Ngày mai là ngày cưới của Văn và Thư,mọi công tác chuẩn bị cho lễ cưới đã hoàn tất, hai bên họ hàng đã được phát thiếp ,dòng họ của nhà Văn cũng đã từ Mỹ về đầy đủ chỉ cần chờ thời gian nữa là xong, ai cũng đều chúc mừng anh nhưng Văn không mấy quan tâm .điều anh quan tâm nhất lúc này là Trang,ngồi ở phòng khách các cô dì chú bác không ngừng nói chuyện về lễ cưới ,Văn vẫn ngồi đó nhưng với một đôi mắt vô hồn, liên tục nhìn đồng hồ và điện thoại anh rất hi vọng vào phút chót Trang có thể suy nghĩ lại, nói với anh một câu “em yêu anh”, thì Văn sẽ bất chấp tất cả để theo cô, còn Thư ,anh biết cô là cô gái tốt nhất định cô sẽ hiểu cho anh, đã 10h đêm ,không thể chờ thêm được nữa, anh đứng dậy cúi chào mọi người anh xin phép ra ngoài
…………………
Trang đang ngồi trên ban công ngắm sao,bầu trời đêm nay thật đẹp những chùm sao như sáng hơn bình thường rất nhiều, nó đối lập hoàn toàn với tâm trạng của cô lúc này, thế là hết, cô không có ý định suy nghĩ lại nữa, chấp nhận đau khổ cô sẽ ra đi,ngày mai là ngày cưới của họ,cũng là ngày cô quay lại Nha Trang cái TP đã in dấu biết bao nhiêu kỉ niệm của anh và cô, mọi thứ đã được cô chuẩn bị cả rồi, cũng chỉ cần đồng hồ điểm thời gian nữa là xong, lần này cô đi không biết là bao lâu nhưng như thế cũng tốt Trang sẽ cố gắng xóa hết hình bóng anh ra khỏi trái tim, bật cười vì không biết đây là lời hứa thứ bao nhiêu rồi nhưng thôi mình cứ cố gắng ,sẽ được thôi, Trang tự nhủ
Vầng trăng đêm nay như tròn hơn ,nó bao phủ cả một phương trời thương nhớ, một phương trời đầy đau khổ của cô, hôn lên không khí cô lặng lẽ đóng cửa bước vào nhà, nhưng không kịp nữa rồi Văn đã xuất hiện ,anh đang đứng dưới nhà cô, đưa ánh mắt căm hờn và tha thiết lên nhìn cô ,Văn gào lên trong màn đêm:
-Vân Trang, em xuống đây đi, anh muốn gặp em
-Gặp để làm gì chứ?, chúng ta không có chuyện gì để nói nữa,anh về đi
-Không Vân Trang, đây là lần cuối ,anh xin em!
Trang không nói gì thêm nữa, cô quay bước và đóng cửa lại ,nước mắt tuôn rơi, cô vùi đầu trên gối mặc cho Văn vẫn gào thét dưới nhà, Khánh bước vào ,đưa tay ôm lấy em gái anh nói:
-Em xuống đi, coi như là lần cuối, hãy giải tỏa hết mọi nỗi niềm đi
-Em không dám đối mặt với anh ấy , anh à em không dám
-Cố lên ,em gái,em làm được mà
Trang nghe theo lời Khánh ,cô chậm rãi bước xuống lầu, kéo nhẹ cánh cổng, cô bước ra, Văn đang gục đầu bên chiếc xe của mình, bước lại cô đặt tay lên vai anh,Văn giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lóe lên niềm vui, ôm chầm lấy Trang ,anh nói to:
-Em suy nghĩ lại rồi hả, ?
Cố gỡ tay Văn ra Trang lạnh lùng
-Không, hôm nay em muốn gặp anh lần cuối ,sau này chúng ta hãy là bạn tốt của nhau, ngày mai đám cưới của anh em không thể đến được,chúc anh hạnh phúc
Văn đau khổ và hụt hẫng, một tia hi vọng cuối cùng của anh đã bị Trang làm cho vụt tắt,gượng cười Văn nhìn Trang
-Anh tôn trọng quyết định của em, từ nay anh sẽ chôn chặt tình cảm dành cho em,anh sẽ cố sống tốt ,sẽ cố yêu Thư,Trang à, anh xin em hãy cho anh cảm nhận được hơi ấm của em một lần cuối, một lần cuối thôi, rồi anh sẽ đi
Trang gật đầu, chỉ là một cái ôm thôi mà, Văn nhẹ nhàng vòng tay qua người Trang, hai người đều đang có những cảm xúc những suy nghĩ khác nhau, ước gì thời gian có thể ngừng lại cho hai người có thể mãi mãi bên nhau như lúc này, không đau khổ không muộn phiền, nước mắt lăn dài trên mà Trang, đúng là lần cuối, trái tim Trang như thắt lại, khe khẽ lắng nghe nhịp tim đang đập của Văn, từ nay cô cũng như anh sẽ chôn chặt tình cảm của mình dành cho anh,ngày mai ,anh đã hoàn toàn thuộc vào người khác
“Cuộc tình dĩ vãng đã trôi đi vào quên lãng kỉ niệm cũng chỉ là cơn sống mơ hồ
Nếu chúng mình cứ tiếc nuối ân tình yêu chi cho tâm hồn mình thêm vỡ nát trong giấc mơ dài
Một đời vẫn nhớ đến nhau cho dù nguy khó mộng đẹp bỡ ngỡ dìu nhau lối đi về
Ngỡ đâu rằng sẽ giữ mãi cho người câu thương yêu muôn đời càng thêm lưu luyến một thuở bên người”
Trong góc tối ven đường, Quỳnh Thư đã nghe thấy tất cả, nấc lên trong nước mắt cô lặng lẽ quay về,nếu không phải vì cô có việc muốn tìm anh thì cô cũng không thể nào ngờ được chuyện này, vừa lúc lái xe đến n hà anh thì thấy Văn vội vã đi ra ngoài, thấy linh cảm bất an cô đã lén đi theo anh thì ra Văn và Trang hai người rất yêu nhau, cô chỉ là người thừa, đúng là cô đã không sai mỗi khi bắt gặp ánh mắt VĂn nhìn Trang, nhưng dù biết Văn yêu Trang nhưng sự ích kỉ của một người phụ nữ không cho phép cô nhường lại Văn ột ai khác, hơn nữa cô còn gia đình, còn đồng nghiệp họ sẽ nghĩ sao về cô trong khi cô lại là một người nổi tiếng,nếu đám cưới không được diễn ra không biết những chuỗi ngày sau đó cô sẽ sống thế nào trong dư luận,cô không đủ can đảm cô không muốn! ,không muốn chút nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...