Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Suốt cả cuối tuần đó, cảm giác mất mát của Đường Quỳ vẫn mãi không giảm bớt.

Giang Trúc vẫn dạy kèm vật lý cho cô như thường lệ, lúc giải đề gặp phải kiến thức mới, anh cũng không ngần ngại phân tích tỉ mỉ cho cô nghe.

Đôi lúc nhìn ra Đường Quỳ mất tập trung, anh sẽ nhắc nhở vài câu, nhưng chỉ cần nặng lời một chút thì mắt Đường Quỳ đã đỏ hoe lên. Giang Trúc cũng không dám nghiêm khắc trách cứ cô, lỡ như làm cô khóc thì riêng dỗ dành thôi cũng đã mất đến nửa ngày.

Giang Trúc đoán chừng, đây hẳn là đã đến thời kỳ nổi loạn trong truyền thuyết?

Giang Trúc cực kỳ mơ hồ, không có ai dạy anh phải chỉ dẫn cho một cô bé con đang chuẩn bị bước vào thời kỳ trưởng thành như thế nào cho chính xác. Nhưng dạy dỗ nghiêm khắc thì chắc chắn là không được, Đường Quỳ vừa khóc thì tim anh cũng run lên, run đến mức chân tay cũng luống cuống.

Đường Quỳ thích giấu mọi tâm sự trong lòng, cô nghĩ dù sao thì chuyện này cũng không được hay cho lắm — cô thích người đã chăm sóc cho cô từ nhỏ đến lớn, tuổi tác hai người lại chênh lệch nhiều như thế.

Nếu như mình lớn hơn sáu, bảy tuổi thì tốt rồi, nếu như vậy thì giờ này cô đã có thể đường đường chính chính để cho anh thấy rõ lòng mình.

Sau khi phân ban, Đường Quỳ làm quen với người bạn mới là Tống Thanh, dáng vẻ Tống Thanh rất xinh đẹp, nhưng lại hơi nhát gan. Dần dần, ba người họ cũng cùng nhau ăn cơm và nghỉ trưa.

Chuyện Đường Quỳ thầm mến Giang Trúc cũng trở thành một bí mật nhỏ giữa ba người.

Giáo viên dạy môn vật lý của họ hiện giờ cũng đã từng dạy Giang Trúc. Nếu như mấy người trong lớp có điểm thi vật lý thấp hơn điểm trung bình chung toàn trường, ông cụ sẽ lấy chuyện thành tích của Giang Trúc trước kia ra làm tấm gương.

Mỗi lần như vậy, Chu Phán Phán đều sẽ quay đầu lại, chớp chớp mắt trêu chọc Đường Quỳ.

Hôm đó, ông cụ lại bắt đầu dạy dỗ: “Cũng không biết các em nghĩ thế nào, chuyện dễ dàng như vậy mà còn cần thầy phải lặp đi lặp lại nhấn mạnh nhiều lần sao? Hả? Trước kia thầy từng có một học sinh…”

Thao thao bất tuyệt một hồi lâu, ông cụ dừng lại, sờ sở đỉnh đầu chẳng còn mấy cây tóc: “Còn hai tuần nữa là tới ngày kỷ niệm thành lập trước, đến lúc đó nếu cậu ấy tới, thầy sẽ bảo cậu ấy nói chuyện với các em.”

Tống Thanh chọc Đường Quỳ: “Nghe thấy không? Thầy muốn để cho anh Giang Trúc của cậu tới giảng bài đấy.”

“Anh ấy làm gì có thời gian chứ…” Đường Quỳ cúi đầu: “Công việc ở bệnh viện rất bận.”

Đến giờ sinh hoạt lớp, chủ nhiệm trịnh trọng thông báo một tin tức — sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường, hiệu trưởng mới nhậm chức quyết định sẽ tổ chức long trọng một chút. Nghe đâu còn mời không ít học sinh cũ về dự, còn yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị ít nhất một tiết mục.

Đường Quỳ tự dưng bị cử lên làm ủy viên văn nghệ, đương nhiên phải gánh vác trọng trách này. Cả lớp bàn bạc một lúc lâu, quyết định sẽ chuẩn bị một bài múa, giáo viên dạy nhạc cũng ủng hộ, sau giờ tự học buổi tối, phòng học múa sẽ để cho các cô thoải mái sử dụng.

Về vũ điệu cũng có giáo viên hỗ trợ hướng dẫn, thống nhất là cần bảy nữ sinh, nhưng đến cuối cùng chỉ có sáu người đăng ký, Đường Quỳ làm tấm gương tốt nên đành phải nhận vị trí còn lại. Nền tảng của cả mấy người bọn cô đều không tệ, động tác cũng dẻo, tập được một tuần đã rất đẹp rồi.

Mấy cô gái còn nhỏ tuổi nhưng đã ham học hỏi, nếu đã làm thì sẽ bỏ công làm cho thật tốt. Đường Quỳ cũng muốn thông qua chuyện tập múa để quên đi tâm sự trong lòng, cho nên về nhà cũng chăm chỉ tập luyện.

Giang Trúc nói muốn đưa cô đi công viên chơi nhưng bị cô từ chối.

Đường Quỳ trả lời đâu ra đấy: “Sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường, lớp em đã đăng ký tiết mục múa, em phải tập quen với điệu nhạc.”

Khả năng bắt nhạc của cô vẫn chưa được tốt lắm.

Giang Trúc cũng không miễn cưỡng, sau khi được mẹ Đường đồng ý, anh dời lịch học bù vật lý sang thời gian khác. Trước khi anh về, Đường Quỳ lại đột nhiên đi ra, đứng ở cửa hỏi anh: “Đến ngày kỷ niệm thành lập trường, anh có tới không?”

Cô cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, cứ bướng bỉnh mà im lặng nhìn anh như vậy.

“Anh sẽ tới.” Giang Trúc cười với cô: “Anh còn chưa từng nhìn thấy Tiểu Quỳ Hoa múa đâu đấy.”

Đường Quỳ hừ một tiếng: “Anh muốn đến thì đến, không muốn đến thì thôi. Em đâu phải là múa cho một mình anh xem.”

Lúc nghe được lời này, mặt anh nóng bừng lên, giấu đầu hở đuôi quay người đi.

Không hề có gì ngoài dự đoán, tiết mục của bọn cô được chọn, được xếp thứ tự biểu diễn cuối cùng, cũng là tiết mục kết thúc màn biểu diễn của học sinh. Từ sau khi biết sắp được lên sân khấu biểu diễn, bảy cô gái nhỏ lại càng siêng năng tập luyện.

Nhưng khéo thế nào, đúng thời điểm mấu chốt này thì Đường Quỳ lại bị cảm cúm.

Đường Quỳ sợ nói ra thì sẽ khiến cho mấy cô gái kia lo lắng nên không nói với ai cả. Sau khi uống thuốc cúm, cảm giác nghẹt mũi đã giảm bớt không ít, chỉ là đầu óc vẫn còn hỗn loạn.

Lúc tập đã sắp xếp vị trí xong xuôi hết, bây giờ thật sự không thể thiếu cô được. Không dễ gì mới đợi được đến ngày kỷ niệm thành lập trường, cô lại lên cơn sốt — lúc biểu diễn lại còn phải mặc váy mỏng, vì không thể làm ảnh hưởng đến bài múa nên Đường Quỳ đành phải run run rẩy rẩy thay váy.

Dù sao thì cũng là toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường cùng tham dự, trung tâm thể thao trong nhà không thể chứa được nhiều người như vậy nên đành phải dời đến sân vận động, gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Giáo viên trang điểm cho các cô lên sân khấu, lúc thoa kem nền, ngón tay động lên da mặt Đường Quỳ, kinh ngạc thốt lên thành tiếng: “Sao lại nóng như thế? Em bị sốt sao?”

Đường Quỳ nói: “Cô ơi, cô nói nhỏ một chút, nếu không các bạn ấy sẽ lo đấy.”

Dù sao thì cũng đã theo dõi họ tập luyện một thời gian, giáo viên rất thích Đường Quỳ, nói: “Lát nữa cô sẽ đến phòng y tế lấy thuốc hạ sốt cho em, em uống trước nhé?”


“Không cần đâu ạ, em cảm ơn cô. Em sợ bây giờ mà uống thuốc thì cả người sẽ rã rời.”

Đường Quỳ nóng đến mức hoa mắt chóng mặt, lúc soi gương thì phát hiện ra sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi má lại đỏ một cách bất thường.

Giáo viên nói: “Đỏ ửng lên rồi.”

Giáo viên trang điểm cho cô rất đậm, Đường Quỳ vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, nghĩ thầm, không biết hôm nay Giang Trúc có tới không, nếu như anh đến thì có thể nhận ra cô không?

Sắp lên sân khấu biểu diễn, mấy cô gái nhỏ chỉ mặc váy mỏng, bị gió thổi cho lạnh run lên. Đợi mãi mới nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu đến tiết mục của mình, lời giới thiệu vừa dứt, mấy cô gái nhỏ đã nhẹ nhàng bước lên đài, hệt như những cánh bướm.

Mới chuẩn bị múa, Đường Quỳ đã cảm giác chân mình mềm nhũn. Dưới sân khấu đông nghịt người, cô không nhìn ra được Giang Trúc ở đâu.

Cô cũng không nhìn ngang nhìn dọc nữa, chỉ tập trung vào bài múa. Mấy hôm nay, chân tay của cô tập nhiều nên đã quen, nhạc vừa nổi lên, cô đã bắt đầu động tác, không hề có chút sai lầm nào, giống hệt như đang luyện tập trong phòng học múa vậy, chẳng qua hôm nay có thêm nhiều người đến xem luyện tập mà thôi.

Nhưng vừa xuống khỏi sân khấu, chân Đường Quỳ đã mềm nhũn, cả người không chống đỡ nổi nữa, chỉ muốn ngã sang một bên. Giáo viên trang điểm đỡ lấy cô, tiện tay chỉ một bạn học nam cao lớn gần đó: “Em tới đây, cõng bạn ấy tới phòng y tế đi.”

“Cứ để cho em cõng đi ạ.”

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến, Đường Quỳ mơ màng mở mắt ra, không biết là bị phát sốt đến mức hồ đồ hay là sự thật, cô nhìn thấy Giang Trúc.

Giáo viên hơi ngẩn ra: “Em là…”

“Em là anh trai của Đường Quỳ.” Giang Trúc tự giới thiệu: “Cảm ơn cô. Bây giờ không còn chuyện gì nữa chứ ạ? Đường Quỳ có thể đi rồi chứ?”

Giáo viên thấy anh nói đúng tên cô thì khoát tay: “Em ấy bị sốt rất cao, em đưa em ấy về nhà trước đi, giấy xin phép nghỉ học có thể bổ sung sau.”

Hôm nay dùng thời gian lên lớp để tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường nên buổi tối phải học bù.

Chu Phán Phán mang quần áo của Đường Quỳ đến, đựng trong một cái túi nilon. Giang Trúc có biết cô nàng, nói cảm ơn.

Anh cởi áo khoác của mình ra, phủ thêm lên trên người Đường Quỳ, bế cô đi.

Đường Quỳ mơ mơ màng màng gọi một tiếng “Giang Trúc”, ngón tay nắm chặt lấy quần áo anh, khiến quần áo anh nhăn nhúm. Giang Trúc cúi đầu thì phát hiện ra cô nhóc này lại khóc rồi.

***

Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô có cảm giác đau rát như bị cái gì đó chà lên. Cảm giác đau đớn khiến cô nhịn không được muốn rút tay về, nhưng lại có người nắm chặt lấy tay cô, không để cho cô động đậy.

Lại có người lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, cô nghe được giọng nói bất đắc dĩ: “Sao lại cứ thích rơi nước mắt như vậy chứ?”

Lúc Đường Quỳ tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trên một cái giường đơn. Ga trải giường và chăn đều là màu trắng tinh, bên cạnh còn có một tấm rèm kéo.

Cô vẫn đang được truyền dịch, dưới tay lót một miếng đệm sưởi ấm, ngẩng đầu lên nhìn, chất lỏng trong bình mới chỉ chảy được một chút.

Rèm đột nhiên bị kéo ra, Giang Trúc mặc áo blouse trắng nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”

Anh vừa nói vừa cởi đồng phục ra. Sức đề kháng của Đường Quỳ vốn không tốt, bây giờ vẫn đang phát sốt.

“Em hơi khát.”

Đường Quỳ yếu ớt lên tiếng, cô sốt đến mức miệng lưỡi cũng khô rát.

Giang Trúc lấy cốc nước của mình, rót nước ra bưng đến, đỡ cô ngồi dậy, đút cho cô uống.

Uống nước xong, Đường Quỳ chậm rãi nằm xuống, bàn tay anh đặt lên trán cô, không còn nóng như lúc nãy nữa rồi.

Đường Quỳ nói: “Đây không phải phòng y tế chứ?”

“Đây là phòng trực.” Đường Quỳ nói: “Anh thấy thuốc trong phòng y tế không đủ nên đưa em đến đây trước.”

Nói tới đây, Giang Trúc lại cảm khái: “Khó trách người ta nói phòng y tế của trường là nơi gần với thiên đường nhất, hôm nay tới xem, cũng coi như là đã cảm nhận được một cách chân thực rồi.”

Mặc dù Đường Quỳ bị sốt đến mức đầu óc loạn tứ tung nhưng nghe xong lời này cũng nhịn không được mà cười rộ lên.

Cười một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói giòn giã: “Bác sĩ Giang, bác sĩ Đặng bảo anh sang đó một lát.”

Giang Trúc sờ lên trán cô: “Chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”


Anh đứng dậy đi ra, qua một lớp rèm, Đường Quỳ nghe được anh đang nói chuyện với giọng nữ kia, âm thanh càng lúc càng xa dần. Cô không nhịn được lại nhớ tới lời Giang Trúc đã nói với mẹ mình, trong lòng lại khó chịu.

Cô nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngủ được nữa.

Giang Trúc chờ cô truyền dịch xong thì đưa cô về nhà. Dù sao thì cũng vừa mới phát sốt, cả người Đường Quỳ vẫn chẳng có chút sức lực nào.

Giang Trúc lấy thuốc cho cô, Đường Quỳ hỏi: “Ngày mai có cần truyền dịch nữa không?”

“Nếu như không sốt nữa thì không cần.” Giang Trúc nói: “Nếu như phải truyền thì tối mai anh sẽ mang đồ tới nhà em.”

Xin nghỉ phép ở trường trung học thực nghiệm không dễ, hôm sau, Đường Quỳ cảm thấy sức khỏe đã khá hơn nên dậy đi học. Đến lúc gần hết giờ tự học, quả nhiên lại phát sốt. Đường Quỳ dùng điện thoại công cộng để báo cho Giang Trúc một tiếng, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ kỳ quái.

— Nếu như cứ bị sốt mãi không khỏi thì tốt rồi, nếu như anh cứ ở bên cạnh mình như vậy thì tốt rồi.

Lúc Giang Trúc cắm kim truyền cho Đường Quỳ, cô không dám nhìn.

Cô nằm ở trên giường mình, đưa tay trái ra, tay phải thì che kín hai mắt mình.

Chỉ cảm thấy mu bàn tay tê rần, Giang Trúc lấy miếng bông lót lên, dán thêm một miếng băng y tế. Lúc này Đường Quỳ mới dám mở mắt ra nhìn anh.

Giang Trúc cũng thở nhẹ ra một hơi.

Anh cũng không nỡ cắm kim vào tay cô.

Lúc Đường Quỳ đang được truyền dịch, Giang Trúc ngồi ở bên cạnh đọc sách, anh tùy tiện lấy một cuốn tiểu thuyết, Đường Quỳ chăm chú nhìn vào bìa sách, là 《Mật mã Da Vinci》.

Cô đã từng đọc qua một lần, bây giờ đang rảnh rỗi, cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, cũng thò đầu sang nhìn.

Giang Trúc thấy thế thì đặt sách lên đầu gối của cô: “Em đọc đi.”

“Thôi anh cứ đọc đi.” Đường Quỳ rụt đầu lại: “Trước đây em đọc rồi, chỉ là bây giờ thấy hơi chán thôi.”

“Chán sao?” Giang Trúc nghĩ nghĩ, đề nghị: “Có muốn làm một đề vật lý không?”

“Em là bệnh nhân đấy…” Đường Quỳ nói: “Bây giờ trong đầu em đang rất loạn, vậy mà anh lại còn muốn bắt em làm đề sao?”

Giang Trúc vươn ba ngón tay ra, lắc lắc trước mặt cô: “Đây là mấy?”

“Ba ạ.”

“Đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nào, em để sách bài tập ở đâu?”

Nói xong, anh thật sự nhìn về phía bàn học của cô.

Đầu óc Đường Quỳ đột nhiên “oanh” một tiếng, gần như muốn nổ tung lên rồi.

Trên bàn vẫn còn quyển tiểu thuyết mà Chu Phán Phán đưa cho cô! Là tiểu thuyết Đài Loan, tên là gì mà Cô vợ bé bỏng, gì mà Con trai thiên tài.

Cô suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Giang Trúc?”

“Hử?” Giang Trúc quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

“Tay em hơi đau, anh tới xem chút đi.”

Giang Trúc bị cô lừa cho quay lại bên giường, cầm mu bàn tay cô lên nhìn cẩn thận, nhưng không nhìn ra được cái gì: “Không phải là vẫn rất ổn sao?”

Đường Quỳ nói: “Giang Trúc, em…”

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, Giang Trúc thả tay cô xuống.

Mẹ Đường đẩy cửa ra, cười nhẹ, bưng tới đĩa lê đã cắt gọt sạch sẽ: “Có muốn ăn chút hoa quả cho mát họng không?”

Đường Quỳ ăn hai miếng, mẹ Đường sờ lên trán cô, nói với Giang Trúc mấy câu rồi đi ra.

Đến lúc truyền dịch xong, Đường Quỳ buồn ngủ tới mức ngáp liên tục, trước khi Giang Trúc đi còn cười cười, nói: “Lo học đi đã, đừng có nghĩ nhiều.”


Lời này của anh khiến trái tim Đường Quỳ nhảy dựng lên. Cô trợn tròn mắt, giật mình nhìn anh: “Có ý gì?”

Tay Giang Trúc đặt trên tay nắm cửa, anh hơi nghiêng người, hỏi: “Bây giờ em muốn thi vào trường đại học nào? Có mục tiêu chưa?”

Đường Quỳ trả lời theo bản năng: “Đại học y S.”

Giang Trúc nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Vậy chờ tới lúc em thi được vào đại học y S, anh sẽ nói cho em biết.”

***

Từ sau khi Giang Trúc nói với cô những lời đó, Đường Quỳ lao đầu vào học và giải đề như điên.

Mấy quyển tiểu thuyết mượn được của Chu Phán Phán, cô đều trả lại hết. Tống Thanh bị tinh thần học tập tích cực của cô dọa cho sợ, còn tưởng là cô bị sốt đến mức hỏng đầu luôn rồi.

Chỉ có Đường Quỳ biết trong lòng mình đang kìm nén cái gì.

Câu nói mơ mơ hồ hồ kia của Giang Trúc giống như một ngọn lửa, còn cô là con thiêu thân lao đầu về phía trước.

Một hơi này kìm nén tận hai năm.

Ròng rã hai năm, anh đối với cô cũng không có gì khác trước, mà đối với anh, Đường Quỳ vẫn giấu kín sự ái mộ ở trong lòng.

Mẹ Giang còn uy hiếp Giang Trúc, bảo nếu anh còn không dẫn bạn gái về thì năm nay khỏi về nhà đón năm mới nữa. Mẹ Đường cũng bắt đầu nghĩ ngợi, lần trước Giang Trúc nói như vậy có phải là nói qua loa lấy lệ cho có không.

Nhưng Đường Quỳ đã chẳng còn để ý đến những chuyện này nữa.

Bước ra khỏi trường thi kỳ thi tuyển sinh đại học, cả người Đường Quỳ đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Giang Trúc đã đứng chờ bên ngoài trường thi từ lâu, vừa nhìn thấy cô đi ra thì đưa cho cô bình nước: “Có khát không? Uống một ngụm nước trước đi.”

Đường Quỳ sợ đang thi giữa chừng sẽ phải đi toilet nên trước khi thi không dám uống một giọt nước nào. Bây giờ đúng lúc đang khát, uống một hơi cạn sạch.

Giang Trúc đưa cô về nhà họ Đường, mẹ Đường ra nghênh đón, lo lắng hỏi: “Thi thế nào rồi?”

“Cũng không đến nỗi nào.”

Đường Cách nói: “Không tệ lắm là được rồi, cứ thoải mái đi. Tối nay có bận gì không? Anh dẫn em đi chơi một vòng nhé. Đã ngột ngạt cả ba năm nay rồi, nên xả hơi một chút đi.”

“Tối nay em có liên hoan với bạn học rồi.” Đường Quỳ nói: “Ngày mai đi, ngày mai rồi đi chơi.”

Đường Cách nhíu nhíu mày, không nói nhiều nữa, chỉ hỏi: “Có cần anh đưa em đi không?”

“Để anh đưa.” Giang Trúc nói: “Lát nữa anh sẽ phải quay lại bệnh viện, vừa hay tiện đường.”

— Địa điểm liên hoan còn chưa nói mà, sao đã biết là tiện đường rồi?

Đường Cách cũng không vạch trần anh, dù sao thì Giang Trúc độc thân nhiều năm như vậy, anh cũng nhìn ra được chút manh mối.

So với đám nhóc lông bông kia thì Giang Trúc quả thật là đáng tin hơn hẳn.

Hai người vừa đi, Đường Cách hỏi mẹ Đường: “Dì nói xem, nếu Đường Quỳ và Giang Trúc ở bên nhau, dì có đồng ý không?”

Mẹ Đường sửng sốt: “Hai đứa nó?”

“Chỉ là giả sử mà thôi.” Đường Cách quan sát kĩ sắc mặt của mẹ Đường, thử thăm dò, hỏi: “Dì thấy được không?”

Người ta vẫn nói đứng dưới đèn thì tối, dưới con mắt của mẹ Đường, Giang Trúc đối tốt với Đường Quỳ một cách tự nhiên, cho nên bà chưa từng nghĩ tới phương diện kia.

Hôm nay Đường Cách vừa hỏi tới, mẹ Đường cẩn thận nghĩ lại hành động của Giang Trúc đối với Đường Quỳ, rồi giọng điệu lúc hai người nói chuyện với nhau… Nếu nói là một đôi yêu nhau thì lại thấy thiếu thiếu.

Mẹ Đường đứng dậy khỏi sofa, sau đó lại yên lặng ngồi xuống.

“Thôi.” Bà nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của người trẻ tuổi các con, dì cũng không tiện nhúng tay.”

***

Giang Trúc đưa Đường Quỳ đến địa điểm liên hoan, nhìn cô vui vẻ đi vào bên trong, người ra ra vào vào đều ở độ tuổi ngang tầm cô.

Hai hàng mày Giang Trúc hơi nhíu lại.

Anh lớn hơn cô nhiều tuổi như thế.

Chừng hai năm trước thì Giang Trúc bắt đầu ý thức được rằng mình thích Đường Quỳ.

Mẹ Giang nói bóng nói gió hỏi anh chuyện bạn gái, Giang Trúc vẫn luôn chỉ có một câu trả lời là ‘chưa có’.

Vẫn chưa gặp được người thích hợp.


Cơ thể anh còn yêu Đường Quỳ trước cả khi não anh nhận ra. Mỗi lần đi qua trung tâm thương mại, nhìn ảnh người mẫu trong mấy bộ quần áo xinh đẹp, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Đường Quỳ. Thấy đồ ăn ngon cũng nghĩ đến cô, thấy thứ gì tốt thì cũng nghĩ đến cô trước hết.

Cô đã hoàn toàn chiếm trọn suy nghĩ của anh.

Người ta đều nói yêu thì chẳng cần lý do gì cả, Giang Trúc hiện giờ chính là như thế, chỉ cần đối xử tốt với cô, anh cũng tự thấy vui vẻ. Còn nếu nói muốn thêm cái gì đó…

Anh nghĩ muốn hôn cô, chiếm lấy cô.

Nhưng cái suy nghĩ này quá mức nguy hiểm. Giang Trúc đã sớm trưởng thành, cũng hiểu được rằng yêu thì phải biết kiềm chế. Cô vẫn còn quá nhỏ, còn chưa hiểu nhiều, anh không thể chỉ vì dục vọng của bản thân mà làm tổn thương đóa hoa đang nở rộ này được.

Không dễ gì mới chờ được tới lúc kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

Giang Trúc nhắm mắt lại, ngồi ở trong xe, nghĩ thầm rằng, rốt cuộc cũng chờ được rồi.

Anh không xuống xe, chỉ ngồi yên trong xe chờ cô. Không biết đã chờ bao lâu, anh mới nhận được điện thoại của cô, hình như cô đã uống rượu, giọng nói không được rõ ràng lắm: “Anh đang ở đâu thế? Em đang xuống lầu đây.”

Giang Trúc xuống xe, đẩy cửa đi vào bên trong đại sảnh, nhìn thấy Chu Phán Phán đang đỡ Đường Quỳ. Đôi má cô đỏ ửng, trên người là mùi rượu nhàn nhạt.

Chu Phán Phán áy náy: “Xin lỗi anh, em không biết tửu lượng cô ấy kém như vậy… Mới chỉ uống có một ly thôi! Thật sự là chỉ có một ly thôi!”

Giang Trúc dở khóc dở cười: “Không sao đâu, em đi chơi đi, anh đưa Quỳ Quỳ về nhà được rồi.”

Anh ôm Đường Quỳ đi, Đường Quỳ hướng về phía Chu Phán Phán, bàn tay buông xuống ra dấu OK với cô nàng.

Chu Phán Phán nắm tay.

Cố lên nào cô gái! Thành bại là ở hành động lần này thôi!

Giang Trúc cẩn thận dìu Đường Quỳ đang giả say ra xe, đặt vào ghế phụ lái, còn chưa kịp cài dây an toàn cho cô thì cổ đã đột nhiên bị kéo xuống.

Hai cánh tay Đường Quỳ ôm lấy cổ anh, đôi môi chà qua quần áo anh, cất tiếng nỉ non: “Giang Trúc… Em thích anh.”

Giang Trúc muốn kéo tay cô xuống.

Nhưng Đường Quỳ lại giống như rắn quấn lấy người anh, rướn người hôn lên cằm anh.

Cô khép hờ mắt, trên người là mùi rượu nhàn nhạt, mà động tác của cô kết hợp với thứ mùi này lại khiến Giang Trúc như bị thiêu đốt.

Anh hít sâu một hơi.

Nhịn xuống. Anh tự nói với chính mình.

Anh không có phản ứng gì, Đường Quỳ lại càng lớn gan, ôm cổ anh kéo xuống. Cô tự tung tự tác, hôn lên môi Giang Trúc.

Bộp.

Lý trí hoàn toàn sụp đổ.

Nhẫn cái rắm.

Đường Quỳ đang trúc trắc hôn lên môi anh, bất ngờ bị Giang Trúc ôm lấy, anh đè lên gáy cô, ép chặt vào. Cô đột nhiên mở to hai mắt, bị sự biến chuyển đột ngột này dọa cho hết hồn.

Lúc này vừa khéo đối diện với Giang Trúc.

Con ngươi đen láy, tối sẫm, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, khí thế ngút trời. Đường Quỳ không có chút sức chống đỡ nào, bại trận liên tục.

Mãi một lúc lâu hai người mới tách ra, Đường Quỳ nhìn Giang Trúc, nhất thời khó có thể bình phục tâm tình, lắp bắp lên tiếng: “Em… hình như em uống say rồi…”

“Nhưng mà anh rất tỉnh táo.” Giang Trúc mở miệng, anh nhìn Đường Quỳ đầy ý sâu xa: “Em định bồi thường anh thế nào?”

“Hả?”

Đường Quỳ không hiểu ra làm sao.

Bởi vì vừa thở dốc kịch liệt nên má cô đỏ ửng, thở ra từng hơi, trong mắt dường như có nước, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.

Giang Trúc cười cười, kéo dây an toàn ra, cài lên cho cô, đóng cửa xe lại, vòng sang bên kia, ngồi xuống ghế lái.

Anh nói: “Đoạt mất nụ hôn đầu của anh, không định bồi thường cho anh sao?”

“Chuyện này…” Đường Quỳ ngập ngừng một hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn bồi thường thế nào?”

Giang Trúc khởi động xe.

Bóng đêm dày đặc, nhưng hôm nay bầu trời đầy sao, đèn đường lại sáng trưng. Anh không cần cố đè nén bản thân nữa, bảo bối mà anh cưng chiều từ nhỏ tới lớn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.

Vừa rồi, cô gái nhỏ này còn muốn mượn rượu để ra tay với anh.

Anh cười hiền hòa: “Em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui