Lăng Việt đột ngột ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Ôn Vãn liền giật mình.Sau khi kinh ngạc vài giây, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Lăng Việt cất điện thoại, ngả người ra sau, tùy ý dựa vào sô pha, cười tinh nghịch nói: “Hôm nay cậu ăn mặc thật đẹp, suýt chút nữa tôi đã chẳng nhận ra cậu.”Ôn Vãn giơ tay vén tóc mái lòa xòa bên tai, cười đắc chí: “Chỉ hôm nay? Bình thường không đẹp sao?” "Ây cái miệng này của tôi!" Lăng Việt ảo não vỗ vỗ đôi môi mỏng, sửa lại lời nói: "Bình thường cậu đương nhiên rất đẹp, nhưng hôm nay..." Ngón tay xoa xoa chiếc cằm nhọn, hắn đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Ôn Vãn, "càng đẹp hơn gấp bội" "Ồ, nghe cũng được đấy."Ôn Vãn cầm thực đơn, tùy ý lật xem, "Cậu xem qua thực đơn chút đi.
Tôi đã đồng ý đãi khách, cậu muốn gọi món gì cũng được.” Lăng Việt thản nhiên nhún vai, "Tôi sao cũng được.
Vẫn là cậu nên gọi chút gì đó đi." Ôn Vãn cũng không quá khách sáo, sau khi kêu người phục vụ đến thì bắt đầu gọi món...Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen dừng ở cửa nhà hàng, hai người đàn ông tướng mạo phi phàm xuống xe bước vào nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai, liền tiến lên tiếp đãi nồng nhiệt, muốn bắt chuyện vài câu, nếu may mắn còn có thể kết bạn! "Thưa ngài, ngài có đặt trước không?" Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, đủ để thu hút sự chú ý của một số người.Tư Cảnh Hạc cau mày, vô cùng khó chịu.Chu Dĩ Thâm nhanh chóng đưa tay ra hiệu cho người phục vụ giữ im lặng, “nhỏ tiếng chút!”Hắn lo lắng nhìn về ghế bên phải phía trước cạnh cửa sổ, thấy hai người kia không để ý đến bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không có đặt chỗ trước, mang cho chúng tôi 2 ly nước là được."Thấy vẻ mặt bối rối của hắn, người phục vụ hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi: "Trong cửa hàng có nước cam, nước táo, nước nho, nước mận, anh muốn uống loại nào?"Chu Dĩ Thâm xua tay nói “Loại nào cũng được.”Nói xong, hắn tùy tiện lấy hai tờ tạp chí từ kệ tạp chí, đưa cho Tư Cảnh Hạc một tờ, tờ còn lại dùng che mặt đi lại gần cửa sổ.“Tam ca, em thấy chỗ đó không tệ.
Họ không phát hiện được chúng ta mà chúng ta vẫn có thể nghe lén rất rõ ràng.
Theo em, cẩn thận đi qua đó.”Tư Cảnh Hạc nheo mắt, liếc nhìn vị trí mà Chu Dĩ Thâm nói, quả thật rất tốt.Anh cũng làm theo Dĩ Thâm, lấy tập chí che mặt, nhẹ nhàng bước đến...Vài người phục vụ trẻ tuổi đi đến, nhìn hai người bọn họ như nhìn kẻ trộm, tìm một vị trí ngồi xuống, thở dài.
"Đáng tiếc, đẹp trai như vậy, hóa ra lại là cẩu tử.”“Chậc, nhìn vẻ ngoài và khí chất của hai người đó, tôi còn tưởng họ là phú nhị đại.”“Chúng ta chỉ là cửa hàng nhỏ, còn mong được gặp người cao to đẹp trai? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”“Cao phú soái không có, vậy thì cũng có người nổi tiếng đi? Nếu không tại sao tay săn ảnh lại ở đây?”“Đừng nghĩ đến những thứ rối rắm này nữa, mau đi làm thôi.”Sau khi Tư Cảnh Hạc và Chu Dĩ Thâm ngồi xuống, họ nhìn nhau, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện.Đầu tiên, Ôn Vãn quan tâm hỏi “Hồi phục rồi sao? Sao lại xuất viện sớm như vậy?”Lăng Việt vỗ ngực tự hào, ngữ khí tràn đầy khí thế và tự tin “Đương nhiên.
Tôi ở bệnh viện mỗi ngày đều tiêm dinh dưỡng, hiện tại đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Nếu không tin, cậu cứ thử xem?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...