Ảo Mộng - Kim Oanhh


Bệnh viện thành phố CTrong phòng bệnh" Bác sĩ, sức khỏe bạn ấy như thế nào rồi".Minh lo lắng, vừa thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh liền nhanh chóng chạy lại hỏi.Thật ra, cậu thích Nguyệt từ ngày nhỏ đến giờ.

Dù cô chuyển trường bao nhiêu lần thì cậu vẫn luôn dõi theo cô.Nếu như không phải lúc đó cậu phát hiện ra Nguyệt sớm, thì cô có chắc sẽ ra nông nỗi này không?.Càng nghĩ, Minh lại càng thấy ân hận bứt rứt, nỗi giằng xé trong tâm can không ngừng giày vò cậu.Vị bác sĩ với khuôn mặt trung niên phúc hậu thấy Minh lo lắng như thế chỉ nhẹ nhàng nói:" Cháu có quan hệ gì với người nhà bệnh nhân?"Nhận được câu hỏi đột ngột của bác sĩ, Minh khựng lại.

Hai tay cậu đan vào nhau." Cháu...cháu chỉ là bạn học ạ"." Cháu là bạn học sao, chỉ e là chuyện này cháu không làm chủ được, cháu nên gọi người nhà của bệnh nhân đến".Minh nghe thế thì vâng một tiếng rồi vội vàng chạy về nhà, cậu lấy vội chiếc điện thoại gọi điện cho mẹ Nguyệt." Alo, bác ạ, cháu là bạn học của Nguyệt ạ"." Bác có phải là mẹ của bạn ấy không ạ?".Mẹ của Nguyệt thấy bạn học của con mình gọi vè thì vui khôn siết." Cháu có biết là Nguyệt đi đâu không, muộn thế này rồi mà vẫn không về.


Làm bác tìm ngược xuôi, gọi điện mà cũng không thấy bắt máy".Giọng điệu mẹ Nguyệt càng ngày trở lên lo lắng.

Có trời mới biết, bà đã lo lắng đến mức nào.

Có người mẹ nào không lo lắng cho con mình khi con mình đi học mãi không về?Không để mẹ Nguyệt chờ lâu.

Minh liền đi thẳng vào vấn đề." Nguyệt đang ở bệnh viện ở vùng ngoại ô thành phố, lúc cháu thấy cậu ấy là cậu ấy đang nằm trên vũng máu.


Cháu hốt hoảng vô cùng nên đã đem cậu ấy đến bệnh viện"." Uhm, cảm ơn cháu, đợi một chút, bác đến ngay".Mẹ Nguyệt trực tiếp đánh rơi luôn chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Miệng nói bình thản như thế nhưng trong lòng đang sớm lo lắng đến không kiềm chế được.--Vừa đến bệnh viện.

Hai người liền chạy một mạch vào, ai cũng có sự lo lắng riêng." Bác sĩ, tôi là mẹ của Nguyệt"." Cho hỏi, cháu...."Bác sĩ cười ôn hòa mời hai người ngồi xuống.

Ông cũng không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề.Giọng điệu bác sĩ bất chợt nghiêm túc hơn bao giờ hết." Tôi nghĩ, người nhà cần lo hậu sự...."..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui