Ảo Mộng Lữ Trình

Tiếng đạn bay ra khỏi họng súng đặc biết vang lên trầm trầm đánh vào màng nhĩ của nàng, nàng ngửi thấy mùi vị chết chóc rõ ràng từ nó, tới nhanh như vậy, nhanh đến mức căn bản là nàng không có bất cứ phòng bị nào.

Nàng hét lên một tiếng, mắt chợt nhắm chặt lại, sau đó đại não liền trống rỗng.

Nhưng sự tình theo dự định lai không có xảy ra.

Một giây, hai giây, ba giây...

Margaret chậm rãi mở mắt, phát hiện đầu mình cũng không có nở hoa (bị bắn vào đầu, máu mê be bét luôn ý), người cũng không có ngã xuống, nàng vẫn đứng tại chỗ, không phát hiện được chút tổn hao nào, bất quá chỉ là tay chân đang run rẩy, cả người run run giống như chiếc lá rụng trong làn gió thu.

Vào giờ khắc này, đầu óc của nàng không có cách nào hoạt động bình thường, cho đến khi nghe được tiếng súng bắn "ồ ồ" sau lưng, theo bản năng nhìn lại, lại thấy mặt tủ rượu bằng thủy tinh vỡ nát, vỏ một chai rượu Brandi ủ từ thời Henry IV để bên trong đã chia năm xẻ bảy, chất lỏng màu hổ phách chậm rãi chảy dọc theo miểng thủy tinh xuống, sau đó mới chậm rãi lan ra.

Nàng chợt quay đầu, nhìn thấy Cal Hockley đã thu súng về, hắn đang nhìn nàng, một bên khóe mắt (thần giác) hơi hơi vểnh lên, thể hiện rõ ràng độ cong văn vẹo.

Hắn đang cười, trong mắt toát ra ác ý không chút che giấu, thậm chí gần như là biến thái đắc ý chế giễu vậy.

Margaret biết.

Nguyên bản khuôn mặt đã đánh mất huyết sắc của nàng đỏ bừng lên, ngay cả mạch hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Thế nào, hù được cô rồi sao?" Hắn ung dung thong thả thổi thổi họng súng, "Cây súng này đã rất lâu không dùng rồi, vừa rồi bất quá chỉ là thử súng mà thôi."

"Ngươi, cái đồ... khốn khiếp! Ma quỷ dưới địa ngục! Không trách được vị hôn thê của ngươi không yêu ngươi! Ngươi hoàn toàn chính là một tên biến thái! Người chờ làm con rùa đen bị cắm sừng đi (rùa đen=khốn khiếp)!"

Cực độ tuyệt vọng và cảm giác tức giận khi tỉnh ngộ lại biết mình bị lừa bất quá chỉ cách nhau một đường thẳng mà thôi. Trong chốc lát, tất cả cảm giác sợ hãi trước đây đều không còn lại chút gì nữa rồi. Nàng trợn mắt nhìn người đàn ông giống như ác ma đứng đối diện, vừa tức giận vừa liều lĩnh mắng to.

Nụ cười trên mặt Cal chợt biến mất. Không chút do dự giơ tay lên tát nàng một cái.

"Ba" một tiếng, mặt của Margaret bị lực tát tay của hắn xoay đi, một trận đau rát lập tức ập tới, theo đó, trán của nàng chợt lạnh, họng súng đen ngòm lại chĩa vào đo lần nữa.

"Thu hồi lời nói của ngươi! Cầu xin ta!" Cal hung tợn đẩy nàng áp sát vào tủ rượu bên tường.

Margaret chậm rãi quay mặt sang.

Mặt của nàng lại trắng đến mức hoàn toàn mất đi huyết sắc, da thịt non mềm một bên gương mặt lưu lại dấu đỏ nhàn nhạt do cái tát tai ban nãy, cặp mắt xinh đẹp lạnh lùng liếc hắn.

"NGƯƠI, LÀ, ĐỒ, BIẾN, THÁI!"

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!


Nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong miệng lại một lần nữa phun ra từng chữ từng chữ rõ ràng.

Gân xanh trên trán Cal mạnh mẽ co rút. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt không yếu thế của nàng, đốt ngón tay khẽ nhúc nhích, chậm rãi ấn cò súng.

Không khí phảng phất như đông đặc lại dưới ánh đèn vàng ấm áp. Bốn phía yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng "tách tách" của từng giọt từng giọt rượu còn sót lại rơi xuống sàn gỗ.

Đột nhiên, mảnh vụn thủy tinh từ tủ rượu vừa bị đạn bắn vỡ ban nãy từ trên rớt xuống, "rào" một tiếng đập vào sàn nhà, mảnh thủy tinh văng tung tóe bốn phía. Một mảnh kính vỡ hình tam giác rơi vào bắp chân trần ngoài áo khoác của Margaret, vạch ra một vết thương.

Lông mi Margaret hơi hơi run lên.

Tầm mắt Cal rơi vào bên trên bắp chân của nàng.

Máu đỏ tươi rỉ ra từ vết thương, tích lại, từ từ chảy dọc xuống theo làn da trắng của nàng, cuối cùng tụ lại trên mắt cá chân tinh xảo của nàng, tạo thành hình dạng đóa hoa, mang theo một loại diêm dúa mỹ cảm.

Hắn nhìn chằm chằm một hồi, tầm mắt dần dần dời lên.

Margaret chịu đựng cảm giác đau nhói từ bắp chân truyền tới, một mực chờ đợi động tác kế tiếp của hắn, nhưng lại không đợi được. Đột nhiên lại thấy hắn có chút im lặng khác thường, cúi đầu nhìn xuống theo tầm mắt của hắn, lập tức hiểu rõ ra.

Lúc nàng ra ngoài, đai lưng áo khoác ngoài cũng không buộc chặt lắm. Sau một trận giày vò như vừa rồi, bây giờ đai lưng có chút lỏng ra, cổ áo liền không giấu được mảnh nhỏ da thịt trước ngực lộ ra bên ngoài đồ ngủ.

Mặt nàng hơi nóng, nhanh chóng kéo lại cổ áo, nhìn hắn đầy phòng bị:

"Nguơi đang nhìn cái gì?"

Trong mũi Cal phát ra tiếng "xuy" nhỏ đến mức không nghe thấy, để cây súng cầm trên tay xuống rồi đặt lại vào trong tủ rượu, tiếp tục ngồi vào một băng ghế sofa, móc ra bao thuốc lá, đốt một thiếu thuốc.

"Firth tiểu thư, cô không biết rằng phụ nữ học được cách tỏ ra yếu thế ở thời điểm thích hợp là một kỹ năng rất cần thiết sao? Ta rất kỳ quái, với tính khí như vậy của cô, lại có thể sống tốt đến bây giờ."

Hắn hít sâu vào một hơi thuốc lá, liếc mắt nhìn Margaret vẫn còn đang đứng tại chỗ bất động, chậm rãi nói ra một câu như thế, giọng điệu nghe có điểm quái dị. Nhưng Margaret không rảnh để suy nghĩ nhiều.

Nàng chỉ biết là hắn đổi chủ ý rồi.

Nàng âm thầm thở ra một hơi, lúc này mới cam thấy chân run toát mồ hôi, miễn cưỡng gắng gượng mới có thể đứng vững.

Khối thủy tinh rơi xuống kia đã cứu nàng một mạng. Nếu như không phải có một chuyện rắc rối như vậy, thì có lẽ nàng đã chết dưới họng súng của kẻ biến thái cuồng hỉ nộ vô thường (vui buồn không xác định) này rồi.

"Trả lời ta!"


Thấy nàng im lặng không lên tiếng, đột nhiên hắn nghiêm nghị ra lệnh.

Margaret không thể làm gì khác hơn là nói:

"Hockley tiên sinh, tôi không biết tôi nên nói cái gì. Tôi từng không dưới một lần đứng trước mặt xin lỗi ngài, nhưng ngài nhất định phải giam tôi lạ, mà tôi lại không muốn mất đi tự do trong mấy ngày trên tàu, đây chính là nguyên nhân tại sao tôi cứ lặp đi lặp lại mạo phạm ngài nhiều lần..."

"Miệng đầy lời dối trá! Tràn đầy tâm cơ! Firth tiểu thư, xem ra là ta còn đang xem thường cô! Cô lại dùng loại phương pháp này để đeo bám Strauss tiên sinh và phu nhân. Vị phu nhân thiện tâm kia muốn ta tha thứ cho cô, nhưng cô đã nói cho bà ấy biết về hành vi nghe lén vô sỉ và hành vi dã man thiếu chút nữa làm hư mắt ta rồi sao?"

"Tôi thật xin lỗi... Nhưng dưới tình huống lúc đó như vậy, tôi không có lựa chọn khác..."

"Im miệng! Ta chán ghét nghe cô không ngừng lảm nhảm tranh cãi cho bản thân!"

Margaret không thể làm gì khác hơn nhìn hắn:

"Được rồi, Hockley tiên sinh. Nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được, xin ngài nói cho tôi biết, rốt cục muốn tôi bồi thường ngài như thế nào, ngài mới chịu tha thứ cho tôi đây? Tôi không hy vọng ngài hạn chế tự do của tôi, đây là thỉnh cầu duy nhất của tôi."

"Cô, toàn thân cao thấp, có cái gì co thể đem ra bồi thường cho ta?"

Cal dập tắt vài hơi khói, dùng giọng điệu chế giễu hỏi ngược lại. Tầm mắt lại mọt lần nữa từ đùi quét qua thân thể của nàng, cuối cùng dừng lại trên mặt nàng.

Margaret sửng sốt một chút.

Nàng cũng không phải... gì đó cùng không biết. (...=XXX, hiểu ha)

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Thời điểm một người đàn ông dùng loại giọng điệu và ánh mắt nhìn mọt người phụ nữ, hắn cần gì, không cần nói cũng biết.

Nàng chỉ là có chút không hiểu. Mặc dù quả thật nàng có thể coi như đẹp đẽ, nhưng cũng không đến mức trở thành vưu vật khiến đàn ông điên cuồng. Rốt cục là do nguyên nhân gì, lại khiến cho người đàn ông nguyên bản chĩa súng vào nàng cho hả giận này thay đổi chủ ý, bỗng nhiên sinh ra loại dục vọng đột ngột này với nàng?

"Ngài..."

Nàng chần chờ một chút, có chút không xác định.

Hắn không có mở miệng, chẳng qua là ngồi tựa vào lưng ghế, không chút ý kiến nhìn nàng.


Margaret biết.

Suy đoán của nàng không sai. Đây chính là ý tưởng của hắn bây giờ.

Còn có biện pháp nào làm một người phụ nữ hoàn toàn nhục nhã hơn biện pháp này?

Nàng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mà hắn lại là kiểu đàn ông không có ranh giới đạo đức cuối cùng đại biểu cho bọn đàn ông thành đạt phong lưu ở xã hội thượng lưu. Từ bản chất mà nói, hắn và Black tiên sinh vốn là cá mè một lứa (cùng giống nhau về mặt có nhiều tật xấu của đàn ông nhà giàu).

Margaret nhịn xuống cảm giác khó chịu và vô cùng xấu hổ từ đáy lòng, sau một hồi trầm mặc dưới ánh nhìn soi mói của hắn, mới chậm rãi cởi đi áo khoác ngoài, thả xuống dưới chân, trên người chỉ còn một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa đơn bạc cơ hồ không che nổi cái gì cả.

Cal vẫn nhìn nàng, không động, nhưng yết hầu (trái cổ ý ạ) sau cổ áo không thể thấy được lại lăn lăn xuống.

Biểu tình của Margaret dần dàn trở nên bình tĩnh, đến mức cuối cùng, nàng có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Hockley tiên sinh, đây chính là loại bồi thường mà ngài muốn sao? Nếu như ngài thật sự muốn dùng loại phương pháp này, tôi nguyện ý tiếp nhận. Nhưng có một điều ngài nên biết. Sau khi tôi đã thỏa mãn ngài xong, tôi sẽ không thiếu ngài cai sgì nữa, ngài cũng không được quyền tiếp tục làm khó tôi nữa, nói cách khác, hai chúng ta rõ ràng."

Cal híp mắt lại, vẫn không mở miệng.

"Ngài không nói lời nào, tôi coi như ngài ngầm đồng ý. Như vậy thì tới đây đi."

Margaret xoay người đi đến mép giường, thẳng tắp leo lên giường nắm xuống.

"Hy vọng ngài có thể nhanh một chút. Tôi sợ đi về trễ, Strauss phu nhân sẽ hỏi nguyên nhân."

Nàng dùng giọng điệu thản nhiên thúc giục, sau đó nhắm mắt lại.

Margaret nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân của hắn đến gần, sau đó, nệm lún xuống, thật giống như hắn ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai người đã rất gần. Thậm chí nàng có thể ngửi được hỗn hợp mùi thuốc lá và mùi nước Cổ Long (thề là bản convert nó thế) nhàn nhạt trên người hắn.

Nàng cũng cảm giác được, hắn đang nhìn chính mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Nhưng hắn không động vào nàng, cũng không rời đi.

Nàng càng muốn tỏ ra lão luyện hơn một chút, nhưng mặc quần áo không đủ che thân còn bại lộ trước mặt một người đàn ông đang chăm chú nhìn mình như vậy vẫn rất khó vượt qua, rốt cục mí mắt nàng cũng không khống chế được mà bắt đầu khẽ run run.

Đột nhiên, có một giọng nói đột ngột vang lên trên đỉnh đẩu nàng:

"Cút! Đừng là dơ giường của ta!"

Margaret mở mắt, thấy hắn đã đứng lên từ mép giường, mắt lạnh nhìn xuống nàng.

Nàng hơi sững sờ.


"Firth tiểu thư, trước khi cô muốn dùng phương pháp đó để bồi thường, ta đề nghị cô trước tiên nên đến phố Henz Punt ở Brooklyn New York học tập một số kỹ xảo cần thiết từ bọn kỹ nữ. Cô cảm thấy đàn ông sẽ hứng thú với một khúc gỗ trên giường sao? Hơn nữa, ta cũng muốn nhắc cô nhớ, giá tiến của kỹ nữ đắt tiến nhất ở phố Punt cũng kém xa một chiếc bánh xe của chiếc xe bị cô đụng hư kia!"

Lời lẽ khắc nghiệt tuôn ra từ miệng hắn không chút lưu tình tạt vào mặt nàng.

Margaret từ từ ngồi dậy.

Căn bản nàng cũng không để ý đến hắn dùng giọng điệu chán ghét và khắc nghiệt thế nào làm nhục mình, bây giờ nàng chỉ mơ hồ ý thức được một chuyện, thật giống như nàng đã tránh được đợt giao dịch thân xác nhìn khó có thể tránh khỏi này rồi sao?

Từ đáy lòng một trận vui mừng như điên tràn ra.

Nhưng nàng không dám biểu lộ chút gì, e sợ khiến cho hắn nhìn thấy lại thay đồi ý tưởng ở giây tiếp theo.

"Như vậy... tôi có thể đi rồi." Nàng nhẹ giọng dò xét, hỏi.

"Cút!" Trong cổ họng hắn nặn ra một chữ này, ánh mắt âm trầm.

Margaret như gặp được đại xá, lăn một vòng xuống giường, nhặt lên áo khoác trên đất, vừa mặc vừa chạy, xông ra ngoài thật nhanh.

Sau khi bóng dáng của nàng biến mất sau cánh cửa, biểu tình trên mặt Cal lập tức biến mất.

Hắn hơi phiền não mà bỏ đi áo khoác ngoài, thả lỏng cà vạt.

Lovejoy nhanh chóng tiến vào, liếc nhìn tủ rượu bừa bãi, hơi không hiểu, hòi:

"Tiên sinh, cứ thả nàng ta đi như vậy sao?..."

"Gặp quỷ! Không phải ta đã nói vớingươi, đừng thắt cà vạt chặt như vậy sao?Ngươi là muốn thắt chết ta sao?" (bạn ý đang cáu nên nói năng khá khó chịu nên mình dùng "ta-ngươi" nha) Cal nói với hắn một câu.

g

Lovejoy cảm thấy có chút không giải thích được.

Quả thật, hắn luôn luôn giúp Hockley tiên sinh thắt cà vạt. Nhưng mà... (khúc này mọi người chú ý chút../. *cười cười*)

"Là do lúc trước ngài than phiền tôi thắt quá lỏng, cho nên tôi mới thít chặt lại một chút..." Ông ta nhỏ giọng.

"Được rồi, được rồi, là lỗi của ta. Sau này lại thắt lỏng một chút cho ta!" Cal giơ tay lên, làm động tác đầu hàng, "Ta đi tắm rửa trước đã."

"Không phải ngài không có thói quen tắm gội vào buổi sáng sao?" Lovejoy nhìn bóng lưng hắn, tiếp tục không giải thích được, "Hơn nữa, tôi muốn nhắc ngài, vào 9 giờ 30 ngài và tổng giám đốc của công tu đường sắt Canada mới mở Heins tiên sinh có hẹn, bây giờ nhanh chút!"

"Vậy thì hủy bỏ nó!" Tiếng gầm gừ của Cal từ trong phòng tắm truyền ra, đóng cửa "phanh" một cái.

Lovejoy lộ ra vẻ khó hiểu, nhún vai một cái, e sợ để Heins tiên sinh chờ lâu, vội vàng xoay người đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui