Vân Thành đã vào xuân tháng ba, sau trận mưa xuân đêm qua, khí trời hôm nay đặc biệt trong lành, nhiệt độ cũng bắt đầu ấm dần lên.Sau khi Ôn Vãn tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy ren dài màu nâu, trên vai khoác lên một màu mây nâu nhạt, mái tóc xoăn tùy ý buông xõa sau lưng, tâm trạng vui vẻ xuống lầu.Lúc này Bạch Lộ đang ở trong phòng bếp nấu cơm, chú ý tới tiếng bước chân liền lớn tiếng gọi: "Vãn Vãn, cậu dậy rồi à? Trên bàn có sữa với trứng, cậu cứ ăn tạm trước đi, chốc lát nữa sẽ có cơm trưa!"Ôn Vãn đi tới bàn ăn, với lấy một quả trứng còn nóng hổi.
Cô bóc vỏ, ăn vài miếng rồi bước vào bếp với ly sữa trên tay.Sau đó, tám món ăn ngon xuất hiện trên bànNào là gà kho, cá hấp, tôm cay, sườn chua ngọt...Ôn Vãn uống một ngụm sữa, hơi nhướng mày: "Hôm nay là ngày gì mà lại nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy? Là sinh nhật của cậu sao? Không đúng, vẫn còn sớm mà!" Dừng một lát, cô lại thắc mắc, “Chẳng lẽ, cậu lại nhận được một đơn đặt hàng lớn?”Bạch Lộ không khỏi đau đầu khi nghe đến hai từ "đơn hàng".Cuối cùng, món ăn cũng cạn nước, cô tắt bếp, vừa gắp thức ăn ra vừa phàn nàn.
“Đơn hàng? Vẫn còn vài đơn chưa hoàn thành, làm sao có tâm sức để nhận thêm đơn hàng nữa chứ?”Cô mang những món ăn mới nấu đến nhà ăn, đáp: "Không phải do thấy cậu chứa phiền phức trong lòng sao.
Tôi chỉ muốn nấu món gì thật ngon để cậu vui thôi!"Ôn Vãn uống mấy hớp sữa, cùng nhau bưng bát đĩa đến nhà ăn.“Thế cũng không nên làm nhiều như vậy.
Chỉ hai chúng ta làm sao ăn hết?”Vừa dứt lời liền có tiếng gõ cửa gấp gáp.Ôn Vãn nghi hoặc đi tới mở cửa, hai soái ca xuất hiện ở trước mặt cô.“Anh Vãn, chào buổi chiều! " Chu Dĩ Thâm mặc một bộ trang phục thường ngày màu trắng, mái tóc ngắn ướt sũng hơi bù xù khiến hắn trông lười biếng và ngông cuồng.Sau khi chào hỏi Ôn Vãn, hắn bước từng bước quen thuộc đến thẳng chỗ của Bạch Lộ đang cởi tạp dề.“Tiểu Bạch, để anh giúp em.”Vừa nói, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chạm vào lưng Bạch Lộ, có vẻ điều đó đã khiến hắn cởi tới cởi lui 2-3 lần mới xong.Bạch Lộ xấu hổ cúi đầu, thấp giọng nói cảm ơn rồi đi vào phòng bếp dọn cơm.
Ôn Vãn chợt hiểu ra, khó trách Lộ Lộ nấu nhiều món như vậy, hóa ra không chỉ dành cho riêng mình! Tư Cảnh Hạc đưa mắt đánh giá Ôn Vãn, trong mắt anh lóe lên một tia sáng, nụ cười ngốc nghếch cũng xuất hiện trên khóe môi của anh trong vô thức.
Cô hôm nay mặc một bộ váy dài, mái tóc xoăn màu đen không được buộc thành đuôi ngựa như mọi khi mà xõa lỏng, để lộ chiếc cổ thiên nga duyên dáng, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, cho dù không trang điểm, cả người cũng toát lên vẻ quyến rũ, xinh đẹp.Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Vãn như vậy.Nhẹ nhàng mà trí tuệ, tràn đầy hơi thở của một cô gái nhỏ bé. Trong một lúc, anh không thể rời mắt.Ôn Vãn cảm thấy có chút không thoải mái khi bị ánh mắt như thiêu đốt kia nhìn chằm chằm, cô vô thức siết chặt vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Mặc dù tôi rất đẹp, nhưng anh cũng không cần thiết phải nhìn chằm chằm vào tôi như thế này?"Tư Cảnh Hạc mím môi, thành thật trả lời: "Hôm nay em rất đặc biệt, anh thực sự không thể kìm lòng nổi."Ôn Vãn nhướng mày, xoay người đi về phía nhà ăn, nụ cười trên môi mang theo một tia ấm áp, “Đừng đứng ngốc đó, vào ăn cơm đi không thì nguội mất.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...