Có phải là người Đế Đô đều điên hết rồi đúng không?
Phong Thác Hi hất đổ chén trà, gần như suýt nhảy dựng lên.
- Bá phụ, đây rốt cuộc là có chuyện như vậy?
Thẩm Đa Tình cũng kinh ngạc.
Phng Thiếu Từ chau chặt hàng lông mày, thở dài nói:
- Lão phu cũng không thể ngờ cục diện lại như thế. Hôm nay trên
triều, ta đem sự việc bẩm tấu cho nữ vương, nào ngờ nữ vương không hề hạ chiếu cho điều tra tường tận, cũng không để ý tới sự gián nghị của
quần thần, lấy lý do yêu nghiệt thường ra vào cung Lưu Ly, kết luận Tiễn Vân công chúa có ý đồ mưu phản, muốn sau ba ngày thẩm vấn sẽ chém đầu.
Chuyện hoang đường này…thật sự là xưa nay chưa từng có.
Phong Thác Hi tức giận đến mức nói năng lung tung:
- Nữ vương đã trở nên mê muội vô lý không phải là chuyện một hai ngày rồi. Tiễn Vân công chúa tuy ngang ngược, nhưng lòng dạ trong sáng,
tuyệt đối không có ý đồ mưu phản…a đúng rồi, gần đây công chúa thường ra vào Bộ phủ, có phải đã bị Bộ Lưu Tiên lợi dụng không? Hay là….cô ấy
thực sự có tham gia vào chuyện này?
Phong Thiếu Từ trầm tư, một lát sau mới nói:
- Tiễn Vân công chúa là con gái duy nhất của nữ vương, tuyệt đối
không làm ra việc đại nghịch vi phạm quy củ được, có thể đúng như lời
Thác Hi nói, cô ấy đã bị Bộ Lưu Tiên lợi dung rồi?
Phong Thác Hi định nói, chợt bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng
người. Chàng nhẹ nhàng đi tới cửa, giật mạnh cửa ra, ngẩn người:
- Là ngươi?
Quản gia Cát Hồng khom người ở ngoài cửa, hai tay dâng một phong thư:
- Đây là phong thư của Thẩm công tử.
Thẩm Đa Tình nhận thư, nói:
-Cảm ơn.
Phong Thác Hi nói với quản gia:
- Chúng ta đang bàn chuyện, ngươi ra ngoài canh chừng, đừng cho ai tới quấy rầy.
- Vâng!
Quản gia lên tiếng trả lời.
Thẩm Đa Tình vừa bóc thư vừa nói:
- Là sư phụ gửi, chắc chắn là có liên quan đến chuyện tượng quái thú.
“Quái thú “thân rắn cánh điệp” này trong điển tịch Mật Tông cũng
không có ghi chép. Nhưng trong “Đông Du tán ký” của Đại pháp sư thứ bảy
của bản giáo khi về già đã từng có đề cập, nghe nói loại yêu thú nà tên
là Đam Yết Ma Y, tính cách hung ác tàn nhẫn thích ngủ, thích mỹ ca diệu vũ, ma lực cực lớn mạnh. Con thú này một khi tỉnh lại sẽ dẫn ra tất cả
linh hồn quỷ quái ở cõi âm, đến lúc đó thế đạo chắc chắn sẽ loạn, thiên
hạ đầy tan họa. Điều này đã vượt ra ngoài giới hạn vùng đất hoang Đông
thổ có thể nghe thấy được, có phải là thật hay không, sư phụ cũng không
biết.”
Trong phòng yên tĩnh, ba người bị những lời nói trong thư làm cho khiếp sợ, rất lâu không ai nói gì.
Bóng cây dày rậm che đình viện bị ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua song cửa sổ vàng rực, loang lổ nhiều lớp, chập chờn sinh động,
giống như mị ảnh, một điều gì đó lóe lên trong đầu Thẩm Đa Tình.
- Thác Hi, ngươi còn nhớ ngày ấy tại Kim Việt Sơn, Dật Quân đã nói gì không? Đệ ấy nói nhưng người kia dùng những độc vật tại đêm trăng tròn
để tế bái, hôm nay xem ra, những hồ điệp độc xà này chính là để làm yêu
thú kia thức tỉnh.
Phong Thác Hi ngây người một lát mới nói:
- Thế gian thật sự có yêu thú như vậy? Có thể dẫn ra tinh hồn quỷ quái ở cõi âm?
Thẩm Đa Tình hỏi ngược lại:
- Nếu không phải như thế, vậy thì giải thích thế nào về tất cả những
chuyện xảy ra ở Kim Việt Sơn? Còn cả những điệp yêu độc xà nữa? Vì sao
Bộ Khinh Trần phải mở ra một sơn động như vậy?
Phong Thác Hi cũng hỏi ngược lại:
- Bộ Khinh Trần muốn mưu đồ soán vị, vì sao lại phải dẫn dắt tinh hồn quỷ quái ra, muốn biến nhân gian thành địa ngục ư?
Thẩm Đa Tình nhíu mày:
- Kẻ này quả thật là khó hiểu.
Phong Thiếu Từ nãy giờ vẫn trầm lặng, bỗng nhiên mở miệng:
- Hành vi của Bộ Khinh Trần vốn vẫn quỷ thần khó lường, tạm thời mặc
kệ vì sao hắn lại làm như vậy. Nếu như lời Đàm Liên pháp sư đều là sự
thật, vậy thì Bộ Khinh Trần tuyệt đối sẽ không đơn giản để người ta hủy
tượng thú kia. Một khi yêu thú tỉnh lại, Tang quốc cùng với mấy trăm vạn sinh linh sẽ đầu thán, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Thẩm Đa Tình gật đầu nói:
- Bá phụ nói rất phải, cần nên mau chóng phái người lục soát Kim Việt Sơn, ngăn chặn trận tai họa lớn này.
Lúc này Phong Thác Hi vẫn nửa tin nửa ngờ:
- Cho dù tất cả là sự thật, Kim Việt Sơn to lớn như vậy, muốn lục
soát cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mà lúc này nữ vương lại không
hỏi đen trắng mà đã định tội mưu phản to lớn như vậy lên người Tiễn Vân
công chúa, chỉ sợ nếu việc này mà tấu lên, bà ấy cũng sẽ không tin
tưởng.
Phong Thiếu Từ trầm ngâm chốc lát:
- Thác Hi, con lập tức viết thư cho Dật Quân, ta đoán sắp tới Bộ
Khinh Trần sẽ có hành động, nếu nó không thuyết phục được Tiêu Vô Cấu,
thì bảo nó…
Ông dừng lại một chút, con ngươi bỗng nheo lại, trầm giọng:
- Giết hắn!
***
Bốn ngọn đèn hoa sen ngày đêm không tắt làm căn phòng bí mật tối đen
sáng như tuyết, dưới ánh sáng của ngọn nến đỏ rực mềm mại, ánh mắt Bộ
Lưu Tiên sắc bén như chim ưng.
- Ta đã cảnh cáo ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
- Sống hay chết, xin do tôn giả xử trí.
Thể Y thái độ cứng rắn nhưng trong giọng nói cũng đã hơi run.
- Nếu mọi việc cứ dùng cái chết để giải quyết, thế thì thế gian này
thanh bình rồi. Chỉ sợ có đôi khi người muốn chết cũng không thể chết
được.
Trong giọng nói của Bộ Lưu Tiên ẩn chứa một sự tuyệt vọng tàn khốc, Lãnh Quan Ngữ ở trên giường nghe vậy cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Lưng áo Thể Y ướt mồ hôi, oán hận nói:
- Thuộc hạ làm vậy cũng là mong sớm hoàn thành việc lớn của tiên
sinh, không muốn liên lụy đến công chúa. Đáng trách nữ vương quá ngu
ngốc, bừa bãi, còn muốn giết cả con gái ruột của mình.
Bộ Lưu Tiên bỗng cười nói:
- Bà ta tuyệt đối không ngu ngốc, càng không bừa bãi, bà ta cao minh hơn so với bất cứ ai.
- …Ý này là gì?
- Ngươi cho là Tiễn Vân công chúa hiện nay chính là con gái ruột của nữ vương hay sao?
- Lẽ nào…công chúa là giả ư?
Thể Y thất thanh.
- Công chúa, đương nhiên là thật…
Hắn dừng lại không nói tiếp nữa, trong vẻ tươi cười kia đầy ý trào phúng sâu xa.
Thể Y nghẹn họng há mồm.
- Ý ngươi là gì?
Lãnh Quan Ngữ nắm chặt rèm che, khiến hạt đồng linh điểm trên tấm rèm trước giường kêu giòn vang không dứt.
Bộ lưu Tiên đi tới bên giường ngồi xuống, đưa ta vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng.
Lãnh Quan Ngữ nắm chặt tay hắn, cố gắng ngồi dậy, trong ánh mắt trong trẻo trở nên sáng lạnh, trong giong nói run rẩy sợ hãi:
- Câu nói kia của ngươi, rốt cuộc là có ý gì?
Bộ Lưu Tiên thuận thế nắm tay nàng, mỉm cười tươi như gió xuân:
- Đó là một câu chuyện rất dài, kể một chốc lát cũng không xong, lúc nào có thời gian ta sẽ từ từ kể cho muội nghe.
Hắn buông tay nàng ra, xoay người lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi gây thêm phiền toái, làm nhiễu loạn kế hoạch của nghĩa phụ, ta đáng nhẽ nên xử chết ngươi, nhưng….
Thể Y bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất:
- Xin tôn giả hãy cho thuộc hạ một con đường sống.
Bộ Lưu Tiên lạnh lùng nhếch khóe miệng:
- Đường, chỉ có một, chỉ cần ngươi làm tốt một việc cho ta.
Ánh mắt Thể Y sáng ngời:
- Xin tôn giả nêu ra.
-Cách phía đông Toàn Hoa Thành tám trăm dặm là Tầm Tình Hải, ta muốn ngươi đến đó tạo một con thuyền cho ta.
- Thuyền?
Thể Y ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Những đồ dùng hàng ngày phải có đủ trên con thuền này.
Nếu ngươi làm tốt việc nà, ta sẽ giải ” Nhiếp hồn chú” trên người ngươi, thả ngươi tự do.
- Việc này…
Thể Y lộ vẻ nghi hoặc.
Bộ Lưu Tiên trợn mày cười, chậm rãi nói:
- Thủ đoạn của nghĩa phụ, ngươi biết rồi.
- Thuộc hạ lập tức đi làm!
Thể Y nói xong, cả người bỗng hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh bỏ chạy ra khỏi mật thất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...