Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Sau khi bàn bạc với người nhà, cuối cùng hôn lễ của Đường Quỳ và Giang Trúc được quyết định sẽ tổ chức ở đảo Bali.

Khách mời không nhiều lắm, nhưng dù sao thì người thân và bạn bè cũng không ít, cho nên cuối cùng phải đặt hết tất cả các phòng trong khách sạn thì mới đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Bởi vì mang thai nên Tống Thanh không thể tới được, Chu Phán Phán vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ quay video, tường thuật trực tiếp lại hiện trường cho cô ấy.

Vốn dĩ trang phục phù dâu của Chu Phán Phán là màu hồng nhạt, nhưng bởi vì thay đổi địa điểm tổ chức hôn lễ nên lại đổi thành màu lam nhạt để phù hợp với quang cảnh hòn đảo.

Theo nguyện vọng ban đầu của Đường Quỳ, áo cưới của cô có đuôi váy kéo dài, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, để lộ cần cổ xinh đẹp. Bởi vì thợ trang điểm địa phương có đôi chút bất đồng về quan điểm thẩm mỹ nên phải mời thợ trang điểm trong nước tới, người này vừa trang điểm cho Đường Quỳ vừa cảm khái: “Làn da thật là tốt, lỗ chân lông nhỏ xíu như vậy.”

Trang điểm xong thì chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ. Nhà thờ được đặt trước không lớn cũng không nhỏ, ba Đường khoác tay Đường Quỳ, vẻ mặt nghiêm túc tiến về phía trước. Phía sau có hai tiểu hoa đồng nâng đuôi váy cho Đường Quỳ, rất ngoan ngoãn và khéo léo.

Hoa đồng xách lẵng hoa là hai cô bé tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp đáng yêu hệt như búp bê. Trước đó, Đường Quỳ đã dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình để trao đổi với hai cô bé, để các bé mặc trang phục truyền thống Trung Quốc, còn tặng hai bao lì xì và kẹo cho các bé.

Mặc dù tối hôm trước đã xác nhận với người phụ trách là mọi chuyện đều suôn sẻ thuận lợi, thế nhưng hôm nay, lúc cất bước trên những cánh hoa hồng, trái tim Đường Quỳ vẫn nhảy thình thịch.

Ở những dãy ghế dài hai bên, tất cả khách mời đều nở nụ cười, chú Đường ngồi ở trong góc, im lặng không nói tiếng nào.


Mẹ Đường ngồi ở hàng đầu tiên, ánh mắt đỏ hoe, Đường Cách ngồi bên cạnh bà, đưa cho bà một chiếc khăn tay.

Trong mắt Đường Quỳ không còn nhìn thấy người nào khác nữa, chỉ có Giang Trúc trong bộ tây trang màu trắng đang đứng ở trước mặt cha xứ. Cha xứ hơi mập, trên sống mũi là đôi mắt kính gọng vàng, nhìn cô dâu chú rể, nở nụ cười hiền lành.

Từ lúc cha xứ đọc lời tuyên thệ cho tới khi cô nói “I do”, ánh mắt Giang Trúc vẫn luôn dính chặt trên người cô, không chịu dời đi lấy một khắc.

Sau khi trao nhẫn, cha xứ lùi về sau một bước, chừa lại không gian cho hai người. Đường Quỳ ngửa mặt lên nhìn anh, đôi má phiếm hồng, Giang Trúc mỉm cười cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên gò má cô.

Vô cùng nâng niu và trân trọng.

Mẹ Đường che miệng bật khóc lên, ba Đường vỗ vỗ vai bà, thấp giọng khuyên nhủ: “Đừng khóc, Quỳ Quỳ nhìn thấy lại không nỡ đấy.”

Mẹ Đường lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.

Bởi vì lúc trước Đường Quỳ nói thích hôn lễ ngoài trời nên bữa tiệc tối được sắp xếp ở bên cạnh đài phun nước. Những chiếc đèn mây được treo dưới giàn hoa, những tảng đá trắng bạc, những chú hải âu trắng muốt bay vút trên mặt biển xanh lam.

Chu Phán Phán trò chuyện với Tống Thanh một hồi, Tống Thanh hơi mệt nên tắt video. Chu Phán Phán bắt đầu lôi kéo người khác cùng selfie, chụp phong cảnh, rồi lại chụp mấy anh chàng nhân viên phục vụ đẹp trai.

Có một số giáo viên cũ là đồng nghiệp của giáo sư Trịnh cũng tham gia hôn lễ này. Có lẽ là do thành tích chuyên ngành đứng đầu nên không ít người vẫn còn nhớ rõ Đường Quỳ, cô và Giang Trúc nên duyên cũng là điều đáng mừng trong mắt mọi người.

Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, mấy người Chu Phán Phán và Đường Cách rủ nhau đi bơi, lại còn bày trò muốn tổ chức nướng thịt ngoài trời, tiếc là không có lò nướng, mà người phụ trách sân bãi cũng không đồng ý.

Giang Trúc có uống chút rượu, mặc dù Đường Quỳ không chạm đến rượu nhưng vẫn bị hơi rượu trong không khí làm cho mê say, cùng anh đi vào trong khách sạn.

Phòng của họ nhìn ra biển, trên ban công rộng lớn có hai cái ghế nằm, được trang trí thêm mấy đóa hoa màu trắng. Đường Quỳ nằm ở trên ghế, nghe tiếng gió biển, trong lòng có cảm giác vô cùng an toàn.

Nằm được một lúc thì Giang Trúc đi đến — anh cởi áo khoác tây trang và giày, tháo cà vạt xuống, ném lên cái ghế còn lại. Anh đi chân trần, nhìn Đường Quỳ, chậm rãi cởi từng khuy áo sơ mi.

Đường Quỳ híp mắt nhìn anh.

Giang Trúc không nói tiếng nào, trèo lên ghế, bắt đầu công thành chiếm đất.


Anh dùng sức hơi mạnh, bộ lễ phục trên người vốn chi chít nút thắt ở phía sau, nhìn vô cùng đẹp đẽ tinh xảo nhưng cũng rất khó gỡ ra. Gỡ được một lúc, Giang Trúc mất hết kiên nhẫn, thô bạo làm rơi một cái khuy, cái khuy rơi xuống, đảo tròn trên mặt đất. Cánh tay kia vén lên tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, lướt qua làn da mềm mại nõn nà, đi thẳng vào việc chính.

Đường Quỳ ôm lấy cổ anh, bởi vì đau mà khóc thút tha thút thít.

Giang Trúc đã dính rượu, lại bởi vì nguyện vọng đã thành sự thật, ôm được mỹ nhân trong ngực nên có chút mất khống chế, chiếc ghế không chịu nổi sự giày vò của hai người, kẽo cà kẽo kẹt kháng nghị.

Nhưng mà có kháng nghị thì cũng chẳng có tác dụng gì, nước mắt Đường Quỳ rơi xuống thành hàng, không nói rõ được là đau hay là thoải mái, Giang Trúc ôm cô dỗ dành, thế nhưng sức lực cũng chẳng giảm đi chút nào.

Không biết đã qua bao lâu, Đường Quỳ chẳng còn chút sức lực nào nữa, trong lúc mơ màng, cô được Giang Trúc – người rốt cuộc cũng đã được thỏa mãn – ôm trở về giường.

Hôm sau, tất cả khách khứa đều đã rời đi, chỉ còn lại Đường Quỳ và Giang Trúc bước lên máy bay tới đảo Fiji. Có lẽ là vì vận may lớn, lúc hai người đặt chân đến nơi thì phát hiện ra hôm nay chỉ có hai người họ ở đây.

* Fiji  là một đảo quốc  tại Châu Đại Dương, thuộc phía nam Thái Bình Dương, nằm về phía đông bắc cách New Zealand khoảng 2000 km.

Nước biển trong suốt, bờ cát mịn màng, Đường Quỳ chân trần giẫm lên mặt cát, để lại một chuỗi dấu chân mờ mờ.

Tiệc tối trên biển cũng khiến cho Đường Quỳ hết sức tán thưởng, ngay cả người tự xưng là chỉ thích ăn đồ Trung Quốc như cô cũng cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Còn Giang Trúc thích nhất thì lại là phòng tắm lộ thiên.

Sáng sớm hôm sau, Đường Quỳ xoa vòng eo đau nhức, giận đến mức muốn đạp Giang Trúc: “Chúng ta tới đây là để chơi! Không phải là để làm cái việc kia… Nếu như thế thì làm sao em có thể chơi được chứ?”


Giang Trúc cầm lấy chân cô, ngón tay lướt qua gan bàn chân, cười đến cong cả mắt: “Em muốn chơi thế nào, anh sẽ cùng em chơi thế đó.”

Mấy ngày sau đó, địa điểm “chơi” chủ yếu của họ vẫn là… trên giường.

Đến lúc về nước, mặt mày Đường Quỳ ủ rũ phờ phạc, mẹ Đường tới sân bay đón nhìn thấy mà hoảng sợ, kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi có phải là Giang Trúc bắt nạt cô hay không.

Đường Quỳ nào dám nói, chỉ nói là gió lạnh quá nên cô hơi cảm.

Ngồi xe về nhà, Giang Trúc bảo: “Nếu sau này còn có cơ hội thì chúng ta lại đi tuần trăng mật lần nữa nhé!”

Đường Quỳ ra sức lắc đầu: “Công việc quan trọng hơn!”

Còn một câu cô vẫn giữ ở trong miệng, không nói thành lời.

… Giữ mạng quan trọng hơn!

Còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì cô cũng sẽ vì XXX quá độ mà hư thận đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui