Chiếc taxi nhanh chóng đưa hai người rời khỏi nhà, lướt di trên đường Trần Phú con đường đẹp nhất Nha Trang, những hàng cay xanh thẳng dài vương mình đón gió, công viên khu vui chơi tất cả tạo nên một bức tranh xinh động cho phong cảnh nơi đây.Đến cảng cầu đá, một tấm áp phich to như chỉ đường hiện lên trong tầm mắt, nhìn lên phía xa xa nhưng chiếc capin đang nối đuôi nhau chạy thẳng tắp trên nền trời xanh thẳm càng làm cho Trang thêm thích thú,trước đây tuy cô đã đừng đi cáp treo Bà Nà rồi nhưng lần này đi vẫn thấy hồi hộp.Chiếc taxi chu đáo chở Trang và Văn vào tận cổng , sau khi hoàn tất các thủ tục ,hai người vào hàng chờ để qua đảo.Hôm nay là chủ nhật nên khách du lịch rất đông, đa phần là người nước ngoài, họ vui vẻ nói cười không ngớt ,Trang cũng vậy cô liên tục tười tươi như hoa từ nãy giờ khiến Văn rất ngạc nhiên, anh không ngờ rằng cô thích du lịch đến thế, mặc dù đã đến đây nhiều lần nhưng có lẽ Trang đã nói đúng, có cô bên cạnh hình như cảnh vật thêm đẹp và rạng ngời hơn thì phải, nhìn khuôn mặt dễ thương xinh xắn của cô không nhịn được anh cúi xuống hôn Trang , cô hơi bất ngờ pha lẫn thẹn thùng ,Trang đỏ mắt cố tránh nụ hôn của anh, mọi người xung quanh vỗ tay rầm rầm, vì đa số là người nước ngoài nên họ rất phóng túng làm Trang cũng đỡ ngại bớt đi phần nào.Bước lên chiếc capin Trang và Văn ngồi cạnh nhau, capin chỉ dủ sức chứa 8 người, nên phải xếp hàng rất lâu mới tới lượt.Đóng cửa, chiếc capin bất ngờ lao nhanh vun vút khiến mọi người ồ lên thích thú, từng mảng mây trời xanh thẳm hòa cùng nước biển xanh cũng xẹt nhanh qua, ngồi trên cao ngắm biển thật dẹp, biển yên ả hiền hòa nhưng cũng hung dữ ,nó có thể nuốt chửng bất cứa ai nếu vô tình xa vào lòng nó,từng ngọn gió lồng lộng luồn qua kẽ của capin làm tung bay mái tóc của cô,khẽ hít lấy một hơi thật sâu,Văn choàng tay qua vai Trang anh thì thầm:
-Mai mốt mình sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu nha em
-Anh lo xa quá ha
-Chớ sao
Tiếng trang cãi lại vang lên hòa chung với tiếng cười hạnh phúc, sau 15 phút, chiếc capin đã cập bến anh toàn dòng chữ vinpearland hiện ra ,trắng sáng long lanh trên ngọn núi cao, mọi người nhanh chóng xuống capin và hòa vào dòng người chung của đảo ngọc.Khung cảnh nơi đây thật đẹp, những bãi cỏ xanh mướt in hằng trên nền đất rắn rỏi , từng khuôn viên với những chạm khắc tinh xảo uốn mình trong những cây trúc xanh lơ, Trang và Văn đi dạo một lượt , thoáng thấy chiếc đu quay mạo hiểm Trang khều Văn
-Mình tới chơi cái đó đi anh
-cái kia hả, em không sợ sao?
-Sợ gì chứ, mấy bữa đi đầm sen em chơi hoài
-Trời đất, em thật trẻ con quá đi, chừng nào mới trưởng thành được hả, mau lấy chồng đi nghe chưa, Văn nhắc khéo
-Xì, anh thử nhìn đi, mọi người chơi trên kia toàn là người lớn không hà, có cả ông bà già nữa kìa
Chịu thua triết lý của cô người yêu ,Văn miễn cưỡng chìu theo y cô, mặc dù anh là con trai nhưng anh đặc biệt rất dị ứng với mấy trò chơi này, nó cứ chúc xuống chúc lên khiến anh buồn nôn.Tiếng anh quản lý báo hiệu bắt đầu trò chơi, Trang chạy ùa vài giành chỗ không quên keo theo Văn,thắt chặt dây an toàn chiếc đu quay bắt đầu cất cánh, từng vòng từng vòng nó nhào lộn không thương tiếc các hành khách trên đó, tiếng hò hét vì thích thú có, sợ hãi có…, sau 1p30s, cuối cùng nó cũng đáp xuống an toàn, Trang hăng hái đòi chơi tiếp còn Văn thì mệt mỏi ,cứ thế ,hết trò này qua trò khác,Trang bắt Văn phải chơi cùng cô khiến anh phát ngấy .Cứ mỗi lần định từ chối thì Trang lại đưa nụ cười tươi rói ra dẫn dụ thế là Văn không nỡ tình.
4h chiều sau khi đã chơi đùa chán chê, cả hai quyết định ra về, Văn mệt mỏi tột độ, cái lưng anh như sắp gãy rời ra, hai mắt nổ đom đóm,lững thững bước theo cô mà mặt anh xanh lét,Trang thì cứ hồn nhiên tung ta tung tăng lại còn say sưa chụp ảnh nữa chứ, mãi một lúc sau cô mới chú ý đến anh , thấy Văn đi lâu ,cô giục
-Sao anh đi chậm thế, tới đây em chụp hình cho nè
-Anh không đi nổi nữa
-Gì cơ?
Lúc này Trang mới quan sát kĩ khuôn mặt của anh, cô hốt hoảng
-Anh Văn ,anh bị làm sao thế này?, mặt anh xanh quá
-Hậu quả của em chớ ai? Văn cố đùa
-Em xin lõi em không biết anh không chơi được các trò chơi đó
-Không sao đâu, anh nghỉn gơi chút xíu sẽ khỏe thôi mà,em đi gọi xe đi
Trang răm rắp nghe lời Văn, cô gọi một chiếc taxi, trên đường về nhà, Văn vì quá mệt nên đã dựa vào vai trang ngủ ngon lành, để yên cho anh ngủ cô lặng lẽ ngắm anh, đúng là cô đã quá vô tư khi không hề chú ý đến sức khỏe của anh,tự hứa với lòngcô sẽ có gắng chăm sóc cho anh thật tốt, không biết được bao lâu nhưng cô tin với mọi cố gắng của mình sẽ mang lại những niềm vui và hạnh phúc cho anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...