Lục Tịnh Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ trên màn hình điện thoại, chỉ một lúc sau, cô đã vào game “Cửu châu thần du ký.” Kỹ thuật chơi game của cô quả thật là không ai sánh bằng, chưa đến mười phút cô đã chiếm được lãnh địa của đối phương ba lần.
Game “Cửu châu thần du ký” đã ra mắt rất lâu rồi, hm… cứ cho là vậy đi!
Năm năm trước, khi Lục Tịnh Kỳ chơi trò này, gần như cô chỉ dùng một tiếng để đứng đầu bảng của toàn bộ máy chủ. Trong một tháng, cô đã một mình lên cấp vương giả của toàn nước C.
Tám giờ tối.
Lục Tịnh Kỳ thu dọn đồ đạc, cô đội mũ lưỡi trai, dùng khăn che mặt, rời khỏi phòng 5106.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi thang máy xuống tầng hai mươi.
Cửa phòng tiệc chỉ có hai nhân viên an ninh đứng canh, trùng hợp lại có một nhóm phu nhân đang đứng tập trung ở gần cửa, đây là cơ hội rất tốt đối với Lục Tịnh Kỳ.
Khóe môi cô nở nụ cười còn ngông cuồng hơn lúc trước.
Lục Tịnh Kỳ trà trộn vào đám phu nhân ấy lẻn vào trong, thoát khỏi sự dòm ngó của nhân viên an ninh, tiến vào trong đại sảnh buổi tiệc.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang dẫn bên tay phải, thản nhiên hướng tới chỗ đó.
Buổi tiệc được thiết kế rất đặc biệt, giống như một hình cầu. Lầu dưới là một sân khấu cực kỳ rộng, cùng với vài chiếc bàn nhỏ màu trắng. Các phu nhân của danh môn thế gia đều cầm ly rượu đỏ, hai ba người đứng thành nhóm bàn luận về chuyện đồn điền rượu vang lần này.
Trên lầu hai chỉ có ba căn phòng riêng, Lục Tịnh Kỳ chọn một căn phòng thích hợp để quan sát sân khấu nhất, cô đẩy cửa bước vào.
Tất nhiên sẽ không có ai bước lên đây vì trong những căn phòng riêng này, đã từng có hai lão đại khét tiếng trong giới thương nghiệp khi không mà chết.
Cho nên phòng tiệc trên tầng hai mươi của khách sạn Danh Đô đã bị bỏ trống suốt ba năm.
Nếu không phải Tần Thừa Tuấn của tập đoàn Tần Thị chỉ định mở tiệc ở nơi này thì e rằng, phòng tiệc này sẽ tiếp tục bị bỏ hoang.
Cô đóng cửa phòng riêng, nhìn xung quanh một lượt, ngoài một cái bàn và một cái ghế bám đầy bụi bặm thì không còn bất cứ thứ gì. Cô bỏ ba lô xuống, lấy ra bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước.
Lục Tịnh Kỳ mở một ô cửa sổ nhưng chỉ lộ ra một khe hở nhỏ để quan sát buổi tiệc bên dưới.
Cô lấy đồng hồ máy tự động rồi mở chiếc điện thoại nắp trượt, một chấm đỏ hiện trên màn hình, sau đó lại liên tục xuất hiện hơn mười chấm đỏ nhỏ.
Lục Tịnh Kỳ rũ mắt xuống, cười như không cười: “Ha, thú vị đây, chỉ nhiêu đây thôi à?”
Những chấm đỏ nhỏ trong điện thoại chính là biểu thị số lượng nhân viên an ninh được xếp trong đại sảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
À không! Họ đều là sát thủ giống như cô mới phải.
Cô thả điện thoại xuống, rút súng lục, vào tư thế nổ súng. Tầm ngắm chuẩn từ khe hở nhỏ của cửa sổ, cô nhắm một mắt chĩa súng xuống vị trí sân khấu.
Lúc nhắm vị trí, nụ cười của cô lại càng khiến người ta mê muội.
Sau một phút căng thẳng, cô lại buông súng lục, lấy ra một chiếc di động khác, thuận tay gửi cho Lâm Dao Nhi một tin nhắn: “Dao Nhi, trên bàn làm việc có để thiệp mời, em đổi trang phục rồi theo địa chỉ trên đó tới đây đi.”
Cô đã chuẩn bị thiệp mời từ sáng rồi, vì lỡ như lát nữa xảy ra vấn đề đột xuất nào thì vẫn còn đường lui.
Lục Tịnh Kỳ nhìn thời gian, tám giờ ba mươi phút.
Một tay lấy ra cây kẹo, lột vỏ rồi cho vào miệng, hương vị ô mai ngọt ngào dấy lên trong miệng cô.
Bụi bặm trên ghế đã được cô lau sơ qua cũng khá sạch sẽ. Lục Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế, đôi chân thon dài gác lên bàn, dáng ngồi rất ngạo mạn cuồng vọng.
Chưa đến một phút sau, điện thoại trong tay cô lại rung lên hai cái, là tin nhắn của Lâm Dao Nhi: “Em nhận được rồi.”
Lục Tịnh Kỳ không xem điện thoại nhưng cũng biết là tin nhắn của Lâm Dao Nhi. Miệng cô vẫn ngậm kẹo, mắt nhắm lại, loáng thoáng nghe được tiếng nhạc bên dưới.
*****
Phòng 5006.
Mặc Doãn Hạo vẫn đứng ở vị trí gần cửa sổ sát đất, nhìn lớp sương mù ở trung tâm thành phố.
Hạ Khang Vũ cầm ly rượu đỏ trên bàn nhấp một ngụm, cảm thán nói: “Hm… ngọt trong rượu, say trong rượu.”
Triệu Viễn Ninh nhìn Hạ Khang Vũ, lắc đầu.
Tần Minh Trương liếc mắt một cái, chỉ nói ra ba chữ: “Lại nữa rồi.”
Mặc Doãn Hạo xoay người, nâng mắt nhìn Triệu Viễn Ninh: “Chuyện của Lục Thị.”
Tần Minh Trương nghe câu nói của anh, lập tức sửng sốt, hạ giọng hỏi: “Mặc, cậu đã quyết định rồi à?”
Anh hơi cong môi, nụ cười ma mị: “Ừ, cô ấy là lựa chọn thích hợp nhất.”
Hạ Khang Vũ có chút mơ hồ khi nghe cuộc đối thoại của họ, anh ta sờ mũi, cười cười nói: “Hai người nói gì thế! Có thể nói đơn giản hơn một tí để tôi hiểu không?”
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Doãn Hạo nhìn Triệu Viễn Ninh, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Triệu Viễn Ninh, thế nào?”
Triệu Viễn Ninh hiểu ánh mắt đó của ông chủ Mặc nhà mình, lập tức mở miệng: “À vâng… ông chủ Mặc, tôi… tôi…”
“Tôi” một lúc vẫn không nói nên lời. Thật ra Triệu Viễn Ninh vẫn chưa điều tra tình hình của tập đoàn Lục Thị nên căn bản anh ta không biết nói thế nào.
Triệu Viễn Ninh cúi đầu, tim đập mạnh, hạ giọng nói: “Xin lỗi ông chủ Mặc, tôi vẫn chưa điều tra.” Mặc Doãn Hạo nghe vậy, ánh mắt lập tức hằn tia máu, anh cau mày, đang định nói lại thì Hạ Khang Vũ mở miệng trước: “Tiểu Ninh, tôi muốn xuống tham dự buổi tiệc, à… cậu đi với tôi đi.”
Đây là Hạ Khang Vũ đang giúp anh ta giải vây. Hạ Khang Vũ đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Viễn Ninh, kéo vai anh ta, lén cho Triệu Viễn Ninh một ánh mắt, ý bảo anh ta nhanh chóng chuồn đi.
Triệu Viễn Ninh thấy ông chủ Mặc nhà mình không nói gì, cũng đành đi theo Hạ Khang Vũ.
Hạ Khang Vũ và Triệu Viễn Ninh rời khỏi phòng 5006.
Triệu Viễn Ninh thở phào nhẹ nhõm, tay ôm ngực nói: “Cậu Ha, cảm ơn cậu.”
Đúng lúc có một dì lao công đi ngang qua, khi nhìn thấy bọn họ thì có chút xấu hổ. Từ góc độ của dì lao công, tư thế kề vai sát cánh của bọn họ quả thật là hơi ám muội.
Hơn nữa, từ góc độ ngoảnh đầu của Triệu Viễn Ninh, ừ thì… tóm lại là cực kỳ ám muội. Nhưng tư tưởng dì lao công rất tiến bộ, còn thản nhiên nói: “Hai cậu tiếp tục đi, cứ xem như tôi không tồn tại.”
Điều này khiến họ rất xấu hổ, Triệu Viễn Ninh lập tức đẩy Hạ Khang Vũ ra, vội vàng giải thích: “Dì à, không phải như dì nghĩ đâu, chúng tôi không phải…”
Dì lao công không muốn nghe lời giải thích của Triệu Viễn Ninh nên lập tức ngắt lời anh ta: “Ôi trời, cậu nhóc này, tôi hiểu mà, không cần giải thích, cậu làm vậy sẽ khiến người ta buồn đấy.”
Hạ Khang Vũ đã quá quen với việc này, cho nên cũng không có ý định nói cho ra lẽ.
Anh ta kéo Triệu Viễn Ninh một cái, hung hăng giữ chặt anh ta trong lòng, thanh âm quyến rũ nói: “Bảo bối, đừng quậy nữa.”
Sau đó quay đầu, cười nói với dì lao công: “Dì à, thật ngại quá, cậu ấy hơi xấu hổ nên việc đó chúng tôi…”
Hạ Khang Vũ còn chưa dứt lời thì dì lao công vội vàng nói: “Tôi biết, tôi biết, yên tâm đi! Tôi sẽ giữ bí mật cho hai cậu mà.”
Dì lao công nói xong thì lập tức đẩy xe quét dọn đi. Triệu Viễn Ninh muốn giải thích nữa thì cũng muộn rồi.
Hạ Khang Vũ thả Triệu Viễn Ninh ra, ánh mắt ớn lạnh liếc nhìn Triệu Viễn Ninh.
Triệu Viễn Ninh chưa từng thấy bộ dạng này của cậu Hạ. Khi đối diện với ánh mắt ấy, Triệu Viễn Ninh bất giác lùi về sau hai bước.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Khang Vũ lại trở về bộ dáng không đứng đắn, anh ta nghiêng đầu, giọng nói quyến rũ: “Đi thôi! Tiểu Ninh.”
Hạ Khang Vũ bây giờ và Hạ Khang Vũ vừa rồi, thật sự là hai người khác nhau, Triệu Viễn Ninh sợ tới mức run rẩy.
Không phải Triệu Viễn Ninh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc ngoan độc của Hạ Khang Vũ, nhưng Hạ Khang Vũ vừa rồi, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ngoan độc như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...