Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Thẩm Mộng Như không nói gì, nhưng khóe môi lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Cô nhìn Lục Tịnh Kỳ đã đi xa, mãi đến khi bóng dáng không còn xuất hiện ở Thiên Lang Các.
Cô ta mới xoay người ngồi xuống chiếc sô pha bằng da.
“Cô Thẩm, không trả lời vậy chính là ngầm thừa nhận sao?” Quý Khải Trạch biếng nhác tựa lưng vào sô pha.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, khuôn mặt của Quý Khải Trạch rất tuấn lãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộng Như cầm ly rượu đỏ trên bàn, chầm chậm lay rượu, khẽ cười một tiếng: “Tổng giám đốc Quý, à không! Anh Trạch, hình như anh biết rất nhiều nhỉ.”
Thẩm Mộng Như cũng được xem là một nhân vật lợi hại ở nhà họ Thẩm.
Tuy rằng nhà họ Thẩm chỉ có cô ta là con gái, nhưng nhà họ Thẩm còn có một Thẩm Nhu Tình.
Chính là bác cả của Thẩm Mộng Như.
Thẩm Mộng Như chẳng những có thủ đoạn cao siêu mà ngay cả đồn cảnh sát cũng bị cô ta mua chuộc.
Cho nên Lục Thành Nam có thể làm ra nhiều loại chuyện phóng hỏa giết người, trong đó ít nhiều đều có sự trợ giúp của Thẩm Mộng Như.
Quý Khải Trạch cười lạnh một tiếng, ngồi thẳng dậy cầm ly rượu đỏ trên bàn, một hơi uống sạch: “Ha, loại rượu này chỉ hợp với phụ nữ.”
Quý Khải Trạch đặt ly rượu xuống, đứng lên, chỉ để lại vài câu với cô ta: “Cô Thẩm, oán hận càng nhiều chỉ càng thêm mệt mỏi, tha được chỗ nào thì nên tha, như vậy chẳng phải tốt hơn sao!”
Quý Khải Trạch không nhanh không chậm rời khỏi phòng bao, đi thang máy trở lại phòng lầu ba.
Cả lầu ba này chính là chỗ ở của Quý Khải Trạch, nơi này chỉ có người mà Quý Khải Trạch chỉ định đến quét dọn mới có thể ra vào, những người khác tuyệt đối không được đặt chân tới.

Ngoại trừ Vu Triết Hạn, người của tổ chức luôn sát cánh cùng Quý Khải Trạch cũng có thể tùy ý ra vào.
Sau khi quản lý chờ Lục Tịnh Kỳ rời đi, lập tức cầm chiếc hộp tinh xảo lên lầu ba.
Quản lý chỉ đứng ở cửa mà không vào trong, nói với máy kiểm soát được ở cửa: “Ông chủ, chiếc hộp này…”
Quý Khải Trạch định kêu vứt đi, bởi vì trong chiếc hộp đó không hề có đồ.
Anh ta chỉ muốn thử Lục Tịnh Kỳ có phải là người mà anh ta cần tìm không, cho nên anh ta không nhất thiết phải cho đồ vào đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng đúng lúc này, Vu Triết Hạn từ thang máy bước ra, lấy chiếc hộp trên tay quản lý, đẩy cửa vào trong.
Quản lý nhìn thấy Vu Triết Hạn đi vào, trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Quái lạ, sao quản lý Vu có thể đi vào đó.
Ông chủ thần bí như vậy, liệu có phải là quái vật không thể tiếp xúc với ánh mặt trời không!
Quái vật? Chẳng lẽ ông chủ là quái vật già?
Không đúng! Giọng của ông chủ nghe rất trẻ mà!
Quản lý suy nghĩ một hồi rồi bấm thang máy đi xuống đại sảnh.
Trong miệng vẫn còn nói linh tinh “quái vật không quái vật gì đó”, còn có “giọng rất trẻ”.
Nhân viên ở Thiên Lang Các thấy quản lý có chút kỳ lạ, lập tức tiến tới vỗ bả vai anh ta, lúc này anh ta mới lấy lại tinh thần.

*****
Phòng bao lầu hai, Mặc Doãn Hạo vẫn đang chờ Tần Minh Trương tới đây.
Hiện trường bán đấu giá không vì trận đánh nhau của Lục Tịnh Kỳ quấy nhiễu.
Sau khi cô rời đi, Vu Triết Hạn bắt đầu xử lý chuyện của mấy tên lưu manh.
Anh ta kêu vài người tới khiên bọn họ ra ngoài, giao cho cảnh sát.
Sau khi dặn dò người chủ trì vài câu, lúc này buổi bán đấu giá mới được tiếp tục.
Chỉ trong chốc lát.
Tần Minh Trương đẩy cửa phòng bao, cả người mặc bộ tây trang bình thường, đôi chân thon dài. Giọng nói tựa như rượu vodka, dễ dàng làm say lòng người, vừa quyến rũ lại vừa hấp dẫn đối phương.
“Mặc, Thanh Hà đại ngọc về tay rồi à?”
“Ông chủ Mặc, anh thật sự mua được Thanh Hà đại ngọc rồi sao?”
Tần Minh Trương vừa dứt lời, một giọng nói sang sảng phía sau anh ta truyền đến tai Mặc Doãn Hạo.
“Hạ Khang Vũ, cậu ra ngoài cho tôi!” Tần Minh Trương tức giận lớn tiếng với Hạ Khang Vũ.
“Ai nha! Bác sĩ Tần, chúng ta đều vào đây, sao lại kêu tôi ra ngoài, đúng là, ông chủ Mặc còn chưa mở miệng mà.”
“Ông chủ Mặc, tôi rất nhớ anh nha!”

