn bố đi theo cô ở những buổi tiệc xã giao như thế, nhưng nghĩ lại, bố ở nhà một mình, ăn cơm cũng buồn, không bằng để ông tới khách sạn ăn thay đổi khẩu vị. Vì vậy, cô bèn gọi điện cho bố, hỏi ông có muốn tới không.
 
Ai dè ông Thương lại từ chối, ông nói, "Một ông già như bố chạy tới nơi con làm việc không hợp đâu, vừa đúng lúc Diêm Dũng tới thăm con, không bằng bảo cậu ấy đi cùng con nhé"
 

"Hả? Anh Diêm tới?" Thương Tịnh sửng sốt
 
"Ừ, nó đang ở cạnh bố"
 
"À, vậy được, bố hỏi xem anh ấy có muốn tới không?" Cô do dự rồi hỏi. Cô vẫn cho rằng mình và Diêm Dũng chẳng qua là gặp nhau đôi lần, nhưng không ngờ anh ta lại đi cùng Đổng Bân tới thăm cô, vả lại từ sau hôm đó, dường như anh ta đã tích cực lên rất nhiều, thường xuyên tới bệnh viên thăm cô, lúc xuất viện, anh ta cũng có lòng chạy tới đón. Chẳng nhẽ, anh ta đang theo đuổi cô sao? Hình ảnh nhếch nhác của cô khi ấy... Không thể nào?
 
Ở đầu dây bên kia, ông Thương nói vài câu với Diêm Dũng, rồi hỏi cô tên khách sạn, sau đó ông nói, "Diêm Dũng nói chốc nữa cậu ấy sẽ tới, con đợi một lúc rồi ra đón nó nhé"
 
"Dạ được"
 
Thương Tịnh đi cùng xe với Hà Chính Trạch tới khách sạn, dọc đường, Hà Chính Trạch rất ân cần hỏi han cô, cực kỳ quan tâm, cô hơi ngượng ngùng, tới khác sạn, cô mượn cớ chờ người nên đừng chờ ở đại sảnh tầng 1, tình cảnh bỏ trốn này không phải sở trường của cô.
 
Một mình cô ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh đợi Diêm Dũng, cô buồn chán lấy điện thoại ra, đặt trên đầu gối, một tay chơi trò chém hoa quả, cực kỳ có tính khiêu chiến.
 
Chợt từ phía sau truyền tới một loạt tiếng bước chân ồn ào và tiếng nói chuyện mơ hồ
 
"Mọi người tới đông đủ rồi chứ? Tôi lộ mặt cái rồi đi"
 
"Bí thư Cố, giờ vẫn chưa tới sáu giờ, bọn họ chắc không tới sớm vậy đâu"
 
"Bảo bọn họ tác phong nhanh nhẹn lên"
 
"Dạ!"
 
Thương Tịnh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cúi đầu dứt khoát chơi trò chém hoa quả
 
Cả đám người vây quanh Cố Thùy Vũ bước vào thang máy, Cố Thùy Vũ thờ ơ liếc mắt qua đại sảnh, đột nhiên trong nháy mắt thang máy đang khép lại thì anh lấy tay chặn cửa
 
"Bí thư Cố?" Cấp dưới đi theo anh hỏi với vẻ khó hiểu
 

".. Tôi còn chút chuyện, các vị lên trước đi" Cố Thùy Vũ tùy ý để lại một câu, rồi đi ra khỏi thang máy, ánh mắt anh bắn thẳng về góc phòng, nơi khiến anh phải động tâm trong nháy mắt, anh tập trung nhìn kỹ, quả nhiên là Tịnh Tịnh của anh.
 
Tâm trạng anh lập tức trở nên vui vẻ, anh không tự chủ nở nụ cười thật tươi, còn tưởng rất lâu sau mới có thể gặp co ochứ, không ngờ lại đụng phải cô ở đây. Anh bước tới đứng vững vàng cạnh cô, cô gái này sao lại ngồi ở nơi nóng thế này mà chơi game chứ, "Tịnh Tịnh, em ở đây làm gì?" Anh dịu dàng hỏi
 
Thương Tịnh biết anh đã tới, cô không định ngẩng đầu, cũng không có ý định trả lời
 
Cái tính tình này..." BÂy giờ vết thương của em đã đỡ chưa? Ngày mai không phải còn phải tới bệnh viện tái khám sao?"
 
Thương Tịnh không muốn biết tin tức này anh lấy đâu ra, cô vẫn im lặng như cũ, game đã kết thúc, cô lại bật bàn khác.
 
Hai hôm trước cô gọi điện cho Hứa Oánh Oánh, vì không thể kể hết mọi chuyện với bố nên chỉ có thể kể cho bạn thân, Hứa Oánh Oánh biết hết mọi chuyện giữa cô và Cố Thùy Vũ, sau khi nghe xong, cô ấy chỉ cảm thấy hai người bọn họ chắc chắn kiếp trước là oan gia của nhau, cô ấy thở dài nói, "Chuyện cho tới nước này, vậy thì dứt khoát một chút đi, cắt đứt hoàn toàn, đừng để bản thân bị rối loạn"
 
Thương Tịnh nói mình đã đủ dứt khoát rồi, nhưng Cố Thùy Vũ vẫn chưa chết tâm, Hứa Oánh Oánh nói với giọng điệu một tham mưu, "Chưa đủ, muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta thì phải kiên quyết hơn nữa, khi gặp mặt không được để ý tới anh ta, đừng nhận điện thoại, đừng nhận đồ, dứt khoát coi anh ta là người tàng hình, với thân phận và địa vị của anh ta, chắc chắn không bao lâu anh ta sẽ bỏ cuộc thôi"
 
Thương Tịnh cho rằng rất có lý, vì vậy bây giờ cô bắt đầu thực thi.
 
Cố Thùy Vũ phát hiện mình bị người ta làm ngơ, anh nhíu mày, khom lưng, dùng ngón tay gạt mấy trái bom trên màn hình điện thoại, "Bùm__" GAME OVER.
 
Thương Tịnh khựng lại, rồi phớt lờ anh, bật bàn khác, Cố Thùy Vũ đối chọi với cô, vừa có bom nhảy lên thì anh lại ra tay chém, anh lại còn trơ mặt nói, "Trò chơi này khó nhỉ, sao vừa đụng vào bom là chết thế"
 
Ấu trĩ! Thương Tịnh thầm mắng, đang định cất điện thoại đi thì chợt có người gọi tới
 
Cố Thùy Vũ vừa thấy cái tên "Anh Diêm" hiện lên trên màn hình thì đôi mắt anh thoáng trở nênám. Là tên kỹ sư làm ở cục điện lực
 
"Alô, anh Diêm?"
 
Diêm ca cái cứt chó, gọi thân mật thế sao, hắn ta xứng sao?
 
"Alô, Thương Tịnh, anh tới rồi, anh đang đứng ở đại sảnh tầng 1"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui