Áo choàng của lão đại không giữ nổi

Sáng sớm.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, xuyên qua khe hở cửa sổ rọi lên hai má của Lục Tịnh Kỳ, hàng mi dài khẽ động.
Lục Tịnh Kỳ nằm ngủ ở sô pha trong phòng làm việc, tư thế nằm ngửa, quả thực rất giống người chết.
Khi cô mở mắt ra, trong phút chốc lại xuất hiện ánh mắt cuồng vọng ngạo mạn.
Tối hôm qua, sau khi trở về từ khách sạn Danh Đô, cô vẫn luôn ở công ty, không về căn cứ.
Hai mẹ con Tang Uyển Nhu sống ở Nhan Tâm Đình Viên, tuy rằng vẫn dưới danh nghĩa của nhà họ Lục nhưng lại thuộc sở hữu của Lục Thành Nam.
Cô xoay người ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn, thuận tay gửi cho Cố Cảnh Nghiên một tin nhắn: “Cố Cảnh Nghiên, đến sân bay Hải Thành.”
Cô nhíu mày rồi đứng dậy, xoay người đi tới cửa sổ sát đất, môi mỏng phun ra vài chữ: “Tiếp theo tới lượt bọn họ.”
Lâm Dao Nhi đẩy cửa phòng ra, trong tay cầm bữa sáng còn nóng hổi, đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cô ấy đặt bữa sáng lên chiếc bàn nhỏ cạnh sô pha, giọng nói lanh lảnh: “Chị Kỳ, bữa sáng tới rồi.”
Lục Tịnh Kỳ đưa lưng về phía Lâm Dao Nhi, thản nhiên đáp lại: “Ừm.”
Một lát sau cô mới nói: “Dao Nhi, đợi lát nữa em và Cố Cảnh Nghiên quay về căn cứ, sắp xếp ổn thỏa cho các anh chị em trong tổ chức.”
Lâm Dao Nhi gật đầu: “Vâng.”
Tối hôm qua cô đã kêu Dạ Tinh Tư bí mật đưa vài thành viên về nước, chắc là bọn họ đang chờ sự an bài của Lục Tịnh Kỳ.

*****
Sân bay Hải Thành.
Dạ Tinh Tư vừa xuống máy bay đã lập tức nhìn thấy dáng dấp của Lục Tịnh Kỳ, cô ăn kẹo que, ngang nhiên đứng ở nơi rất dễ thấy.
Dạ Tinh Tư nâng tay phải, phất phất tay về phía cô.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy Lâm Dao Nhi và Cố Cảnh Nghiên cũng đứng bên cạnh chị gái, biểu cảm trên mặt lập tức đen xì.
Cố Cảnh Nghiên nhìn thấy Dạ Tinh Tư, đẩy tay Lâm Dao Nhi bên cạnh: “Dao Nhi, đó có phải là Dạ Tinh Tư không?”
Lâm Dao Nhi nâng mắt nhìn theo hướng của Cố Cảnh Nghiên, thuận miệng nói một cái: “Phải, là cậu.”
Lông mi dài của Lục Tịnh Kỳ khẽ động, cô nâng mắt, sự lạnh lẽo và tức giận lập tức ùa tới.
Đôi chân thon dài của Dạ Tinh Tư từng bước hướng về phía Lục Tịnh Kỳ, khi còn cách khoảng hai mươi mét, cậu dừng lại, cười đáng yêu nói: “Chị, em rất nhớ chị.”
Giọng điệu của Lục Tịnh Kỳ vẫn khiến người ta nghe xong lạnh thấu xương: “Đi thôi!”
Dạ Tinh Tư ngây người, ngạc nhiên nói: “Hả?”
Cậu định khi nói xong câu kia, chờ Lục Tịnh Kỳ nói chị cũng nhớ em thì cậu sẽ lập tức nhảy vọt vào lòng cô, một cái ôm ấm áp.
cậu cho rằng chị gái cũng sẽ nhớ mình như mình tưởng, bây giờ… haizz!
Lục Tịnh Kỳ xoay người, lại là bước chân ngạo mạn rời khỏi sân bay.
Cố Cảnh Nghiên đi tới trước, cầm hành lý của Dạ Tinh Tư, nhướng mày nói với cậu: “Tiểu Tinh, gần đây tâm trạng của chị Kỳ không được tốt lắm.”
Nói xong, Cố Cảnh Nghiên xoay người nhìn Lâm Dao Nhi hỏi: “Dao Nhi, cô nói thử xem?”
Lâm Dao Nhi bất đắc dĩ liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì mà đuổi theo chị Kỳ.
Tính cách của chị cậu, Dạ Tinh Tư là người hiểu rõ hơn ai hết, cậu cúi đầu suy nghĩ một hồi: Chẳng lẽ chị đã gặp được cao thủ lợi hại hơn rồi sao?
Bọn họ rời khỏi sân bay, Lục Tịnh Kỳ mở cửa xe Maserati Phantom, chờ Dạ Tinh Tư quay về Kỳ Tâm Đình Viên.
Còn Cố Cảnh Nghiên và Lâm Dao Nhi thì lái chiếc mô tô của cô về căn cứ.
Dạ Tinh Tư ngồi ở ghế phụ, nghi ngờ hỏi: “Chị, chúng ta đi…”
Cậu vừa mới cài dây an toàn xong thì Lục Tịnh Kỳ đã khởi động xe, xoay ba trăm sáu mươi độ khiến Dạ Tinh Tư bị dọa tới mức nắm chặt dây an toàn.
Dạ Tinh Tư có thể giữ bình tĩnh như vậy là vì, cậu thường xuyên ngồi xe mô tô của Lục Tịnh Kỳ lái, cho nên cũng không quá ghê gớm gì.
Nếu đổi lại là người khác, ha ha… chắc là có mạng leo lên xe chứ không còn mạng để xuống xe.

Dạ Tinh Tư quay đầu nhìn cô, có chút lo lắng nói: “Chị, chị, hay là lái chậm lại xíu đi! Tay chị…”
Lục Tịnh Kỳ liếc mắt nhìn tay phải của mình, tiếp tục tăng tốc đến khi đạt tới vận tốc 190km/h, nếu cô vẫn còn tăng tốc thì e là hôm nay, hai người bọn họ phải tới đồn cảnh sát một chuyến.
Sau hai mươi phút, Lục Tịnh Kỳ dừng xe ở một khu biệt thự vùng ngoại ô.
Dạ Tinh Tư hạ cửa kính xe, cậu nâng con ngươi màu nâu nhạt, đôi mắt ấy còn hấp dẫn hơn phụ nữ, cậu nhìn dòng chữ ở bên trái cửa sắt của khu biệt thự, đọc thầm trong miệng: Kỳ Tâm Đình Viện.
Lục Tịnh Kỳ mở cửa xe, duỗi đôi chân dài, dáng vẻ kiêu ngạo bước tới chỗ cửa sắt.
Dạ Tinh Tư thấy chị gái của mình xuống xe thì cũng mở cửa xe, cậu cũng duỗi chân dài bước xuống nhưng khí chất xuống xe lại khác hẳn với Lục Tịnh Kỳ.
Cậu chỉ thuộc loại quyến rũ hấp hồn người, thêm chút cao quý sáng ngời của một cậu ấm.
Kỳ Tâm Đình Viện cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi cây số, kiến trúc của khu biệt thự này khá đặc biệt.
Đặc biệt ở chỗ, năm đó Lục Châu Nam đã bỏ ra một tỷ để mua cả rừng phong, sau đó bỏ ra hai mươi tỷ để xây dựng nó.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điểm đặc biệt nhất, nhìn dòng chữ bên trái cửa sắt, chúng ta sẽ phát hiện được những chữ trong đó đều có ý nghĩa sâu xa.
Kỳ Tâm Đình Viện, dùng chữ “Kỳ” trong tên Lục Tịnh Kỳ và chữ “Tâm” trong tên của mẹ cô, hơn nữa hôm đó là sinh nhật mười tuổi của cô nên đã lấy tên cô để đặt cho món quà sinh nhật này của cô.
Nếu không phải do âm mưu quỷ kế của Lục Thành Nam thì Kỳ Tâm Đình Viện sẽ không bao giờ thuộc về danh nghĩa của ông ta.
Bên trong Kỳ Tâm Đình Viện.
Tang Uyển Nhu vẫn đang nghĩ cách để cầu xin Lục Tịnh Kỳ tha thứ cho Lục Thành Nam.
Còn Lục Kiều Yên thì chẳng hề để ý tới, cô ta ngồi trên sô pha ở phòng khách, cầm điện thoại tám chuyện với nhóm chị em bạn dì.
Nhà họ Lục ngoại trừ Lục Thành Nam thì vẫn còn vài chú bác có cùng huyết thống.
Ví dụ như Hàn đổng Sự của tập đoàn Hàn Z - Hàn Triệu Bân, và một số trưởng bối họ Lục.

Bỗng nhiên Tang Uyển Nhu nhớ tới Hàn Triệu Bân, bà ta cầm điện thoại trên bàn gọi ngay cho Hàn Triệu Bân.
Hàn Triệu Bân nói hai ba câu đồng ý giúp bà ta cứu Lục Thành Nam ra ngoài, lúc này Tang Uyển Nhu mới yên tâm ngồi xuống.
Nhìn thoáng qua con gái của mình, tức giận nói: “Kiều Yên, sao con lại ghét ông ấy chứ, ông ấy cũng là bố con, nếu không có ông ấy thì hai mẹ con chúng ta đã đói chết rồi.”
Lục Kiều Yên đáp lại: “Đói chết? Sao chúng ta có thể đói chết chứ, mẹ, mẹ yên tâm đi! Cho dù thế nào thì Lục Tịnh Kỳ cũng không đuổi chúng ta ra ngoài đâu.”
Ha, tức cười nhở, cô dựa vào cái gì mà không dám đuổi bọn họ ra ngoài chứ.
Tang Uyển Nhu nghe xong lời của con gái thì bình tĩnh thở phào, suy nghĩ một hồi, bà ta cũng cho rằng con gái mình nói đúng: “Cũng phải, tuy chúng ta không có huyết thống nhà họ Lục nhưng căn nhà này được đứng tên mẹ, cô ta muốn lấy lại thì mẹ cũng không đồng ý.”
Lời này lại càng tức cười.
Ngay cả ông chú thân thích mà Lục Tịnh Kỳ cũng có thể đưa vào đồn cảnh sát thì hai người các người… ha.
Lục Kiều Yên buông điện thoại, nhìn Tang Uyển Nhu rồi nở nụ cười yếu ớt: “Mẹ sai rồi, mẹ, ngay cả chú của cô ta mà cô ta cũng dám đưa vào đồn cảnh sát, vậy thì cô ta càng không để chúng ta vào mắt, nhưng…”
Nói đến đây, cô ta ghé sát tai Tang Uyển Nhu nói nhỏ hai câu.
Tang Uyển Nhu lập tức hiểu được lời cô ta, đáy mắt cười rộ, vỗ tay một phát, trầm trồ khen ngợi: “Không tồi, không tồi, thông minh, đúng là con gái của Tang Uyển Nhu mẹ, cứ như vậy, xem Lục Tịnh Kỳ còn dám gây khó dễ với mẹ con chúng ta không.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận