Sơn thế của Kim Việt Sơn cực kỳ hiểm trở, vách núi vách đá dữ tợn,
trên núi chỉ có một tỏa cổ tháp Hải Vân tự, ở ngay giữa đỉnh núi. Đông
Sơn có một con đường tiến vào Hải Vân Tự, là do mấy trăm thợ thủ công
tiến hành kéo dài tám năm mới vừa rồi hoàn thành, vừa đủ để ngựa song
song mà đi, ban ngày vào núi đã phải cẩn trọng, ban đêm chỉ sơ sẩy một
chút thôi cũng sẽ rơi xuống vách núi nguy hiểm. Trong khu rừng rậm đường núi phía Tây có một đường tắt khác, nhưng trong rừng đó mãnh thú nhiều, người thường không dễ dàng vào đó được.
Phía Nam Bắc hai bên núi còn lại là vách đá vạn trượng, chọc thẳng
lên mây, quanh năm mây mù lượn lờ như tiên cảnh, hơn trăm năm nay chưa
từng có người nào lên tới đỉnh núi. Dưới đỉnh núi là dòng suối nhỏ hơn
mười nhanh uốn quanh co, phong cảnh cực kỳ thanh tĩnh mỹ lệ.
Lúc này, tại một tảng đá bên cạnh khe suối dưới đỉnh núi phía nam có một thanh y thiếu niên gầy yếu nằm đó, chính là Thẩm Hi Vi.
Mái tóc dài trên đầu nàng xõa tung mềm mại đổ xuống đen mượt, hai vết xước hôm qua trên mặt nàng đã mờ hơn, giống như hình trăng lưỡi liềm
mỏng làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng tăng thêm nét quyến rũ.
Thời gian ước chừng nửa chén trà, thiếu niên nằm trên tảng đá khẽ
nhíu mày, mở đôi mắt trong trẻo ra, hơi ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Là ngươi!
Hắc y thiếu niên thấy nàng tỉnh lại, ném cái gáo nước trong tay xuống, trong đôi mắt đen kịt tràn ý giận, lạnh lùng hỏi:
- Ta bảo ngươi xuống núi, sao ngươi lại không nghe lời?
- Ta vốn là xuống núi, nhưng tại cái tên đen như than kia. A…
Nàng đột nhiên bật thốt lên, ngồi bật dậy nhìn xung quanh, la lên:
- Tên đen như than đâu? Hắn sao rồi?
Hắc y thiếu niên thấy giọng điệu nàng lo lắng, còn có sự thân thiết
trong đó, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm một lát, rồi mới nói:
- Ngươi rất quan tâm hắn?
- Hả?
Thẩm HI Vi sững người,bĩu môi lạnh lùng nói:
- Ta quan tâm hắn làm gì? Hắn xấu xa như vậy, còn dùng roi đánh ta, còn điểm huyệt ta, hắn chết là tốt nhất.
Hắc y thiếu niên lặng yên không nói, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn nàng, khuôn mặt dưới ánh trăng càng ghê rợn.
Thẩm Hi Vi bị hắn làm sợ hãi, nàng cố cười hỏi:
- Ngươi nhìn gì? Trên mặt ta bẩn à?
Hắc y thiếu niên không đáp, xoay người đến tảng đá bên cạnh cầm một
chiếc mũ nhỏ màu xanh đen ném cho nàng, dùng giọng điệu không cho phép
tranh luận gì, nói:
- Đội mũ vào, xuống núi đi.
Thẩm Hi Vi nhận mũ, rồi lập tức thất kinh, giơ tay lên vuốt tóc, nói:
- Ngươi…ngươi..
Nói xong vội cúi xuống soi xuống dòng nước suối.
Trong làn nước là thiếu niên với mái tóc dài bóng mượt xõa tung diễm
lệ, hình ảnh dập dờn khó phân biệt, tuy là quần áo nam trang màu xanh
đen nhưng dung nhan này không thể nghi ngờ là một thiếu nữ tao nhã.
Thẩm Hi Vi quay mạnh người lại, đôi mắt sáng lóe lên tia lửa, giận giữ nói:
- Ngươi dám…
Hắc y thiếu niên lạnh lùng cắt ngang lời nàng:
- Ta có gì mà không dám? Chỉ cần ta vui vẻ, ta không chỉ tháo mũ của ngươi xuống, ta còn dám..
Nói xong, lại nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, cười nhạo.
Thẩm Hi Vi thấy lời nói của hắn ngả ngớ, lập tức phi thân tới liên
tiếp đánh chưởng về phía hắn, dáng người thiếu niên kia nhạnh nhàng hoạt bát, chỉ hơi nghiêng người, tay đã bắt được cổ tay của nàng, cả người
nàng mất cân bằng ngã vào lòng hắn.
Miệng hắn khẽ cong lên cười khẽ:
- Thế nào? Bởi vì ta cứu ngươi, cho nên ngươi định lấy thân báo đáp à?
Thẩm Hi Vi không giãy ra được, vừa thẹn vừa giận, quát lên:
- Mau bỏ tay ra!
Ý cười trong mắt thiếu niên càng lúc càng đậm, khẽ chạm chóp mũi lên mái tóc mỹ lệ thơm tho kia, trêu chọc nói:
- Ta không buông, ngươi sẽ thế nào?
Trên khuôn mặt trắng mịn của Thẩm Hi Vi lập tức đỏ hồng lên, mắng:
- Tên khốn kiếp này, ta còn tưởng ngươi là người tốt, thì ra là tiêu nhân đê tiện hạ lưu vô sỉ.
Hắc y thiếu niên bật cười lớn, làm kinh động cả những chim chóc gần đó.
- Ta có thể hơi hạ lưu một chút, nhưng tốt xấu gì ta cũng đã cứu ngươi, dù gì ngươi cũng biểu lộ một chút chứ.
Thẩm Hi Vi không đáp, tròng mắt đảo tròn, khom khuỷu tay đánh mạnh vào bụng hắn.
Hắc y thiếu niên co bụng lại, kéo hai tay nàng lên đỉnh đầu, cười nói:
- Hình như đánh lén không phải là hành vi quang minh chính đại.
Lúc này, hai người mặt đối mặt, chỉ thấy con ngươi Thẩm Hi Vi trong
trẻo sáng ngời như ngọc, hai má ửng hồng, lúc tức giận càng tăng thêm vẻ đẹp mỹ lệ, dung nhan động lòng người.
Hắc y thiếu niên nhìn mà ngẩn ngơ, nói không ra lời.
Thẩm Hi Vi thừa cơ rút tay về, dùng chân đá những viên đá rải rác
trên mặt đá bay vọt tới khuôn mặt của thiếu niên, thân hình nhanh chóng lui về phía sau bay vào trong rừng rậm. Trong lòng nàng biết không đánh lại thiếu niên đáng sợ kia, chạy là thượng sách.
Thiếu niên kia nhẹ nhàng vung tay áo cuốn được những hòn đá kia, kinh ngạc nhìn theo hình bóng mềm mại bay vút như hồng nhạn, cũng không đuổi theo.
Hắn đứng bên dòng suối, sương sớm lành lạnh, những viên đá nắm trong
tay ma sát vào nhau, trong đôi mắt trong trẻo thâm trầm mơ hồ hiện ra sự ưu thương, ngẩn ngơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...