Hạ Khang Vũ chạy tới, kéo cánh tay Mặc Doãn Hạo, xắn hai lớp tay áo của anh lên.
“Không muốn chết thì tránh ra.”
Anh đã quen với hành động này của Hạ Khang Vũ.
Tuy anh không ngại việc Hạ Khang Vũ kéo tay anh, nhưng điều anh không chịu được chính là xắn tay áo anh, đặc biệt là đàn ông.
Hạ Khang Vũ cảm nhận được sự tức giận của anh.
Lập tức buông tay, lùi về sau vài bước: “Haiz, tôi vẫn chưa muốn chết đâu, bỏ đi, không chơi với anh nữa, đế vương như anh thật đáng sợ.”
Hạ Khang Vũ ngồi lên sô pha.
Nhìn thấy ly rượu aspin trên bàn, thì thầm nói: “Không tệ nha! Đây là loại rượu aspin mạnh nhất, xem ra người nào đó cũng không quá lo cho bệnh tình của bà Trân Châu!”
Tần Minh Trương cũng đi tới sô pha ngồi xuống, giật lấy ly rượu trong tay Hạ Khang Vũ, nghiêm túc nói: “Hạ Khang Vũ, hoặc là im miệng, hoặc là chín chắn lại một chút.”
“Tần Minh Trương, anh…”
“Khang Vũ, im lặng chút đi.”
Chỉ có Mặc Doãn Hạo mới có thể khiến kiểu người không có quy tắc như Hạ Khang Vũ ngậm miệng.
Mặc Doãn Hạo vừa nói một tiếng thì anh ta lập tức im lặng.
“Mặc, Thanh Hà đại ngọc đâu? Tôi lập tức mang về nghiên cứu ngay.”
Con người của Tần Minh Trương chính là vậy, từ trước đến giờ đều không nói dài dòng, luôn đi thẳng vào vấn đề chính.
Có thể anh ta thích nghiên cứu thứ gì đó của Thanh Hà đại ngọc, cho nên mới nói thẳng như vậy.
“Tôi kêu Triệu Viễn Ninh đi lấy rồi.”

E là Mặc Doãn Hạo đã quên chuyện anh kêu Triệu Viễn Ninh đi điều tra người ở phòng bao đối diện.
Triệu Viễn Ninh đứng ở cửa phòng bao đối diện, hắt xì hai cái.
Bị cảm sao? Thời tiết thế này nên bị cảm là chuyện bình thường, xem ra mình phải nhắc tới phí tổn hại lao động với ông chủ Mặc.
Triệu Viễn Ninh vừa nghe ngóng thông tin của phòng bao này, vừa suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói chuyện phí tổn hại lao động với Mặc Doãn Hạo thế nào.
Triệu Viễn Ninh nhìn thấy một nữ nhân viên phục vụ đang chuẩn bị vào phòng quét dọn.
Lập tức giữ cô ta lại: “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, cô có danh sách đăng ký của phòng bao này không?”
“Xin lỗi, tôi không biết, nhưng anh có thể đi hỏi quản lý, anh ta phụ trách danh sách đăng ký phòng bao của tầng này.”
Nữ nhân viên cúi đầu, ý muốn nói cô ta không thể trả lời vấn đề của Triệu Viễn Ninh, nhưng cô ta đã nói cho Triệu Viễn Ninh một thông tin hữu ích khác.
Triệu Viễn Ninh khẽ cười, chậm rãi nói: “Cảm ơn.”
Anh ta liên tục hỏi thăm, cuối cùng chưa tới năm phút đã có được tên và nơi ở của người trong phòng bao này.
Sau khi Triệu Viễn Ninh tra được thông tin, nhanh chóng đi tới phòng của Mặc Doãn Hạo, thở hổn hển nói: “Ông chủ… Ông chủ Mặc… tôi… tôi hỏi được… rồi…”
“Ôi trời! Anh trai này làm sao thế? Tới đây, uống miếng nước trước đi.”
Tần Minh Trương liếc mắt nhìn Hạ Khang Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu chắc chắn đây là nước mà không phải rượu chứ?”
Khi Triệu Viễn Ninh nghe thấy chữ rượu, lập tức buông ly.
Nuốt nước bọt, mở miệng nói: “Cậu Hạ, suýt nữa tôi bị cậu hại chết rồi.”
Triệu Viễn Ninh vẫn đang thở hổn hển. Bản thân anh ta không thể uống rượu mạnh. Nếu không, chỉ cần uống một ly đã gục, hơn nữa anh ta sẽ nằm ngủ cả ngày.
Thật đáng sợ! Vì vậy bình thường Triệu Viễn Ninh rất ít khi uống rượu, ngoại trừ những lúc phải đi theo Mặc Doãn Hạo dự tiệc, anh ta mới uống một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận