Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Tập đoàn tài chính Mặc Thị.
Mặc Doãn Hạo nghiêm chỉnh trên ghế làm việc, ánh mặt trời rọi vào phần sườn mặt anh, trong nháy mắt đường nét hoàn mỹ lại càng hoàn mỹ hơn.
Bỗng nhiên Triệu Viễn Ninh đẩy cửa bước vào, trên tay cầm chiếc ipad đời mới đi tới trước mặt Mặc Doãn Hạo, anh ta hạ mắt nói: “Ông chủ Mặc, tôi đã thông báo cho tất cả hào môn thế gia, chắc chắn sẽ không ai dám động vào cô Lục.”
Mặc Doãn Hạo cúi đầu, khớp xương tay rõ ràng, cầm chiếc bút máy được thiết kế riêng, ký tên anh vào mấy văn kiện trên bàn.
Từ nét chữ có thể nhìn ra sự cao quý của anh, khí chất độc nhất vô nhị.
Triệu Viễn Ninh mở ipad, nói sơ qua về tin tức mới nhất sáng nay: “Ông chủ Mặc, cô hai nhà họ Thẩm muốn nói chuyện với anh.”
Anh ta nói xong thì đặt ipad xuống bàn: “Dường như Thẩm Phi Phong muốn độc quyền kinh doanh ở cảng Thành Khẩu.”
Con ngươi Mặc Doãn Hạo tối sầm, mang theo sự lạnh lẽo, nhíu mày nhìn tin tức trên ipad, khóe môi lập tức cười lạnh: “Muốn độc quyền? Ha.”
Trầm mặc một hồi, anh lại nói: “Hai anh em này đứng là tâm cơ, một người thì muốn đàm phán với tôi, một người lại muốn độc quyền cảng Thành Khẩu.”
Triệu Viễn Ninh khó hiểu, nhìn kiểu gì cũng không ra, rốt cuộc hai anh em Thẩm Thị muốn chơi thủ đoạn gì.
Mặc Doãn Hạo nhíu mày, cầm ipad, tiếp tục lướt tin tức mới.

Trong lúc đó vô tình nhìn thấy một tin tức mới vừa nhảy lên, tiêu đề viết là: “Hàn đổng sự của tập đoàn Z quay về nhà họ Lục xử lý chuyện gia đình.”
Nếu tiêu đề đã khiến người ta khiếp sợ thì nội dung bên dưới càng khiến người ta khiếp sợ hơn.
Vốn dĩ Hàn Triệu Bân là một thành viên của nhà họ Lục, hơn nữa, Lục Châu Nam và Lục Thành Nam cũng xem ông ta như em trai bọn họ.
Mặc dù ở Hải Thành, nhà họ Lục cũng không có nhiều tiếng tăm, nhưng ở những năm tám mươi, gia chủ nhà họ Lục lại uy phong lẫm liệt, không ai không biết.
Sau khi gia chủ nhà họ Lục qua đời thì dường như cả Hải Thành đều lãng quên nhà họ Lục.
Nếu không phải năm năm trước, Lục Tịnh Kỳ xinh đẹp động lòng người thì e là, Hải Thành đã sớm quên đi sự tồn tại của nhà họ Lục.
Mặc Doãn Hạo cong môi cười, đôi mắt lạnh lùng, chậm rãi nói: “Chuyện gia đình của cô ấy thật thú vị.”
Triệu Viễn Ninh nghe câu này thì có chút mơ hồ, hỏi: “Ông chủ Mặc, anh nói gì cơ?”
Anh đóng ipad, nâng mắt nhìn Triệu Viễn Ninh: “Nói với cô Thẩm ngày mai đến công ty đàm phán.”
Triệu Viễn Ninh vẫn còn đang suy đoán ý tứ câu trước đó của Mặc Doãn Hạo. Anh ta còn chưa kịp hiểu thì câu tiếp theo của Mặc Doãn Hạo đã lôi anh ta ra khỏi vòng mơ hồ.
Một lát sau, Triệu Viễn Ninh mới mở miệng đáp: “À, tôi hiểu rồi, ông chủ Mặc.”
Khi anh ta xoay người rời đi, Mặc Doãn Hạo lại nói: “Lùi lịch trình chiều nay lại, cậu mua chút hoa quả, thay tôi đến thăm bà nội đi.”
Triệu Viễn Ninh trừng to mắt, buột miệng nói ra: “Lại lùi nữa sao? Ông chủ Mặc, lịch trình này rất quan trọng, anh đã lùi ba lần rồi đấy.”
Con ngươi của Mặc Doãn Hạo sắc sảo còn ánh mắt thì ngoan độc, anh nhìn Triệu Viễn Ninh, giọng điệu cảnh cáo, phun ra một chữ: “Hửm?”
Triệu Viễn Ninh lập tức kinh sợ, có chút hèn mọn nói: “Ha ha, ông chủ Mặc, vừa rồi tôi chỉ nói giỡn thôi, anh muốn đẩy lùi lịch trình thì lùi thôi.”
Anh ta cầm ipad rồi chạy như bay ra khỏi phòng tổng giám đốc.
*****
Kỳ Tâm Đình Viện.
Sau khi Tang Uyển Nhu nói xong câu kia, bầu không khí trong phòng khách lắng xuống. Mãi đến khi quản gia Khải từ phòng ăn bước ra, nhìn rõ vẻ mặt của Lục Tịnh Kỳ, giọng điệu đau thương, lại có chút nghẹn ngào nói: “Cô chủ? Cô thật sự là Lục Tịnh Kỳ?”

Trải qua chuyện vừa rồi, Lục Kiều Yên vẫn đứng yên một vị trí, khi cô ta đứng dậy, phong thái tao nhã lễ phép thường ngày đã hoàn toàn mất sạch.
Lúc này, cô ta lộ ra bản tính thật, một người đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ: “Ông già chết tiệt này, ở đây không có chỗ để ông xía mồm vào, cút qua một bên.”
Quản gia Khải không thèm quan tâm đến câu nói của Lục Kiều Yên, ông ta bước tới gần để nhìn rõ khuôn mặt của Lục Tịnh Kỳ.
Hai chân quỳ xuống đất, đôi mắt ướt lệ nói: “Đúng là cô rồi, cô chủ, cô không chết, thật tốt quá!”
Từ khi ông ta mở cửa cho Lục Tịnh Kỳ, cô đã biết ông ta là quản gia Khải cho nên cũng không quá ngạc nhiên.
Cô đứng lên, vươn tay đỡ ông ta dậy, nhỏ giọng nói: “Bác Khải, xin lỗi bác, khiến bác chịu khổ rồi.”
Bác Khải nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Lục Tịnh Kỳ, khó kiềm chế được sự vui sướng trong lòng: “Không khổ, chuyện ông chủ đã dặn dò, tôi sẽ trông coi nơi này cho đến lúc chết.”
Lục Tịnh Kỳ không muốn lãng phí thời gian cùng hai mẹ con Tang Uyển Nhu, cô quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Dạ Tinh Tư. Cậu lập tức hiểu được ý tứ của chị gái, chân dài bước tới trước mặt mẹ con Tang Uyển Nhu.
Lục Kiều Yên căng thẳng cau mày, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Dạ Tinh Tư. Cô ta lùi về sau mấy bước nhưng bị hụt chân, và thế là bày ra một tiết mục cực kỳ phấn khích.
Đúng lúc đó người làm phụ trách bếp núc đang cầm một vỉ trứng và một túi bột mì, vì Lục Kiều Yên bước hụt chân mà đẩy ngã người làm. Trứng gà và bột mỳ trên tay cô gái đó đều đổ lên người Lục Kiều Yên.
Dạ Tinh Tư nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì cười ha hả, lộ ra dáng vẻ của một cậu nhóc thích bỡn cợt. Cậu hưng phấn xoay người nói với Lục Tịnh Kỳ: “Chị, loại con gái ngu ngốc này, không cần em ra tay, tự mình nốc ao luôn rồi.”
Tang Uyển Nhu nhanh chóng đi tới đỡ con gái của mình, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác  nhìn bộ dáng ngạo mạn của Lục Tịnh Kỳ.
Dáng vẻ hiện tại của Lục Kiều Yên, giống như năm đó cô phải chịu bao vất vả, chật vật huấn luyện ở nước C, không, loại thảm hại này của Lục Kiều Yên còn thua xa cô gấp mười lần.
Ánh mắt Lục Tịnh Kỳ mang theo sự hung ác, căm thù, chán ghét, nhìn chằm chằm Lục Kiều Yên, đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo, môi đỏ khẽ nhếch lên: “Lục Kiều Yên, mùi vị này tốt chứ?

Chưa cho Lục Kiều Yên cơ hội trả lời, cô nói tiếp: “Nửa tiếng trước khi bắt đầu kỳ thi lớp 10, cô vẫn nhớ chứ? À, xem ra đã quên rồi.”
Tang Uyển Nhu tức giận chỉ tay vào cô: “Được, chúng tôi đi, Thành Nam sắp tới rồi, còn có bác cả của cô, chắc chắn sẽ giúp nhà tôi đòi lại công bằng.”
Khi nghe Lục Tịnh Kỳ nói câu đó, Lục Kiều Yên hơi hoảng hốt. Năm đó, ngoài mặt thì hai người chính là chị em tốt, nhưng thật ra Lục Kiều Yên luôn dùng nhiều thủ đoạn để đối phó cô.
Cho nên khi đó Lục Tịnh Kỳ có gì thì đều tặng cho cô ta, và chuyện cô sai lầm nhất, chính là quá tin tưởng Lục Kiều Yên.
Dạ Tinh Tư cau mày, nâng ngón tay trắng trẻo xinh đẹp búng một cái.
Tiếp theo, khớp xương tay rõ ràng chỉ ra phía sau hai mẹ con đó, chính là hai người làm ra đây hóng chuyện, cậu thiếu kiên nhẫn nói: “Các người, đuổi bọn họ ra ngoài, ném khỏi Kỳ Tâm Đình Viện cho tôi.”
Nói xong xoay người, đột nhiên lại nhớ gì đó thì xoay người lại, nháy mắt mấy cái với đám người làm rồi nghiêm túc nói: “Nhớ rõ, khi quay lại thì phải tay cho sạch.”
Hai người làm không biết nên nghe theo lời của Dạ Tinh Tư, hay là…
Hai người nhìn thoáng qua mẹ con Tang Uyển Nhu trên đất, sau đó nhìn nhau, trong lòng có cùng suy nghĩ: Hừm… ông Lục cũng vào đồn cảnh sát rồi, hơn nữa hai người đối xử với chúng tôi cũng không tốt, cho nên…
Hai người họ gật đầu, quyết định nghe theo lời của Dạ Tinh Tư, đi tới chỗ ghế sô pha dẫn hai mẹ con Tang Uyển Nhu ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui