Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi


Nhân viên bán hàng hiệu sẽ có hoa hồng, không phải mỗi tháng đều có thể gặp được khách hàng lớn, đồ ở đây động vào một chút là mấy chục vạn, khách hàng bình thường chỉ vào xem qua.

Đáng tiếc Kiều Niệm không để ý đến cô ta, toàn bộ quá trình chỉ cho nhân viên bán hàng lúc đầu đi quẹt thẻ, đóng gói, để cô ta hối hận nghiến răng nghiến lợi.


Lúc chờ đóng gói, Kiều Niệm cảm thấy trong quán hơi ngột ngạt, đi ra ngoài cửa, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Một bên chờ, một bên xem biến động tăng giảm của cổ phiếu.

Cô vừa mở trang web, còn chưa kịp xem.

Đã có một giọng nói bên cạnh gọi tên cô.

“Kiều Niệm?”
Nghe rất lạ.


Kiều Niệm ngẩng đầu, thấy có một bà lão mặc đồ Đường được người đỡ đứng cách đó không xa, mái tóc hoa râm, khuôn mặt có hậu.

Cô nhớ ra rồi.

Ở Thủy Tạ Hiên, cô đã từng gặp người này.

Lúc ấy đã từng tặng cô một chiếc vòng ngọc, cô để trong ngăn kéo nhà họ Giang và chưa từng đeo qua.

Mấy hôm trước cô cũng nhận được thiệp mời sinh nhật nhà họ Đường.

Nếu là trưởng bối quen biết, Kiều Niệm lễ phép cất điện thoại đi, đứng thẳng.

“Bà Đường, chào bà ạ.


“Đã lâu không gặp, Niệm Niệm vẫn xinh đẹp như vậy.

” Đường Vi cười ha hả kéo tay cô vỗ vỗ, chủ động nói: “Niệm Niệm, cháu có rảnh không? Nếu tiện, phía trước có quán cà phê, cùng uống một ly nhé? Bà có chuyện muốn nói với cháu một chút.


Bên cạnh bà là một chàng trai trẻ tuổi, ngũ quan anh tuấn, từ đường nét khuôn mặt có thể nhận ra đây là người nhà họ Đường, có huyết mạch với Đường Vi, đang tò mò đánh giá Kiều Niệm.

Cô trông rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặc hoodie, làn da rất trắng, trên cánh tay phải kẹp đang có nẹp cố định, tay trái đút túi.

Ánh mắt đen nhánh, nặng nề, ba phần khí thế, một phần thờ ơ.

Từ khi nào bà nội quen biết một cô gái như vậy?

Đường Kỳ có chút kinh ngạc, bởi vì Kiều Niệm không giống kiểu thiên kim truyền thống trong ấn tượng của cậu ta.

Bà nội cậu ta thường quen biết các thiên kim tiểu thư trong thành phố, cô gái trước mặt này trông rất hoang dã, mười phần kiêu ngạo, dù thế nào cũng không giống như là người trong giới.

Kiều Niệm nhìn đồng hồ đeo tay, còn phải mất chút thời gian nữa mới quẹt thẻ xong, gật đầu với bà Đường: “Có thời gian ạ.


Quán cà phê ở ngay bên cạnh quầy.

Cửa hàng này rất nổi tiếng, trước kia Kiều Niệm từng thấy Thẩm Quỳnh Chi đến, điểm tâm quán bọn họ bày biện rất đẹp, thích hợp để chụp ảnh, có rất nhiều phu nhân giàu có quanh thành phố đều thích tới đây uống trà chiều.

Kiều Niệm tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ gọi một ly nước chanh.

Đường Vi gọi hai tách cà phê, gọi thêm mấy món điểm tâm nổi tiếng trong quán, đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Thấy Kiều Niệm chỉ gọi một cốc nước chanh, ngạc nhiên hỏi: “Niệm Niệm, cháu không uống cà phê sao? Cà phê thủ công của quán họ cũng ổn, có thể uống thử.


Kiều Niệm uống một ngụm nước chanh mà nhân viên phục vụ đưa tới, tùy ý trả lời: “Cháu không thích đồ uống quá đắng.



Cà phê, trà sữa các loại đồ uống, cô đều không thích, buổi tối uống thì khó ngủ, ban ngày thì làm dạ dày khó chịu.

Vì vậy, cô hiếm khi uống các loại đồ uống này.

Đường Vi ân cần nói: “Thì ra là vậy, sớm biết vậy bà đã đổi chỗ rồi, bên ngoài có một quán cũng tốt, trừ cà phê còn có nước trái cây.


Lúc này Đường Kỳ lịch sự mở miệng: “Bà nội, hay là chúng ta đổi quán khác?”
“Cái này…” Bà nội Đường ngẩng đầu, nhìn Kiều Niệm.

Kiều Niệm đang chờ lấy đồ đến bệnh viện thăm bánh bao nhỏ, chỉ tranh thủ uống nước với bọn họ một chút, nhìn đồng hồ, khéo léo từ chối: “Không cần, cháu cũng không thích uống đồ lắm, uống nước trắng là được rồi ạ.


Cô không thừa nước đục thả câu, đặt ly xuống hỏi thẳng Đường Vi: “Bà Đường tìm cháu có chuyện gì ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui