Thời gian trôi qua thật nhanh, hôm nay đã là ngày Hà My xuất viện, cô tung tăng như một đưa trẻ từ sáng đến giờ cười nói liên tục, Lâm cũng lắc đầu chào thua cô luôn, thấy My chơi đùa quá Lâm nhẹ nhàng nhắc cô
-Chơi ít thôi,mai mốt khỏe hẳn rồi chơi tiếp, lỡ có chuyện gì thì khổ đó
-Kệ em, em khỏe như trâu vầy, à hay là anh sợ phải chăm sóc em thêm nên nói thế
Lâm chỉ biết cười trừ, lúc nào cãi nhau My cũng là người thắng thế, nghĩ lại anh thấy mình thật hạnh phúc khi có người con gái này bên cạnh nhưng liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là thói quen Lâm chưa thể trả lời được, ở cô có những tính cách mà Diệp không có được, vui tươi hồn nhiên, nhín hảnh, Diệp thì chững chạc ,tình cảm, luôn yếu đuối khi ở bên anh, có xua đi những dòng ý nghĩ tội lỗi đang nhen nhóm trong đầu, không thể, mình không thể lại đem hai người ra so sánh với nhau như thế , nhìn ra phía ban công bệnh viện Hà My vẫn còn đang cười đùa vui vẻ với những chú nhóc , anh thấy tâm trạng rối bời, mình phải làm sao cho cân bằng tình cảm giữa hai người phụ nữ ,một hiện tại một đã khuất bây giờ
Nhận tờ quyết định chính thức xuất viện trên tay, Lâm và My vui vẻ chào tạm biệt mọi người, xong đâu đó họ tiến ra cổng bệnh viện,Trang cũng vừa đến kịp,nở nụ cười tươi cô tiến đến đưa bó hoa ly vàng ra chúc mừng Hà My
-May quá, còn kịp, chúc mừng em ra viện
-cảm ơn chị ,sao chị biết…
-Anh Lâm nói chớ ai, cái anh này cũng kỳ ghê,người ta nằm viện cả tháng trời mà giờ này mới báo với em là sao ,Trang trách móc
-Ủa hai người quen nhau à, My ngạc nhiên
-Ảnh là khách hàng quen của chị
-À…,My tỏ vẻ thấu hiểu nhưng ánh mắt cô cũng thoáng đăm chiêu như suy nghĩ đến một vấn đề nào đó
Lâm lịch sự mời cả ba người đi ăn trưa, từ chối không được nên Trang cũng đồng ý, bữa trưa nhanh gọn không cao lương mỹ vị không nhà hàng sang trọng nhưng ấm áp không khí bạn bè, suốt buổi ăn cả ba cười đùa vui vẻ, Trang kể chuyện về chuyến đi du lịch thú vị của mình, My thì kể về quá trình nằm viện, ….., cuối buổi Trang xin phép về trước ,khi đi cô không quên nói nhỏ vào tai Hà My”anh Lâm là người tốt hiếm có, ráng mà gìn giữ nhan em”,và Hà My cười itnh nghịch “em biết rồi,cám ơn chị"
………………………………………
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Trang, cũng như mọi năm nó không có gì nổi bật, không có tiệc tùng xa hoa, lãng phí, chỉ có những buổi vui chơi ở hàng quán ven đường do tụi bạn khởi xướng, năm nay, các bạn cô đã lần lượt theo chàng về dinh hết rồi, không biết có còn nhớ đến sinh nhật cô không,tự thưởng ình một ngày nghỉ ,Trang lang thang khắp các cửa hàng siêu thị để chọn quà ình, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, mẹ cô thường bảo con gái sinh vào mùa mưa là rất hay khóc và yếu đuối, Trang lại sinh đúng vào một đêm mưa tầm tã như thế là đúng rồi,lần quần mãi một hồi lâu ,cuối cùng Trang cũng chọn được ình một món quà, một chiếc móc chìa khóa đôi hình trái tim rất xinh xắn ,cẩn thận gói vào hộp, Trang dự định sẽ cất giữ nó đến khi nào tìm được một nửa của mình cô sẽ trao tặng cho người ấy, không biết là đến bao giờ nhưng cô có lòng tin và hi vọng ngày đó sẽ không còn xa
Lại mưa,một cơn mưa rất to là đằng khác, như mọi hôm cô lại không có áo mưa, đứng nép dưới cửa của siêu thị cô lại bồi hồi nhớ đến Văn, nhớ đến cái hẹn bị Văn cho leo cây ướt sũng và bệnh mất mấy ngày, mãi đến sau này cô mới biết hôm đó Văn lỗi hẹn là do chạy đến bên Thư, mỉm cười cay đắng, cố áp sát chiếc túi xách vào người cho đỡ ướt, một bóng hình quen thuộc lướt qua trước mặt Trang, cố mở to mắt để xem mình không nhìn lầm, bao nhiêu nhớ nhung lại ùa về khi Văn xuất hiện, Trang không có can đảm chạy đến bên Văn nói hững lời nhớ thương mà cô đang cất dấu bởi dẫu sao Trang cũng là con gái, đạo đức và tính cách của người con gái phương đông không cho phép cô làm điều đó, hơn nữa văn không phải đi một mình người sánh bước bên Văn khong ai khác là Quỳnh Thư, họ đang nói chuyện rất vui vẻ, Thư khoác vai Văn rất tình tứ, vội quay mặt đi chỗ khác để họ không nhận ra mình mà khóe măt Trang cay cay,Văn vẫn vô tình lướt nhanh qua Trang mà không hề hay biết sự có mặt của cô, không thể chịu đựng được nữa ,Trang cố chạy thật nhanh trong màn mưa trắng xóa để ra về, tại sao,tại sao con đã cố quên mà ông trời lại nỡ đôi xử với con như vậy ,chẳng lẽ kíp trước con là người con gái bội bạc hay sao mà kíp này con phải lãnh hậu quả…..trong màn mưa trắng xóa một cánh tay rắn chắc bất ngờ kép Trang lại, Trang không còn tâm trí để ngước nhìn xem người đó là ai, chỉ biết tựa đầu vào vai anh khóc đến ngon lành, khóc như chưa bao giờ được khóc.Một giọng nói trần ấm vang lên khiến Trang giật nảy mình buông vội người đàn ông đó ra
-Tình yêu mà em đã chọn chỉ có thế thôi sao?
-Anh Nguyên, tại sao anh lại ở đây?
- Trang không cần biết điều đó, trước đây tôi đã từ bỏ em vì hắn, rồi lại hối hận, từng dùng thủ đoạn để có em, nhưng rồi bị em phát hiện tôi đã buôn tay, nhưng kết quả là thế này sao, em nói đi, tại sao, em đã không chọn tôi thì ít nhất cũng phải có được hạnh phúc chứ
-Anh hiểu lầm rồi, em và anh ấy không có gì cả, chúng em chỉ là bạn
-Bạn mà em phải khổ vì hắn như thế này ư?,
-Mặc kệ em, buông em ra, em muốn về…
Trang cố giãy dụa Nguyên cương quyết không cho Trang đi, những hạt mưa vô tình tuôn rơi càng lúc càng mạnh ,hai con người hai nỗi đau đang xan xẻ cho nhau ,họ cứ đừng như thế như không màn đến thiên nhiên khắc nghiệt , họ đâu biết rằng hình ảnh ấy đã lọt vào mắc của Văn, anh đau khổ ,tim anh nhói đau lên thành tiếng, thì ra cô cũng như bao người con gái khác, tôi thật thất vọng về em quá Trang à
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...