Tiếng còi xe cấp cứu hú vang kèm đó là chiếc xe lao vun vút trên đường, đám đông bắt đầu tản ra hết những tiếng xì xào cũng vụt tắt nhường chỗ cho các bác sĩ và điều dưỡng sơ cưu cho hà My, đưa cô lên cán chiếc xe lại lao về hướng bệnh viện chỉ có một người được đi theo, đó là Lâm, nhìn My mà lòng Lâm tan nát ,vì anh mà cô ấy ra nông nỗi này nếu nếu Hà My có chuyện gì chắc cả đời này anh sẽ không tha thứ ình, nắm chặt tay Hà My Lâm nhủ thầm "cố lên, sắp tới bệnh việc rồi, anh xin em, đừng bỏ anh",.phòng cấp cứu mở rộng đội ngũ bác sĩ điều dưỡng nhanh nhẹn lao vào xử trí, Lâm đành đợi ở ngoài, đứng ngồi không yên,,gia đình Hà My cũng đã được báo tin, họ cũng đang đợi cùng Lâm, nhìn vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của họ Lâm thấy tội lỗi vô cùng, anh bước đén trấn an mẹ Hà My
-Bác hãy bình tĩnh cháu tin rằng cô ấy sẽ vượt qua thôi, đừng bi quan bác à
-cảm ơn cậu ,nếu không có cậu chắc con My nhà tôi... hu...hu...
5h đồng hổ trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, ai cũng mệt mỏi và bất lực ,bỗng cánh cửa mở toan người bác sĩ già mở khẩu trang tiến đến và cất giọng
-Ai là người nhà của bệnh nhân Vũ Hà My
-Là chúng tôi, sao rồi bác sĩ ,mọi người hỏi dồn
Người bác sĩ chậm chạp lên tiếng:
-Đầu cô ấy bi va đập mạnh, bị máu tụ sau màng cứng chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật lấy chúng ra, hiện nay tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng tạm thời cô ấy vẫn chưa tỉnh ,theo chúng tôi suy đoán thì phải 14- đên 15 ngày sau cô ấy sẽ tỉnh lại tuy nhiến cũng tùy thuộc vào ý chí và sự chăm sóc của mọi người mà thời gian có thể rút ngắn hơn
-cám ơn bác sĩ rất nhiều
Mọi người đã đỡ lo lắng được phần nào, tuy biết Hà My đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê nên họ cũng rất lo lắng, đặc biệt là Lâm anh càng lo hơn,cả đêm hôm đó anh túc trực bên giường bệnh của My để chăm sóc cho cô, và thầm cầu xin chúa, "xin người đừng mang cô ấy đi",con có lỗi gì mà những người bên cạnh con đều xảy ra đau khổ, Ngọc Diệp đã là quá đủ rồi, con xin người
Hai tuần trôi qua, hà My vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Bác sĩ bảo tình hình sức khỏe hiện nay của cô ấy đang diễn biến theo chiều hướng tốt, mạch và nhịp thở đang dần trở lại bình thường, huyết áp cũng đã ổn ,chắc chỉ trong vòng vài ngày tới là My sẽ tỉnh, Lâm đã xin nghỉ phép ở công ty để đến bệnh viện chăm sóc My, do đã có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bệnh nên anh làm rất tốt, ba mẹ Hà My cũng thấy vậy nên cũng yên tâm giao cô con gái rượu cho Lâm.Hôm nay cũng vậy như thường lệ Lâm đến bệnh viện vào sáng sớm, bầu trời đang chuẩn bị vào đông từng cơn gió lạnh như sâu xé lòng người , mặc thêm chiếc áo ấm anh nhờ bà bác bên cạnh canh chừng hộ ,Lâm ra ngoài mua chút cháo xay cho My, vì vẫn còn đang hôn mê nên cô được bác sĩ chỉ định cho ăn bằng ống thông dạ dày, loại thức ăn được bơm vào cũng phải đặc biệt ,mềm, dễ tiêu, và phải được xay nhuyễn,khéo léo bơm vào ống cho My mà nước mắt Lâm ứa ra, trông cô gầy và xơ xác quá còn đâu một hình ảnh Hà My tinh nghịch nhí nhảnh ngày nào, nhìn những đường gân xanh gầy gọc nổi lên trên da thịt, anh thấy thương hà My vô cùng, hơn lúc nào hết anh cảm thấy mình cần cô ấy biết nhường nào, nếu bây giờ Hà My tỉnh dậy anh sẽ không ngần ngại chăm sóc tận tình cho My, yêu thương My,có những thứ hạnh phúc đang song hành với ta trong cuộc sống thường ngày nhưng ta không biết níu giữ đến khi bất chợt vụt mất lại lao đi kiếm tìm, Lâm cũng vậy, khi sự sống và cái chết đang cận kề anh mới tháau hiểu, mình cần và yêu ai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...