Khi thấy số của Khánh Văn cũng bất ngờ, lưỡng lự một chút anh bắt máy
-Alo
-Tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu có thể bớt chút thời gian gặp tôi một lúc được không?
-Có chuyêng gì thì anh có thể nói luôn qua điện thoại cũng được ,
-Không chuyện này rất quan trọng, cậu phải trực tiêp nghe mới được
Văn chẳng hiểu là chuyện gì nhưng linh cảm cho anh biết là nó có liên quan đến Trang, không lẽ cô ta đã làm chuyện gì??, nghĩ thế anh vội vã vớ lấy cái khoác và chạy như bay xuống dưới nhà nơi Khánh và Lâm đang đợi anh
Cuộc nói chuyện chỉ có ba người đàn ông,Khánh và Lâm đã kể hết mọi chuyện cho Văn nghe, rằng Trang đã yêu anh như thế nào, vè mọi chuyện mà Văn thấy đều chỉ là hiểu lầm, và mong Văn hãy suy nghĩ lại, đừng típ tục dấu diếm tình cảm của mình như thế nữa, sẽ làm đau khổ cho cả ba người,Văn nghe xong câu chuyện mà tai anh như ù đi, anh không thể tin được là Trang cũng yêu anh, tự nhận thấy mình sao mà ngu ngốc quá, không thể cảm nhận được tình cảm của Trang, anh lặng người đi, Khánh vỗ vai
-Cậu hãy suy nghĩ đi,chúng tôi đã làm hết sức mình cho tình yêu của hai người rồi,mặc dù cậu quyết định như thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng câu
Văn nói như khóc:
-Giờ cô ấy đang ở đâu?
-Tình yêu phải có duyên và nợ cậu à,nếu cậu thực sự muốn biết cô ấy ở đâu hãy lắng nghe lý trí và con tim mình mách bảo
Văn không nói gì nữa ,một nghị lực phi thường trỗi dậy trong anh, trái tim anh không ngừng gọi tên cô, trong giây phút này hình bóng cô đã chiếm hết cả tim anh ,anh không cần biết đám cưới nào nữa, không cần biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết phải tìm được Trang ,ngay bây giờ.Khánh và Lâm đứng nhìn theo đám khói bay từ chiếc xe của Văn khuất dần sau con đường nhỏ, họ mỉm cười nhìn nhau, hi vọng mình đã không sai làm khi đứng ra giải quyết dùm họ vấn đề này, bước đầu đã thành công ,nhưng liệu hạnh phúc thực sự có đén với Văn và Trang, điều này tùy thuộc cả vào ông trời, hi vọng ông trời sẽ se duyên tơ hòng cho họ lần này
………………………………………………
Trang đang chầm chậm bước đi trên con phố sực nức mùi hoa sữa, hai hàng cây như muốn níu bước chân cô, từng tán lá từng cành cây, mọi thứ đều tỏa ra những mùi hương thơm mát, len lỏi vào trong cánh mũi cô,từng dòng người vội vã tan ca ,những ngôi nhà cao tần đồ sộ sừng sững với những ánh đèn xa hoa tất cả đều hào nhoáng và hoa lệ ,trên đường Trang vẫn là một cái bóng,lặng lẽ bước đi trong màn đêm, thế là hết, ngày cưới của Văn đang dần đến chỉ còn bốn ngày nữa, anh và cô đã trở thành hai thế giới khác nhau, roi đây cô biết làm gì khi thiếu anh ,vắng anh,những dòng lệ nhẹ tuôn trên má, những bước chân vô tình đưa Trang về nơi lần đầu tiên hai người gặp gỡ, quán tạp hóa nơi cô từng mua nước để uống sau giờ làm việc,. từng thoáng kí ức xưa hiện về
“ -Này cô, cô không học luật giao thông hả,đã vi phạm thì ít ra cũng phải xin lỗi đã chứ……….-cô xem lại đi, xe cô mà đem ra so sánh với xe tôi sao, thật nực cười, thôi được rồi, thấy cô là con gái lại không biết luật, cô là gái quê đúng không?, giờ bao nhiêu, cô nói đi”
Nghĩ đến đâu ,lệ tuôn dài trên má Trang đến đó, mọi thứ vẫn như hôm nào, từng lời nói từng cử chỉ của Văn như mới hôm qua,giá như mình đừng gặp gỡ để rồi không đau khổ như thế này, đúng chỉ có mình cô là sầu khổ ,hiện giờ chắc Văn đang vui vẻ bên Thư, họ sắp có đám cưới, bật điện thoại cô nhìn những dãy số của Văn lần cúi rồi lặng lẽ delete nó, …văng vẳng đâu đây những câu hát của cô ca sĩ Phương Vy vang lên đúng như tâm trạng của cô lúc này, đau, đau lắm
“Trở về lại nơi mà ta ngỡ
Như đã quên rồi, những phút đầu gặp gỡ
Điệu nhạc êm đềm dìu em đến
Những ngón tay mềm, những phím đàn ru giấc
Vẫn nhớ mãi ngày đầu khi ta mới quen nhau
Đứng dưới phố hàng giờ, hay lang thang dưới cơn mưa
Có những quán bên đường khi đêm khuya phố lưa thưa
Đẹp biết mấy, ngày tháng ấy nay quay về
Tìm lại từng chiều vàng nắng ấm
Ta đã đôi lần đắm đuối mộng ân ái
Ngồi kề bên nhau cầm tay mãi, không muốn xa rời
Những chuỗi ngày yêu dấu
Ngỡ đã mất nhau nào đâu ai hay đến hôm nay
Vẫn lối cũ tìm về, khi ta chưa dứt cơn say
Tiếng nơi ấy nhẹ nhàng ru tim em đến chân mây
Ngày xưa hỡi, người yêu dấu hỡi, thôi ta thôi đừng trách
Những năm tháng, buồn đau giờ thôi đã qua
Có vương nhớ, cũng nào vơi đi xót xa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...