Trang bất ngờ vì hành động tự nhiên của Văn lúc này, nghe tin đám cưới không thành không hiểu sao lòng cô cảm thấy rất vui ,cô cứ ngỡ là mình sẽ không được gặp anh như thế này nữa, lòng rất yêu anh nhưng cái cảm giác tội lỗi cứ len lõi trong lòng khiến cô còn e dè không dám đến với anh, hất vội tay Văn ra cô quát
-Sao anh tự nhiên quá vậy ,tôi cấm anh không được đụng vào người tôi
-Ôm người yêu một cái mà không được sao?
-Ai là người yêu của anh, giờ ạnh nghe cho rõ đây, hãy mau quay về Sài Gòn đi, anh ở lại đây cũng vô ích thôi, tôi không thay đổi quyết định đâu
-Em nói gì anh không hiểu, người yêu thì phải di du lịch cùng nhau chứ mà em xem nè
Vừa nói Văn vừa lôi trong túi áo ra mấy tấm thẻ tín dụng ,rồi đột ngột bẻ gãy tất cả, xong đây đó anh ném nó vào thùng rác ven đường,phủi phủi hai tay anh quay lại nhìn Trang
-Đó, em thấy chưa ,giờ anh là người vô dụng rồi, không một đồng xu dính túi, em phải có trách nhiệm nuôi anh
Trang vừa mắc cười vừa tức vì hành động của anh ta,anh ta nghĩ cô là con nít ranh hay sao mà hù dọa cô bằng những trò như thế, Trang hất cắm lên
-Mặc kệ anh, đó là tự anh chuốt lấy, an tự đi mà lo,tôi về đây
Trang đi thẳng không thèm quay lại nhìn Văn lấy một lần, một thoáng suy nghĩ Văn lại chạy theo níu tay Trang
-Em thật ác quá mà,trước kia em không nhớ anh đã giúp đỡ em như thế nào sao?, chở em đi làm còn dẫn em đi ăn nhà hàng Pháp giờ em nỡ đối xử với anh vậy đó hả,mau cho anh tiền đi taxi đi
-Gì cơ? Trời ơi, Trang há hốc,
-Mau cho anh tiền đi taxi, anh cũng không có chỗ ở, em mau tìm chổ ở cho anh đi
Tức muốn xì khói, Trang móc ví đưa cho Văn 50 ngàn,
-Cầm lấy, đừng có làm phiền tôi nữa nghe chưa
Lần này Trang đi thật nhanh tiếng về phía chiếc ô tô của bà cô đang, đợi mở cửa bước vào, Trang ngồi phịch xuống ghế, thở dốc,bà ngoại nhìn cô cười phá lên
-Sao, giải quyết xong chưa, ??
-Xong gì chứ, hắn ta thật là khùng điên,con mệt rồi mình về mau đi bà ơi
Bà ngoại càng cười lớn hơn, bà thầm biết Trang đang rất vui mừng khi gặp Văn nhưng sĩ diện và còn cảm thấy tội lỗi nên chưa dám cháp nhận tìn cảm của anh, được rồi bằng mọi cách ta cũng phải tác thành cho hai đứa cháu này,thế là khỏi phải lo không có việc gì làm,mai mối là nghề của bà mà,nghĩ thế bà cười thầm trong bụng
Văn cầm tờ năm chục ngàn trong tay, đưa lên ngắm một chút anh cười pha lên, “không ngờ mày cũng có ngày hôm nay,nhưng không sao để có được em tôi phải cố gắng chịu đựng, Vân Trang, em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu, tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc dám bỏ tôi”
Lại bắc một chiếc taxi Văn trở về khách sạn,. thu gom hết quần áo cho vào va li, anh kêu ông tài xế chở quay trở lại nhà bà ngoại Trang, anh sẽ ăn vạ ở đấy xem cô làm gì được anh,chiếc xe chạy vòng vòng một hôi, Văn bỗng giật thót mình khi kim chỉ tiền nhảy đến con số 47 ,trong túi anh chỉ còn 50 ngàn ,trắng mặt anh vội vã kêu anh taxi cho xuống xe,dưới trời nắng oi ả của TP biển, làn da Văn như bòng rát, tuy là mùa xuân nhưng những cơn gió mang hơi nước thổi vào khiến người ta khó chịu,lại đang là 11h trưa, trời nắng như đổ lửa, Văn lại không có mủ ,anh lê từng bước chân nặng nề trên đường với chiếc va li nặng trịch, vừa dsi Văn vừa lẫm bẩm”Đúng là ,biết thế này hồi nãy bỏ bớt đồ ở khách sạn,nặng quá”, mấy người đi đường nhìn anh với ánh mắt kì cục, một bà cô già còn thốt lên” trời đất, trông tướng đẹp thế kia mà keo quá đi, bắc mọt chiếc xe xích lô mà đi,rẻ lắm”, Văn ngượng muốn chín mặt, thực ra khuôn mặt anh đã đỏ lắm rồi vì trời nắng đó chứ không anh không biết dấu mặt đi đâu nữa, lết bộ gần chết cộng với nhận không biết bao nhiêu ánh mắt dè biễu cuối cung anh cũng đá đến được trước cổng nhà Trang, ngồii phịch xuống đất, anh đưa tay bấm chuông
Trang và bà ngoại đang ăn cơm, nghe tiếng chuông inh ỏi giữa trữa khiến cô bực mình
-Ai mà giờ này còn quấy nhĩu chứ?,
Buông đũa cô ra mở cổng, đập vào mắt cô là Văn với một hình tượng không thể thê thảm hơn,anh đang ngồi dưới đất, quần áo xộ xệch, tóc tai ướt nhẹp vì mồ hôi, bên cạnh còn có một vali quần áo, “ôi chúa ơi” không phải hắn đến đây ăn vạ chứ
-Anh đang làm gì ở đây? Mau về đi
-Không
Chỉ chờ có thế ,VĂn vội vã đứng dậy ôm chầm lấy Trang.
-Anh đói quá, khát quá, mau cho anh cáo gì ăn uống đi
-Trời ơi anh đúng là điên mất rồi., tội gì phải làm thế hả, mau về đi,mà chẳng phải hồi sáng tôi mới đưa cho anh tiền sao
-Nhiêu đó không ** tiền taxi làm sao mà đủ để ăn hả
Trang đóng sầm cửa lại ,cô nhanh chóng đi vào nhà mặc cho Văn gào thét ngoài kia, mặc kệ anh ta cho chừa, chắc anh ta không chịu được lâu đâu ,thế nào cũng bỏ cuộc ra về thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...