Seven nổi tiếng khắp thế giới với phong cách thiết kế trang sức độc đáo, hàng năm tại các tuần lễ thời trang lớn, những người mẫu trình diễn thời gian đều được đeo phụ kiện của Seven
Vì vậy, những minh tinh có tên tuổi và những người trong giới thượng lưu trong nước đều tự hào khi đeo trang sức của Seven.
Nhiều người không biết rằng, nhà thiết kế thiên tài nổi tiếng đằng sau Seven, thực chất là một học sinh trung học vừa tròn 18 tuổi và là một cô gái.
Xét cho cùng, trong ngành thiết kế, đàn ông chiếm ưu thế hơn, mười người thì có chín người có tên tuổi.
Cho dù là sở thích cũng giống nam giới!
Kiều Niệm phá bỏ lời dị nghị này, cô luôn cảm thấy không có gì nữ giới không thể làm được, trừ khi cô không muốn làm!
“Buổi ra mắt sản phẩm lần này con không tham gia à?” Bà ấy cất bản phác thảo thiết kế sang một bên, đột nhiên hỏi Kiều Niệm.
Kiều Niệm hoàn toàn không có hứng thú: "Con không tham gia.
"
Viên Vĩnh Cầm tiếc nuối nói: "Lần này sẽ có rất nhiều ông lớn từ Bắc Kinh đến.
Thật sự, nếu con chịu xuất hiện thì! "
Nếu Kiều Niệm chịu xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với người khác.
Bao gồm cả Kiều Sân.
Cô ấy chắc chắn sẽ làm náo động của thành phố.
Tuy nhiên Kiều Niệm vẫn giữ thái độ cũ, tùy ý vơ tay: "Conkhông muốn đi, con không có hứng thú với nơi đông người.
"
"Dì biết, này, dì chỉ muốn nuôi hy vọng mỗi khi hỏi con thôi, lỡ như lần này con muốn đi thì sao?" Viên Vĩnh Cầm thở dài.
Bà ấy biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng lần nào bà ấy cũng không chịu đựng được! Bà luôn muốn cô lộ mặt và tát vào mặt những người mù đó.
Kiều Niệm đã giao đồ cho bà ấy, cũng không có ý định ở lại cùng bà ấy nói chuyện lâu hơn nữa, bên ngoài vừa hay có người ở bộ phận Marketing gõ cửa, Kiều Niệm liền lợi dụng tình thế mà rời khỏi phòng và rời khỏi bằng thang máy dành riêng cho cô.
*
Sau khi ra khỏi tập đoàn Thừa Phong, Kiều Niệm cũng không vội quay về, vì kế bên công ty là trung tâm thương mại , cô vô tình nghĩ đến bánh bao nhỏ trong bệnh viện, khóe miệng nhếch lên.
Đúng lúc cô không có việc gì, cô định đến thăm chú Trần, cô có thể nhân cơ hội này đi thăm cậu bé vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Vì cô dự định đi thăm chú Trần và cậu bé đó nên cô muốn đi xem xem ở trung tâm có món nào cho trẻ em chơi được không, cô sẽ mua cho cậu bé đó món quà khi tới thăm.
Dù sao lần trước cậu bé đó đã nhường giường bệnh cho cô, cô vẫn chưa báo đáp lại ân huệ nhỏ này.
Tâm trạng của Kiều Niệm rất tốt, cô nhanh chân đi đến trung tâm thương mại.
Cô không để ý rằng sau khi cô rời đi, có người đang theo dõi cô, Kiều Vi Dân đã đợi ở sảnh gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Viên Vĩnh Cầm.
"Thật sự là Kiều Niệm sao?!"
Kiều Vi Dân nhìn bóng lưng cô ấy từ xa rời đi, nắm lấy nhân viên tiếp tân đi ngang qua, kìm nén sự tò mò, chỉ vào bóng lưng của Kiều Niệm nói: “Xin chào, cô có biết cô gái vừa rời đi không?”
Kiều Niệm thường đi thang máy đặc biệt, trước giờ chưa từng gặp cô ấy ở quầy lễ tân, nhưng ngoại hình và khí chất của cô ấy đều rất nổi bật, hiếm ai từng nhìn thấy sẽ quên được cô ấy.
Vì thế khi nhân viên lễ tân nhìn thấy bóng lưng của cô, đột nhiên mỉm cười nói: "Ngài nói vị tiểu thư đó à? Vị tiểu thư đó là khách quý của Viên tổng chúng tôi.
Cô ấy thỉnh thoảng đến công ty gặp Viên tổng! "
Nói xong cô đi làm việc của mình.
Kiều Vi Dân ngơ ngác đứng đó, nhớ lại lời của cô nhân viên lúc nãy vừa nói.
Kiều Niệm, vị khách quý của chủ tịch tập đoàn Thừa Phong?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Ông ấy không muốn đợi lâu hơn nữa nên đã gọi điện cho Tô Ma và rời khỏi tập đoàn Thừa Phong với tâm trạng đầy lo lắng.
…
Trung tâm thành phố có rất nhiều tòa nhà cao tầng, khắp nơi là khung cảnh xe cộ qua lại tấp nập, ba bốn giờ chiều là giờ uống trà.
Trong trung tâm thương mại không có nhiều người mua sắm, về cơ bản họ là những người vợ toàn thời gian không có việc làm hoặc những người thế hệ thứ hai có điều kiện gia đình tốt ra ngoài mua sắm và uống trà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...