Tùng Văn ngồi trong văn phong TGĐ, sau hai tuần trở về công việc đã chất cao như đống núi, lại thêm mấy cái hợp đồng mới khiến anh phải căng mắt ra xem xét, mãi đến hơn 3h chiều anh mới tạm ổn đôi chút, định gọi Trang đi hẹn hò nhưng cô bảo là mắc công việc nên anh đành thôi, tuy rằng cũng có hơi giận cô vì đã không dành thời gian cho anh, nhưng anh cũng thông cảm được, hơn nữa anh biết cô là người ham mê công việc nên anh sẽ đợi cô.Xoay xoay chiếc cốc trong tay Văn bật điện thoại ngắm tấm ảnh của Trang mà anh đã chụp lén hôm nào, nụ cười rạng rỡ của cô làm anh thấy rạo rực và xuyến xao trong lòng.Từ lúc yêu Trang anh đã được chững kiến nụ cười ấy của cô trực tiếp mà không cần phải qua ảnh nữa, mỉm cười hạnh phúc anh thấy mình rất may mắn khi gặp và được yêu Trang, khoảng thời gian sóng gió đã qua ,một tình yêu đẹp và sâu đậm thì không thể thiếu những hờn giận và hiểu lầm, những điều đó càng làm cho họ xích lại gần nhau hơn,anh sẽ cố gắng giữ cô thật chặc không để cô phải rời xa anh nữa.Có chuông điện thoại anh nhấc máy
-Thưa anh ,có một cô gái muốn xin gặp anh ạ
-Anh nhớ chìu nay đâu có cuộc hẹn nào đâu em?
-Dạ cô ấy bảo là vợ anh
-Gì vậy? em đùa sao. Anh làm gì có vợ,Văn như muốn té ngửa
-Giờ có cho cô ấy vào không ạ!
Văn suy nghĩ một lúc, cô ta là ai nhỉ tại sao lại tự xưng là vợ mình, để xem nào ,chắc lại là fan hâm mộ của mình đây mà ,gặp thử xem, đằng nào chiều nay cũng rảnh mà
-Em cho cô ấy vào đi
Nói xong Văn làm mặt lạnh rồi xoay mặt vào vách tường, có tiếng cạnh nơi cửa, Văn đoán là cô ấy đã vào nhưng sao không có tiếng động gì thế nhỉ,anh hồi hộp không biết cô ta là ai và cô ta muồn gì?mãi một lúc lâu mà không thấy cô ta lên tiếng Văn bực mình tằng hắng lên mấy tiếng.
Người con gái đó là Trang, cô muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã đến mà không báo trước, Trang còn cẩn thận mang bộ vest mới nhất mà cô đã thiết kế riêng cho anh đến, Trang biết Văn thích màu đen nên cô đã đặc biệt âm thầm chuẩn bị từ khi còn ở ngoài Nha Trang.Lúc này bước vào phòng ,cô ráng đứng yên không cho tiếng động để xem Văn sẽ có phản ứng như thế nào, mãi mà thấy anh cũng im lặng giờ còn tằng hắng lên nữa khiến cô không nhìn được cười, đưa tay chiệng có gắng không để phát ra tiếng động cô tiếng lại gần anh, đua đôi tay mềm mại của mình lên phía trước, Trang che mắt Văn lại.Anh cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn ngồi im để xem cô gái kia sẽ còn giở trò gì nữa.Thấy Văn cứ im lằng như thế khiến Trang cũng hơi bực mình, mất hết kiên nhẫn cô nghiến răng:
-Anh không nhìn em sao?
-Em là ai, nói đi tìm anh với mục đích gì.?
-Em đến đem quần áo cho anh, hôm trước anh bỏ quên ở phòng em anh không nhớ sao,hơn nữa giờ em đang mang thai giọt máu của anh, anh tính sao đây?
Không thể nhịn được cô gái trơ trẽn này nữa,Văn thô bạo hất tay cô ra, anh quay phắt lại định sỉ vả thì miệng anh như không nói được lời nào khi thấy Trang
-Em … em…
-Là em đó, sao định đánh em hả?
-Em làm anh muốn đứng tim luôn đó, sao em đến mà không báo với anh một tiếng, lại còn giả giọng nữa chứ,làm anh hết hồn
Trang cười cười:
-Như thế mới biết được bộ mặt thật của anh chứ,sao không mừng khi gặp em à
-Em chọc anh như vậy làm sao anh mừng nổỉ
Trang sà vào lòng Văn . cô nũng nịu
-Chọc anh chút thôi,em có cái này cho anh nè
Trang lấy bộ quần áo cho Văn, mỉm cười hạnh phúc anh đón lấy nó,rất đúng với sở thích của anh ,không ngờ rằng Trang lại chu đáo như vậy.nhìn nó thật kỹ nó anh nói:
-Cám ơn em,anh sẽ mặc nó
Cả hai nhìn nhau cười âu yếm, cả hai đang ngập chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ của tình yêu, nếu Trang cứ đáng yêu như thế này thì chắc anh sẽ không thể nào rời xa cô một phút,hôn nhẹ lên tóc Trang anh thì thầm”Anh yêu em”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...