Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi


Kiều Sân còn chưa kịp nói gì thì người của lớp B đang đứng đấy đã thì thầm với nhau: “Cô ấy không đeo hàng giả, lẽ nào lại mua nổi hàng thật à?”
Thẩm Thanh Thanh thấy thế đành kéo Kiều Niệm lại: “Niệm Niệm, thôi kệ đi, tớ không sao.


Chiếc vòng này là món quà Kiều Niệm tặng cô, cho dù là hàng giả hay hàng thật thì nó cũng là bảo bối trong lòng cô, cô không sợ bản thân mình mất mặt, chỉ sợ Kiều Niệm vì mình mà bị đám người Kiều Sân chê cười.

Người của lớp B thấy cô kéo Kiều Niệm lại, lập tức cười khinh: “Nhìn mà xem, bản thân cô ấy cũng nhận chính mình đeo hàng giả rồi, cô còn ở đấy nói giúp cho cô ấy làm gì.

Đeo hàng giả thì nhận đeo hàng giả thôi, cũng không có gì đáng xấu hổ cả, dù sao cô ấy cũng không mua nổi hàng thật để đeo mà.

Cô ấy chọn đeo hàng giả làm cho Sân Sân nhìn nhầm đấy là vòng tay Seven của mình, chuyện này có thể trách Sân Sân à?”
Lời cô nữ sinh vừa nói ra, dường như thể hiện Kiều Sân đang không phân biệt trắng đen gì mà bắt người bừa bãi và bảo rằng tên trộm không hề sai.

Kiều Niệm cười nhẹ một cái, đôi lông mày lạnh lùng có chút khô khan, cô dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào nữ sinh vừa có ý kiến, lạnh lùng nói: “Cô biết đồ Seven à?”

“Tôi……” Nữ sinh bị sốc trước khí thế của cô, hậm hực không nói nên lời nào.

Trong giây lát nhận ra bản thân mình đang chột dạ cái gì đó.

Lại ưỡn ngực, không phục nói: “Tôi chưa mua qua, nhưng ít ra tôi biết sản phẩm của nhà Seven rất đắt, chắc chắn Thẩm Thanh Thanh không thể mua nổi.


“Hứm.

” Kiều Niệm nhếch đuôi mắt lên, đút một tay vào túi nói: “Cô cũng chưa mua qua mà lại dám soi xét đấy là hàng giả.

Theo như lời cô nói thì những thương hiệu lớn cũng không cần đến máy giám định rồi, mời cô về xem qua là được rồi nhỉ.


Lời nói khiến gương mặt nữ sinh nóng và đỏ bừng bừng.

“Cô ấy vốn đeo hàng giả, sao có thể đeo hàng thật được chứ.


“Vậy để tôi cho cô xem thế nào là hàng thật.


Kiều Niệm bước đến, nắm lấy tay Thẩm Thanh Thanh, vén tay áo đồng phục của cô ấy lên làm lộ ra chiếc vòng tay để tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Mọi người biết sản phẩm của Seven đều có tem và chữ ký thương hiệu của họ, chúng nằm ở dây xích cuối cùng trong chuỗi.



Cô còn chưa kịp nói xong thì đã có người ở lớp B không phục nói: “Hàng giả cũng có thể làm giả chữ ký, hàng giả nào bây giờ lại không làm như thế chứ.


Kiều Niệm liếc qua cô gái, bình tĩnh nói: “Sản phẩm của Seven cũng có thể rep 1:1 nhưng có một dòng không thể bắt chước được.


Trong lòng Kiều Sân đập thình thịch.

Chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của cô: “Không ai có thể bắt chước bộ sưu tập của S.

Bởi vì S có một thói quen là thích gắn một tem nhỏ lên đồ của mình, nếu nhìn kỹ sản phẩm của cô ấy thì sẽ thấy được chữ ký……”
“Cái đó cũng có thể làm giả mà…”
Kiều Niệm nhếch khóe miệng lên, cười giễu cợt, không để ý chỉ lo tìm tem S trên chiếc vòng tay của Thẩm Thanh Thanh.

Nghiêng một góc 45 độ trước mặt mọi người.

Chỉ thấy chữ ký S nhỏ trên chiếc vòng tay biến thành một chữ cái khác - N dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời.


“Nhìn thấy chưa? Không ai có thể làm giả sản phẩm của S, bởi vì không ai có kỹ thuật làm giả như này cả.

” Đôi mắt đen của cô nhìn về phía Kiều Sân đang đứng trong đám người, ánh mắt giễu cợt: “Không phải cô có quen biết với S sao? Còn đi ăn cùng họ, cô không biết thói quen này của cô ấy à?”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Sân tái nhợt, bàn tay bấu lại suýt nữa thì chảy cả máu, liều mạng cắn chặt cánh môi.

Cô hoàn toàn không thể mua nổi sản phẩm của S nhưng tại sao lại biết dòng sản phẩm cao cấp của Seven lại có tem chống hàng giả như vậy?
Lúc này, sắc mặt của những người lớp B đều lúng túng.

Không ai nghĩ rằng chiếc vòng tay thương hiệu nổi tiếng Thẩm Thanh Thanh đang đeo trên tay lại là hàng thật.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận