Cậu ấy đi tới, hung hăng vỗ nữ sinh cường đạo một cái.
Bả vai Kiều Niệm bị cậu ấy vỗ sụp xuống, khóe miệng cô giật giật.
Chợt nghe thấy giọng nói sảng khoái của Lương Bác Văn: “Nếu Kiều Niệm đã đến, để chúc mừng chiến thắng hợp tác lần này của chúng ta, tớ mời mọi người ăn kem que, đi đến cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Mỗi người một cây, tùy ý chọn!”
Mọi người trong lớp A đồng loạt hoan hô.
Đi theo sau cậu ấy để mua kem.
Thẩm Thanh Thanh cũng muốn đi, thấy Kiều Niệm ngồi trên ghế không nhúc nhích thì dừng lại, quay đầu lại nghi hoặc hỏi cô: “Niệm Niệm, cậu không đi sao?”
Kiều Niệm lấy di động từ trong cặp ra, lười biếng trả lời: “Không muốn đi.”
Thẩm Thanh Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cô không muốn đi, mỉm cười nói: “Vậy tớ mang một cây về cho cậu nhé, cậu thích vị kem gì?”
Khẩu vị gì cô cũng không thích ăn, nhưng Kiều Niệm thấy trong mắt cô ấy tràn đầy chờ mong, đưa tay chống trán, lời đến bên miệng biến thành: “...vị quýt đi.”
Thẩm Thanh Thanh ghi nhớ trong lòng nói với cô: “Được, đợi tớ về.”
Bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn vặt của trường trung học số 1.
Kiều Sân vừa đến trường thì nhớ ra mình đã quên mang bút, định đi mua một cây ở cửa hàng bán đồ ăn vặt thì gặp đám học sinh lớp A chạy thành từng tốp vào cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Cô ta nhíu mày, không hiểu nói: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Triệu Tĩnh Vi cùng cô ta đến mua bút.
Trên đường đi, cô ta không tập trung, mặt không được vui.
Đặc biệt là khi thấy đám học sinh lớp A hoan hô nhảy nhót chạy vào quầy bán đồ vặt mua đồ, sắc mặt cô ta càng khó coi, nắm chặt tay, ghen tị nói: "Chà, còn có thể làm gì khác, chính là khoe khoang chứ còn gì nữa!”
Sắc mặt thật khó coi, giống như chưa từng thắng!
Một đám dế nhũi!
Bởi vì buổi sáng Kiều Sân có việc nên đến trường gần như cùng lúc với Kiều Niệm.
Lớp B lại không có ai nói chuyện, ai cũng im lặng đến mức đáng sợ, cô ta vẫn chưa biết chuyện điểm thi, vì vậy cô ta ngẩng khuôn mặt trắng trẻo lên, khó hiểu nhìn về phía Triệu Tĩnh Vi: “Khoe khoang? Khoe cái gì vậy?”
“Kết quả thi đầu năm học đã được công bố, lớp A xếp hạng trên chúng ta, họ đang khoe khoang chuyện này.” Triệu Tĩnh Vi không khỏi đố kỵ lầu bầu: “Hừ! Bọn họ có cái gì tốt mà đắc ý chứ, ai biết Kiều Niệm có gian lận hay không.
Cô ta là học sinh trường trung học Hồng Vĩ chuyển lên chen ngang học sinh dựa vào đâu mà được hạng nhất, nhìn là biết có gì đó mờ ám rồi!”
Mặt Kiều Sân trắng bệch, tay cầm đồ suýt rơi xuống đất: “Cậu nói gì? Kiều Niệm...thi đạt hạng nhất?”
“Đúng vậy.”
Nói đến chuyện này cô ta lại tức giận.
Mọi người đều cho rằng Trần Viễn và Kiều Niệm sẽ kéo lớp A xuống, quỷ mới biết hai người đều thi rất tốt.
Triệu Tĩnh Vi thấy sắc mặt cô ta trắng bệch,trông có vẻ không khỏe, lúc này mới nhớ đến mối quan hệ giữa cô ta và Kiều Niệm, bèn đặt tay lên vai cô ta an ủi: “Sân Sân, cậu đừng so với Kiều Niệm, lần này cô ta chính là mèo mù đụng phải chuột chết vận khí tốt.
Cậu và cô ấy không giống nhau, cô ta đến từ huyện Hồ Hà, cho dù thi cử có tốt thì sao, cuộc đời cũng đã định sẵn.
Ba mẹ cậu mở công ty, bạn trai cậu lại là nhà hào môn, tương lai cô ta có nhảy lên cũng không với tới ngón chân cậu, cậu hà cớ gì phải so sánh với cô ta, hạ giá mình như thế!”
Kiều Sân vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nghe thấy lời của cô ta, đột nhiên tỉnh ngộ được nhiều điều.
Đúng vậy, cô ta so với Kiều Niệm để làm gì, cô ta và Kiều Niệm không phải là người cùng một thế giới!
Tương lai cô ta sẽ đến thành phố Bắc Kinh phát triển, gả cho Phó Qua, trở thành một thành viên của giới thượng lưu.
Mà tương lai Kiều Niệm dùng móng chân cũng nhìn thấy, họ vốn dĩ không giống nhau.
“Hơn nữa, lần này vốn dĩ vì cậu được bảo lưu vào trường Nghệ thuật và Nhân văn nên không thi, nếu cậu thi, cô ta chỉ có thể xếp sau cậu.”
Câu này đúng là quá khoác lác rồi.
Kiều Sân bình thường cũng chỉ thi được khoảng hạng 50 trong trường, Kiều Niệm lần này thi được hạng nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...