Đã một tuần nay Tang luôn tìm cách tránh mặt Văn,gọi điện cô không bắt máy, đến công ty tìm thì Trang từ chối không gặp, hơn ai hết Trang sợ gặp Văn ,sợ sẽ không kìm được lòng mình, Trang không muốn mình là người thứ ba chen ngang hạnh phúc của anh và Thư, nên đành lặng lẽ rút lui trong câm lặng
Văn đang ở trong phong làm việc ,mấy ngày qua anh đã rất tức giận vì thái độ của Trang, không thể tập trung vào việc gì, ngay cả đọc hợp đồng cũng đợi cô thư ký nhắc nhở, hôm nay vì quá mệt mỏi bởi trò ú tim của cô, anh quyết định đến thẳng nhà cô gặp để nói cho rõ ràng,
Thoáng thấy bóng Trang từ đầu ngõ Văn đã lật đật chạy ra chặn ngay đầu xe cô lại,Trang hơi bất ngờ vì tại sao anh ta lại ở đây vào lúc này, bực bội bước xuống xe cô quát
-Anh bị điên hả, tại sao chận xe tôi, muốn chết thì ra ngoài đường kia nè, đùng có hại tôi
-Văn nhăn mặt, cô là con gái mà sao ăn nói thô lỗ vậy hả,
Trang càng điên lên
-Vậy thì sao, đừng có giây vào tôi coi chừng lây đó
-Cô…
Văn cứng họng, tại sao lúc nào gặp Trang cô cũng nhăn nhó với mình thế nhỉ, ừ mà quên hôm nay mục đích của mình đến đây đâu phải để cãi nhau, nghĩ bụng Văn gặn hỏi
-Sao tôi gọi mà cô không nghe máy hả
Trang nhếch môi cười nhạt
-À, thì ra anh đến đây là vì việc này hả, không thích thì không nghe chứ sao,
-Tại sao lại không thích, tôi có làm gì cô đâu?
-Anh này hay, tôi và anh công việc cũng đã kết thúc rồi, còn gì liên quan nữa đâu mà gọi với chả điện thôi tránh ra cho tôi đi
-Này cô, ai bảo chúng ta không còn liên quan, hôm nay cô phải giải thích cho rõ ràng nếu không tôi sẽ không đi
-giải thích gì chứ, giờ có tránh ra không
-Không
Trang cố rồ ga thật mạnh Văn không làm gì được nên phải tránh ra cho xe cô chạy, anh đứng nhìn theo mà cục tức nghẹn trào nơi cổ họng, giơ chân đá vào gốc cây ven đường anh lẩm bẩm” cô đợi đó, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu, Vân Trang à”
Trang cố gắng chạy xe thật nhanh hi vọng văn sẽ không đủi theo, nếu cứ gặp mặt thế này mãi chắc cô sẽ xiu lòng vì Văn mất, công việc đã mệt rồi Trang không muốn bị cuốn vào vòng xoáy yêu đương tay ba như thế ,sẽ chẳng được gì chỉ tội làm đau khổ nhau mà thôi, vuốt nhẹ cảm giác nhói đau mới chớm nơi lông ngực cô cố gắng thở hắt ra ,làm vẻ bình tĩnh Trang vào nhà
Trên đường về, Văn vừa lái xe vừa lầm bầm **** Trang,” đồ con gái thô lỗ, cô là cái gì chứ, từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám **** tôi như thế, để xem tôi xử cô thế nào”
“kỉ niệm ngày xưa anh còn nhớ trong cơn mơ
Mình nắm tay bên nhau
Trao cho nhau chiếc hôn đầu... ngày ấy.
Mà giờ nơi đây
Vẫn lối xưa đi về
Vẫn nắng soi bên lề
Nhưng sao chỉ mỗi mình em...”
-Alo, Văn bực dọc
-Anh giận ai mà quát dữ thế
-Ủa là em hả Thư, anh xin lỗi ,gọi anh có chuyện gì không
-À ,thì cũng không có gì quan trọng, ngày mốt em biễu diễn ở Candy Plaza, anh tới xem nha
-ừ, anh sẽ tới,
-Cám ơn anh, em sẽ gửi giấy mời cho anh, chúc anh ngủ ngon
-Em cũng vậy nha
Cúp máy Văn lại thẫn thờ nghĩ về Thư, dạo này cô ấy khác quá, trước đây, cô không hề muốn anh tới xem bất cứ buổi biểu diễn nào của cô, có nói thì Thư bảo rằng, “tới đó anh sẽ thấy không khí ngột ngạt căng thẳng lắm, không thích hợp với anh đâu”, mà sao hôm nay lại chủ động mời anh, còn nữa dạo này cô rất hay chủ động gọi điện ình còn ăn nói rất ngọt ngào khác hẳn lúc xưa, ngả người ra sau ngế, anh lắc đầu xua đi những ý nghĩ của mình, “chắc thời gian đã làm cô ấy thay đổi nhưng như vậy cũng tốt đỡ hơn cô ta ăn nói trống không ,cộc lốc ,đã vậy còn chanh chua nữa chứ”,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...