Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Tên thuộc hạ ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa nhìn Thẩm Mộng Như: “Còn nữa, thưa cô chủ, bây giờ có cần liên lạc với bọn họ không?”
Thẩm Mộng Như xoay người, đi đến sô pha bằng da ngồi xuống: “Nói với họ, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo nhất cử nhất động của Lục Tịnh Kỳ cho tôi.”
Tên thuộc hạ cúi đầu, trả lời: “Vâng, thuộc hạ lui xuống trước.”
Anh ta vừa rời khỏi đó chưa lâu thì một người đàn ông khác đẩy cửa bước vào: “Cô cả nhà họ Thẩm, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, hơi say nhưng lại có chút ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng những âm thanh của anh ta rất dễ nghe mà ngay cả dáng người của anh ta, cũng rất ưa nhìn.
“Anh Quý, tôi nhớ là chúng ta mới gặp nhau tháng trước!”
“Ai u! Chậc, tôi quên mất!”
Quý Khải Trạch mặc một bộ tây trang màu lam hải quân, hai tay đút vào túi quần, đi tới trước mặt Thẩm Mộng Như.
Một đôi mắt đen thâm thúy nhưng trong ánh mắt lại có chút xấu xa, thoáng nhìn cách ăn mặc tối nay của Thẩm Mộng Như.
Hừ… Dáng người của cô cả nhà họ Thẩm không tồi.
Quý Khải Trạch, 25 tuổi, là giám đốc điều hành của tập đoàn Quý Thị, mà ông chủ của Thiên Lang Các chính là Quý Khải Trạch.
Ở trong mắt người khác, anh ta là một kẻ phong lưu thành tính, nhưng thật ra anh ta là thủ lĩnh của bang Bạch Long.
Nếu người nào không đáng chết mà dám gây sự ở Thiên Lang Các.
Vậy thì ngày hôm sau, chắc chắn người này sẽ không còn sống nữa.
“Cô Thẩm, cô rất thích vòng ngọc kia sao?”
Quý Khải Trạch ngồi ở phòng bao riêng lầu ba thấy Thẩm Mộng Như cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc bích ấy nên anh ta nghĩ Thẩm Mộng Như thích nó.

Vậy nên mới tự mình xuống hỏi cô ta, nhưng đây là lý do đầu tiên.
Còn lý do thứ hai là, dường như anh ta đã thấy được bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng này lại ở phòng bao đối diện xéo Thẩm Mộng Như.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ là thưởng thức, tò mò sự thần kỳ của bảo vật này thôi.” Khóe môi Thẩm Mộng Như cong lên, bình thản nói ra những lời này.
Thưởng thức?
Đối với Quý Khải Trạch mà nói, cũng là thưởng thức.
Nhưng chỗ thần kỳ của chiếc vòng ngọc bích này.
Chính là câu chuyện tình yêu sâu sắc khiến người ta hâm mộ.
*****
Lục Tịnh Kỳ nhìn chiếc vòng ngọc trên sân khấu, lại có chút thất thần.
Bây giờ, chiếc vòng này chính là di vật duy nhất mà bố mẹ để lại cho cô, vì vậy, đêm nay cho dù thế nào, cô cũng phải mua được nó.
Khi vòng tay ngọc bích xuất hiện trên màn ảnh.
Cô đã không còn mải mê chơi game như lúc nãy mà nghiêm túc ngồi trên sô pha, nhìn vòng ngọc trên màn ảnh.
“Màn giới thiệu tới đây đã kết thúc, bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là hai ngàn vạn.”
Khi cô nghe người chủ trì hô giá, khóe môi cười lạnh: “Dao Nhi, sáu ngàn vạn.”
“Vâng.”

Lâm Dao Nhi nghe cô nói xong, lập tức ấn chuông bên cạnh.
Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói vào micro ba chữ: “Sáu ngàn vạn.”
Lời vừa nói xong, đám hào môn thế gia bên dưới bắt đầu bàn luận sôi nổi.
“Uầy, người ở phòng bao bên phải lầu hai chắc là nhân vật lớn nha! Ra giá còn nhanh hơn ông chủ Mặc.”
“Không biết nữa, nhưng người có thể ngồi ở phòng bao lầu hai, chắc chắn là nhân vật tầm cỡ mà chúng ta không thể trêu vào.”
“Hứ, giả bộ thần bí gì chứ, tôi dám chắc, đợi lát nữa ông chủ Mặc ra giá, cậu ta cũng không dám hé răng đâu.”
Người ở phòng bao bên trái lầu hai vẫn đang đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn Lục Tịnh Kỳ ở phòng đối diện.
Dưới ngọn đèn trong phòng, người ta chỉ nhìn thấy đôi môi tuyệt mỹ và hai chân thon dài của anh.
Phòng bao của Mặc Doãn Hạo có thể thấy rõ nhất cử nhất động của phòng bao đối diện, nhưng anh chỉ chú ý đến dáng người của Lục Tịnh Kỳ.
Lý do khiến anh chú ý tới phòng bao của Lục Tịnh Kỳ là vì khi vừa bắt đầu đấu giá Thanh Hà đại ngọc.
Một tiếng “ba ngàn vạn” của cô đã khiến anh chú ý đến căn phòng đối diện.
Nhưng anh không ngờ, trong căn phòng ấy lại là một cô gái có vóc dáng không tệ.
Anh cười khẽ, môi mỏng quyến rũ hé mở: “Dáng người của cô ấy không tệ.”
Triệu Viễn Ninh nghe được những lời này từ ông chủ Mặc, lấy hết can đảm hỏi: “Ông chủ Mặc, anh coi trọng thiên kim tiểu thư nhà nào thế?”
Có thể từ miệng Mặc Doãn Hạo nói ra câu “Dáng người của cô gái đó không tệ” thì đúng là không dễ dàng gì.
Bởi vì bà Trân Châu bệnh nặng, mỗi ngày Mặc Doãn Hạo đều bị bà Trân Châu giục kết hôn.

Lúc nãy Triệu Viễn Ninh nghe được câu nói đó, anh khẳng định ông chủ Mặc nhà anh đã coi trọng vị tiểu thư nhà nào rồi.
Mặc Doãn Hạo không trả lời, nhưng anh cũng không ngầm thừa nhận.
Uống một ngụm rượu aspin, tiếp tục nhìn người con gái ở phòng bao đối diện nói: “Bảy ngàn vạn.”
Triệu Viễn Ninh nghe thấy ông chủ Mặc nhà mình nói những lời này, mộng mị chưa kịp phản ứng lại.
Trong đầu xuất hiện vài dấu chấm hỏi, còn trong lòng lại nghi ngờ suy đoán.
Bảy ngàn vạn? Đây mà là ông chủ Mặc sao?
Bỗng nhiên người chủ trì trên màn ảnh mở miệng nói: “Còn ai ra giá cao hơn sáu ngàn vạn không?”
Đột nhiên, Triệu Viễn Ninh bị giọng nói của người chủ trì làm cho hoàn hồn, anh ta nâng tay, không chút hoảng loạn ấn chuông: “Bảy ngàn vạn.”
Sau khi Triệu Viễn Ninh nói xong, những hào môn thế gia lại thảo luận sôi nổi.
“Rốt cuộc tối nay làm sao thế? Đây hoàn toàn không phải phong cách của ông chủ Mặc.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi tưởng ông chủ Mặc sẽ ra giá một triệu đấy!”
“Chẳng qua là, đêm nay có trò hay để xem rồi.”
Khi người chủ trì nghe thấy Mặc Doãn Hạo ra giá như vậy cũng rất khiếp sợ, bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt đáng sợ u ám của Mặc Doãn Hạo nhìn ông ta, khóe môi lại lộ ra ý cười lạnh lẽo.
Khi Lục Tịnh Kỳ nghe anh ra giá, cô ngây người một chút, rồi lại lập tức mở miệng nói: “Chín ngàn vạn.”
Lục Tịnh Kỳ ở bên này vừa nói ra chưa bao lâu, Mặc Doãn Hạo bên kia lại ra giá tiếp: “Một trăm mười triệu.”
“Đệt, ông chủ Mặc không hổ là ông chủ Mặc, như vậy còn ai dám ra giá chứ!”
“Định mệnh, tối nay đúng là một vở kịch xuất sắc mà!”
Mặc Doãn Hạo nghe những câu bàn luận của họ, giống như rất hài lòng với buổi bán đấu giá tối nay.
Anh lay ly rượu aspin, quay đầu nói với Triệu Viễn Ninh: “Gọi điện cho Tần Minh Trương, kêu cậu ta đến Thiên Lang Các một chuyến.”

“Vâng.”
Triệu Viễn Ninh nghe anh nói xong, lập tức gọi điện thoại cho Tần Minh Trương. Nói qua loa hai câu rồi cúp máy.
Cố Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh cô nói: “Chị Kỳ, chúng ta không đủ tiền.”
Một trăm mười triệu? Ha.
Lúc này, trong lòng cô thật sự rất muộn phiền, nhàn nhạt nói: “Đi thôi!”
Chỉ trong chốc lát, Lục Tịnh Kỳ dẫn họ rời khỏi phòng bao.
Khi đi qua đám người ngồi trong buổi đấu giá, đột nhiên có mấy tên lưu manh cản đường cô.
“Cô bé tuyệt thật nha, đại ca, nhỏ này để lại cho anh, em muốn đứa đằng sau.”
“Ha… Được.”
Sau khi mấy tên lưu manh thương lượng một hồi, ngay khi chúng chuẩn bị tiến tới, Lâm Dao Nhi mở miệng nói: “Chị Kỳ, cứ giao cho em!”
Lục Tịnh Kỳ không nói gì. Mũ lưỡi trai cô đội kéo rất thấp, mọi người chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng xinh xắn và dáng người tuyệt đẹp của cô.
“Yo, khẩu khí không nhỏ, nhưng anh thích.”
“Cô bé, để anh trai chơi với em.”
Tên đại ca lưu manh cứ mở miệng một câu là cô bé này cô bé nọ.
Hoàn toàn không để những bậc trưởng bối của hào môn thế gia đang ở Thiên Lang Các vào mắt.
Cái người ta thường gọi là bậc trưởng bối của hào môn thế gia, căn bản là ngồi nhìn trò hay.
Cũng chính là, nếu cô gái đó không có lợi ích gì thì tại sao người của hào môn thế gia lại để ý chứ.
Nơi này của Hải Thành chính là lòng dạ lạnh lùng như vậy, lợi ích là trên hết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận