Đêm khuya vô cùng tĩnh lặng, ánh trăng sáng bạc, hai con khoái mã từ phía nam Kim Việt Sơn phi nước đại mà đến.
Thẩm Đa Tình và Lãnh Quan Ngữ phóng ngựa đến dưới chân núi Kim Việt
Sơn thì gặp đám người Kha Nhung, hỏi được quả đúng có một tiểu thư đồng
đi theo Tiêu Vô Cấu, lại nghe nói đến chuyện hồ điệp, trong lòng biết là không ổn, vội vàng hỏi rõ phương hướng rồi phóng lên núi.
Không thể ngờ, lúc đó là Tiêu Vô Cấu và Thẩm Hi Vi đang bị nhốt ở trong huyệt động.
Bọn họ tìm được nơi sâu thẳm của khu rừng ơ sườn núi phía tây, Thẩm
Đa Tình liếc nhìn khu rừng rậm này mà rất rất kỳ lạ, giống như bị một ai đó đã bố trí trận pháp ở đây, chàng thoáng suy tư, từ dưới một tàng vây tìm được cửa vào.
Hai người vừa bước vào trong rừng đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hoảng không nói nên lời.
Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo thăm thẳm có mấy ngàn vạn đóa hoa tươi
không biết tên, nở rực sán lạn, mỹ lệ không gì sánh được. Trên những
cánh hoa tươi đẹp to khỏe không có hồ điệp như lời Kha Nhung nói, nhưng
lại có những con độc xà nhiều màu sắc đang cuộn tròn chiếm cứ, ngẩng đầu lên phì lưỡi ra.
Đôi mắt đen sâu của Lãnh Quan Ngữ có tia căng thẳng, tay trái cầm đao khẽ run lên.
Thẩm Đa Tình khẽ nói:
- Xà này có người thuần dưỡng, nếu không có mệnh lệnh sẽ công tấn công người bừa bãi.
- Thuần dưỡng?
Lãnh Quan Ngữ ngạc nhiên.
Thẩm Đa Tình bỗng nhiên khẽ hứ một tiếng, lôi Lãnh Quan Ngữ ngồi xổm xuống.
Tay phải của Lãnh Quan Ngữ bị Thẩm Đa Tình nắm lấy, nét mặt chợt đỏ
bừng, định rút về, chợt nghe có tiếng gió từ khu rừng rậm thổi tới, thấy ba người bịt mặt mặc áo bào trắng lăng không xoay người, hạ xuống trước mặt đàn xà.
Ba người này vừa đáp xuống đất cũng không hề phát ra âm thanh gì,
nhưng đàn xà lại rối loạn, đồng loạt từ cuống cánh hoa di chuyển trườn
trên cánh hoa một vòng, đầu rắn ngẩng cao.
Lặng im chốc lát, chỉ thấy con xà ở trên một bông hoa phía trước mặt
ba người tung lên cao ước chừng hơn ba trượng, lúc con xà đầu tiên hạ
xuống, con xà thứ hai lại lập tức nhảy lên, liên tục như thế, dưới ánh
trăm u ám thăm thẳm, đàn xà màu sắc rực rỡ liên tiếp nhảy lên như những
làn sóng biển đầy màu sắc tươi đẹp huyền ảo, biến hóa kỳ lạ không thể
diễn tả thành lời.
Lãnh Quan Ngữ không kìm được khẽ hỏi:
- Đây là chuyện gì?
Thẩm Đa Tinh đáp khẽ:
- Ngươi xem miệng của người bên trái kia.
Lãnh Quan Ngữ chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện, người kia đứng yên
nhưng nét mặt sau tấm vải lại rung động không dứt, hình như có khí lưu
từ trong miệng không ngừng tuôn ra.
- Cái này gọi là Ngự thuật Mật tông, gần giống với phúc ngữ trong võ
học, là một loại pháp thuật được ghi chép trong tịch điển mật tông, nghe truyền rằng cổ nhân dùng nó để khống chế động vật, sai khiến nó phục vụ cho con người, thật không ngờ thật sự có người lại thông thạo môn tà
thuật này.
Lãnh Quan Ngữ nghe giọng nói của Thẩm Đa Tình bên tai, hơi thở ấm áp
phả vào mặt nóng rực, qua khóe mắt thấy sống mũi Thẩm Đa Tình thẳng tắp, đôi mắt sáng như sao, không kìm được trong lòng khẽ rung động.
Khoảng chừng qua một canh giờ, một trong ba người kia bỗng rít lên
một tiếng, đàn xà đang nhảy lên đáp xuống cánh hoa lại chạy đi tán loạn
về phía nam trong khu rừng. Ba người áo bào trắng theo sát.
Lúc này Lãnh Quan Ngữ mới nhẹ nhãng giãy tay ra khỏi tay Thẩm Đa Tình, nói:
- Chúng ta cũng đi xem đi.
Thẩm Đa Tình nói:
- Chờ chút, những bông hoa diễm lệ này có chút cổ quái, để ta thiêu hủy chúng đi.
Nói xong, chàng lui ra sau hai bước nhắm mắt niệm huyền công, nửa
khắc sau, từ hai tròng mắt mở ra thần quang rạng rỡ, niết chỉ thành thế
liên hoa, từ lòng bàn tay chậm rãi phun ra hai luồng băng phách huyền
hàn lãnh khí, giống như ngân hà phá không mà đến. Không đợi luồng hàn
khí này tản ra, song chưởng của chàng đã mạnh mẽ vụt bay như ngàn vạn
đóa bụi hoa, đem luồng hàn khí trước ngựa kia dần dần biến thành hình
cầu, từ hai tay liên tục tung bay, hai cánh tay dần dần mở ra, quả cầu
trắng càng lúc càng lớn.
Chàng bỗng gầm nhẹ một tiếng, đẩy luồng khí kia đi, quả cầu khí lạnh
không một tiếng động mãnh liệt nổ tung ra, giống như tầng tầng mây trắng biến ảo trùng điệp, hạt khí lưu màu trắng mì mịt che phủ khoảng không,
xung quanh bỗng nhiên nổi lên khí lạnh tàn bạo tản ra ngang dọc, khí hậu trong khu rừng rậm này nóng bức như mùa hè trong nháy mắt rơi vào giữa
mùa đông băng tuyết.
Vạn đóa hoa tươi trong vườn hoa trong khoảnh khắc héo rũ hầu như không còn, tàn hoa tả tơi rơi chồng chất trên mặt đất.
Lãnh Quan Ngữ bất ngờ thấy huyễn thuật lớn mạnh đến vậy, không khỏi
nghẹn họng nhìn trân trối, cho đến khi Thẩm Đa Tình khoác tay lên bờ vai mình mới bừng tỉnh lại tinh thần.
Thẩm Đa Tình thấy Lãnh Quan Ngữ khẩn trương, cười nói:
- Ngươi đừng lo lắng, ta tự có cách đối phó với độc xà này.
Lãnh Quan Ngữ từ nhỏ đến lớn chưa từng e ngại vật gì, nhưng nghe
giọng điệu của Thẩm Đa Tình thân thiết, cũng không biện bạch, hé miệng
cười nói:
- Những người đó đi xa rồi, chúng ta mau đi theo đi.
Nói xong nhún người lao đi.
Từ lúc quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Đa Tình thấy Lãnh
Quan Ngữ mỉm cười, cảm thấy thiếu niên lạnh lùng này khi cười lên vô
cùng thanh lệ uyển chuyển, giống như làn gió xuân ấm áp xua tan sự lạnh
lẽo, khi hắn phi thân áo bào màu tro tung bay trong gió đêm tỏa ra một
vầng ánh sáng tươi đẹp động lòng người, một cảm giác mềm mại ấm áp bất
chợt tràn ngập trong ngực chàng, lại như chuồn chuồn xẹt qua mặt nước
trong vắt dập dềnh không ngớt, chàng nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình bị trúng
tà rồi!
Hai người họ theo dõi ba người đang chạy phía trước, chỉ chốc lát, chợt nghe một người nói:
- Kim lão tam, mắt ngươi gần đây bị tổn thương à? Sao lại không nhận ra súc sinh nhà ngươi, thả nó đi làm hại cục cưng của ta.
Người bên phải cười lạnh nói:
- Hừ! Nếu ngươi thuần dưỡng tốt thì sao dễ bị hại hả? Rõ ràng là năng lực không bằng người khác còn tỏ ra khoe khoang.
Kim lão nhị lập tức giận giữ:
- Ngươi tài nghệ cao minh, vì sao lại bị tên tiểu tử kia đánh cho chạy trối chết? Còn bị hắn ta liên tiếp đánh hơn mười chưởng.
Kim lão tam thân hình chớp lên quỷ dị như linh xà, hừ nói:
- Nếu không phải thấy võ công của tiểu tử đó có chút liên quan đến tôn giả, ta sợ hắn sao?
Hai người ngoài miệng thì đối chọi tay chân thì không ngừng trong nháy mắt đã đánh ra hơn mười chiêu.
Thẩm Đa Tình và Lãnh Quan Ngữ thấy mà chẳng hiểu ra sao, không biết
“cục cưng’ từ mồm Kim lão nhị kia là độc xà hay không, còn “tiểu tử kia” thì chắc chắn là Tiêu Vô Cấu rồi, nhưng còn tôn giả là ai?
Người kia đứng bên cạnh đột nhiên quát to:
- Dừng tay!
Hai người kia nghe người nọ quát, phút chốc tách nhau ra. Kim lão tam kêu lên:
- Lão tứ, ngươi tới phân xử công bằng đi, hắn…
Kim lão tứ khoát tay chặn ngang lời người kia, lạnh lùng nói:
- Tôn giả đã có an bài, tự có đạo lý, các ngươi không cần cãi nhau.
Nói xong, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn về phía ẩn thân của hai người Thẩm Lãnh, nói:
- Gió lạnh sương giá, hai vị bằng hữu trốn ở trong đó mà không sợ lạnh ư?
Thẩm Đa Tình thấy hành tung đã bị lộ, liền đứng thẳng người lên, cười nói:
- Gió lạnh sương giá, ba vị đã có xà để chơi đùa, chúng ta nhìn rất thú vị, cũng cảm thấy có chút lành lạnh.
Kim lão tứ nghiêng đầu hỏi:
- Người các ngươi nhắc tới chính là hắn sao?
Kim lão nhị nói:
- Không phải. Tiểu tử kia đen như than.
Lãnh Quan Ngữ nghe vậy đã khẳng định “tiểu tử kia” chính là Tiêu Vô Cấu rồi, liền hỏi:
- Vậy hắn hiện giờ đang ở đâu?
Kim lão nhị cười quái dị nói:
- Tiểu tử kia đã bị ta bắt làm thức ăn cho cục cưng rồi, các ngươi là ai?
Kim lão tam giận giữ nói:
- Quan tâm bọn chúng là ai làm gì, bọn chúng đã nghe trộm chúng ta nói chuyện, không thể để bọn chúng sống sót xuống núi được.
Nói xong, thân hình nhoáng lên, chưởng phong đã soàn soạt phóng tới.
Lãnh Quan Ngữ rút đao ra đang định xuất thủ tiếp một chưởng của gã,
chợt thấy hồng ảnh lóe lên, bên tai nghe “ầm” một tiếng, hai bóng người
nhanh chóng tách ra, sắc mặt Thẩm Đa Tình bình thường, nhưng Kim lão tam thì thối lui vài bước mới đứng vững được.
Kim lão nhị định xuất thủ, nhưng Kim lão tứ đã giơ tay ngăn lại, nói:
- Để ta!
Khuôn mặt gã che bởi tấm vải nên không nhìn được biểu lộ trên đó, duy nhất là ánh sáng lạnh lẽo từ đôi mắt phát ra:
- Hai tay ta để không ba mươi năm rồi, vừa lúc có chút ngứa ngáy.
Nói xong, miệng bỗng chu lại huýt một tiếng, chỉ nghe một tiếng
“xoẹt” một tiếng vang giòn, tấm vải trên mặt đã bị xé rách bay ra ngoài, lộ ra khuôn mặt trơn bóng võ vàng, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu
tuổi.
Thẩm Đa Tình thấy gã thổi khí từ miệng mã đã xé rách được tấm vải che mặt, trong lòng thầm rùng mình.
Kim lão tứ thản nhiên bước dài lên trước một bước, dáng người đứng thẳng vững vàng như Nhạc Lâm Uyên.
Thẩm Đa Tình không chút khinh địch, lập tức đưa đao lên ngang mày,
một tiếng “vút” vang lên, đao phong sáng như tuyết đã rút ra khỏi vỏ
nửa tấc, chiếu rọi lên đôi mắt anh tuấn sáng ngời, sát khí lẫm liệt.
Trời sắp tảng sáng, trời mênh mông bao phủ sương mù trên khu rừng xanh biếc, đỉnh núi phía Đông đã hé ra một tia sáng.
Hai người cùng với đất trời như kết thành một thể, hai bóng người một trắng một đỏ yên tĩnh bất động, gió núi thổi vào vạt áo bay phần phật,
trong nắng sớm yếu ớt mỏng manh lành lạnh vi vu giống như hai cờ thưởng.
Hai ba phiến lá rụng xuống xoay tròn phút chốc đã bị kình khí ngầm mạnh của hai người nghiền nát bấy.
Đột nhiên, một âm thanh phá không chói tai.
Đao của Thẩm Đa Tình lăng không chém ra đồng thời Kim lão tứ cũng
nhanh nhẹn đánh ra một chưởng. Thẩm Đa Tình cảm thấy thế đao nhanh như
chớp của mình gặp phải một trở lực cường mạnh dần dần bị hãm lại, chậm
rãi đứng yên bất động không mảy may tiến thêm được.
Mà Kim lão tứ trên trán gã nổi lên gân xanh chằng chịt, con ngươi co
rút lại, lại co rút lại, khuôn mặt bỗng trở nên già nua, trên trán, khóe mắt, khóe miệng đều xuất hiện những nếp nhăn rất nhỏ, dường như trong
nháy mắt gã đã già đi hai mươi ba mươi tuổi.
Thẩm Đa Tình kinh hãi, thầm nghĩ: khó trách hắn nói ba mươi năm chưa từng động thủ, thì ra là tu luyện thuật hồi xuân Mật tông.
Lãnh Quan Ngữ cùng hai huynh đệ họ Kim rút lui ra sau mấy trượng, nín hơi tĩnh khí, sáu con mắt đều chăm chú nhìn thẳng vào hai người.
Trong tịch mịch, một tiếng nổ ầm vang, nội kình của hai người thế như chẻ tre rốt cuộc va chạm vào nhau, một lát, cát đất bay loạn trong
không trung, lá cây rụng như mưa.
Trong hỗn độn, phong đao sáng như tuyết mang theo một đường máu tươi lóe lên.
Thẩm Đa Tình thu đao vào vỏ, hiên ngang đứng thẳng.
Giữa trán tái nhợt của Kim lão tứ chậm rãi chảy xuống một đường máu, nói:
- Ngươi là môn hạ của Đàm Liên Tịnh Đế…
Còn chưa nói hết người đã ngã xuống đất.
Hai huynh đệ họ Kim nghe nói đến bốn chữ “Đàm Liên Tịnh Đế”, lập tức
quá sợ hãi nhìn thoáng qua nhau, rồi cùng phi thân lao vào trong rừng.
Lãnh Quan Ngữ định đuổi theo, chợt thấy Thẩm Đa Tình đứng yên bất động, kêu lên:
- Thẩm huynh…
Thẩm Đa Tình khẽ chau vùng lông mày lại, khom lưng hộc ra ngụm máu.
Lãnh Quan Ngữ kinh hãi vội vàng đưa tay ra đỡ:
- Thẩm huynh, huynh sao rồi?
Thẩm Đa Tĩnh miễn cưỡng cười:
- Bị chân khí của hắn ta làm chấn động một chút, chúng ta mau đuổi theo, cần phải tìm được Tiêu Vô Cấu.
Trong lòng chàng một lòng nghĩ đến muội muội, bất chấp thương thế đề khí phi thân đuổi theo.
Lúc này, mặt trời đã xuyên qua đám mây ló ra, trời đã sáng.
Hai người đuổi tới dưới Nam Lĩnh thì không thấy bóng dáng hai huynh
đệ họ Kim đâu nữa, bọn họ giống như là ma quỷ dưới địa phủ không thể gặp ánh mặt trời bỗng dưng biến mất.
Lãnh Quan Ngữ chăm chú quan sát khắp nơi, chợt thấy thạch bích trên
vách đá dây leo quấn chằng chịt có huyệt động vuông vắn rộng chừng hai
trượng, vội nói:
- Thẩm huynh, nhìn xem kìa!
Thẩm Đa Tình nói:
- Đi tới xem nào!
Nói xong nhặt một hòn đá lên vận lực bắn nhanh vào trong động, hai
người lập tức phi thân lên, mang theo một trận kình phong trực tiếp rơi
vào trong động. Còn chưa kịp nhìn rõ tình thế bên trong, thì nghe ầm ầm
một tiếng, cửa động đã hạ xuống một khối đá lớn.
Bốn phía lập tức rơi vào bóng tối sâu thẳm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...