Nói chuyện điện thoại xong, Đường Cách nhìn Diệp Thời Ngôn, thở dài: “Sau cậu cứ đuổi theo không bỏ mãi thế, người không biết chuyện còn tưởng cậu mặt dày mày dạn như vậy là nhìn trúng tôi đấy!”
Anh vừa dứt lời, Diệp Thời Ngôn cũng chầm chậm ngồi về chỗ của mình, lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, châm lửa, hít sâu một hơi.
Anh ta hơi buồn bực, nhìn chằm chằm vào đốm lửa nhỏ kia, nhớ tới Bạch Duy Di.
Hai người cũng chỉ mới liên lạc lại trong thời gian gần đây, cô ta nói thẳng ra chính là cô ta đã gửi cho Đường Quỳ đoạn video kia, năm đó quan hệ giữa anh ta và Đường Quỳ rạn nứt cũng là do cô ta.
Lúc đầu anh ta thật sự chỉ hận không thể đánh cho cô ta một trận, nhưng nhìn phản ứng của Đường Quỳ, chút tâm tư này của anh ta cũng chẳng còn.
— Nói cho cùng thì cũng là mình có lỗi với cô ta trước. Đây coi như là bị báo ứng, anh ta làm hại người khác trước, giờ cũng đến lượt người khác đến làm hại anh ta.
Anh ta không có tư cách oán trách người khác.
Chuyện giữa Bạch Duy Di và Tần Thạc thì là do lão Từ nói. Hôm qua lão Từ chơi bời ở Phong Nguyệt Giai Nhân hồi lâu, không ngờ lại nhìn thấy bạn học cũ của mình khoác tay Tần Thạc, thân mật thắm thiết ngồi cạnh nhau. Lão Từ hỏi mấy người mới biết được đó là cô bạn gái mới của Tần Thạc.
Luận về tuổi tác, Tần Thạc có lẽ chẳng kém mẹ của Bạch Duy Di mấy tuổi, cũng chẳng biết sao cô ta lại nhìn trúng loại người này. Lão Từ coi đó như chuyện cười, kể cho Diệp Thời Ngôn nghe, anh ta nghe được thì vừa lo sợ lại vừa lờ mờ.
Diệp Thời Ngôn không tài nào tưởng tượng nổi, chuyện này lại còn kéo cả Bạch Duy Di vào đây.
Đường Cách châm biếm, anh ta cũng chẳng để trong lòng, chỉ lẳng lặng nhìn lại anh: “Thế nào, cậu đây là muốn tôi trở về, tiếp tục trông coi Quỳ Quỳ nhà cậu?”
“Cậu dám!” Đường Cách giơ quả đấm về phía anh: “Tôi thấy cậu là lại muốn bị đánh rồi.”
“Đánh, đánh cho tôi hỏng luôn đi, tôi lại ở nhà cậu thêm mười ngày, nửa tháng nữa.” Diệp Thời Ngôn nheo mắt lại: “Tôi đang phát phiền vì không tìm ra lý do gì để tiếp tục ở lại nữa đây.”
Đường Cách hừ hừ hai tiếng, cũng không nói chuyện với anh ta nữa.
Bên kia, rốt cuộc ba Đường cũng kết thúc tăng ca, về đến nhà thì thấy Giang Trúc và Đường Quỳ, đối với Giang Trúc, thái độ của ông vẫn không thể gọi là tốt, chỉ hàn huyên vài câu rồi đuổi anh đi.
Ba Đường nhìn đôi khuyên tai lấp lánh trên tai Đường Quỳ, khen một câu “Đẹp lắm!” rồi lên lầu tìm mẹ Đường.
Đường Quỳ ngồi dưới lầu một mình, trong lòng có chút không yên.
— Có nên đi tìm Bạch Duy Di để nói chuyện trực tiếp cho rõ ràng không đây?
Chính cô cũng có số wechat của Bạch Duy Di, nhưng ngoại trừ lần Bạch Duy Di gửi đoạn video kia cho cô thì hai người cũng chẳng có liên hệ gì khác.
Đường Quỳ đang rất do dự thì Giang Trúc bỗng nhiên quay lại, bước tới, sắc mặt không tốt lắm, kéo tay Đường Quỳ đi ra ngoài.
May mà lúc này ba Đường đã đi lên lầu, nếu không thì nhìn thấy một màn này, ông chắc chắc sẽ mắng anh một trận.
“Sao thế ạ?”
Đường Quỳ có phần mờ mịt.
“Tống Thanh bị ngã.” Giang Trúc nói ngắn gọn: “Bây giờ cô ấy đã được đưa đến bệnh viện Trung y, không dám thông báo với người nhà nên gọi em đến đó trước.”
Anh đi hơi vội, Đường Quỳ phải chạy bước nhỏ mới miễn cưỡng theo kịp anh. Cô hỏi: “Sao lại bị ngã thế?”
Giang Trúc nhét cô vào chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, còn mình thì vòng sang phía bên kia, cúi người chui vào, đóng cửa xe lại: “Trịnh Ngọc phát bệnh, dọa sợ cô ấy.”
— Thảo nào không dám thông báo với người nhà.
Bình thường Giang Trúc lái xe rất vững vàng, không vội cũng không chậm, hôm nay lại lái rất nhanh. Bên phía bệnh viện, Giang Trúc đã gọi điện thoại tới, liên lạc với vài đồng nghiệp.
Trịnh Thâm vốn đang đi công tác ở thành phố khác cũng vội vàng chạy về. Cha mẹ Trịnh Ngọc cũng đến đây, đang đứng trên hành lang, mặt mày ủ rũ, Trịnh Ngọc ngồi trên ghế dài, trang điểm tinh xảo, động lòng người hệt như lần đầu Đường Quỳ nhìn thấy cô ấy. Chỉ là ánh mắt cô ấy hơi đờ đẫn, chỉ yên lặng nhìn sàn nhà trắng như tuyết.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người đều ngẩng đầu lên nhìn qua, Giang Trúc nắm tay Đường Quỳ, lên tiếng chào hỏi.
“Cậu, mợ!”
Mẹ của Trịnh Thâm là Trần Hoa có vẻ lo lắng: “Đã đi vào trong đó lâu như vậy rồi… Chắc là không có việc gì chứ?”
Giang Trúc cũng không rõ tình hình, chỉ nhận được điện thoại của Trịnh Ngọc, cô ấy nói không rõ ràng lắm, chỉ nói là mình đã dọa sợ Tống Thanh, khiến Tống Thanh vấp ngã, thân dưới bị chảy máu.
Giang Trúc cũng không dám đảm bảo, khuyên bà: “Đừng nóng vội, chờ chủ nhiệm Liễu ra thì hỏi thăm xem.”
Vẻ mặt Trần Hoa sầu não, thở dài: “Trịnh Thâm mới ra ngoài có mấy ngày đã xảy ra chuyện này, chờ nó trở về, không biết phải giải thích sao với nó đây.”
“Có cái gì mà giải thích? Cứ nói đúng sự thật không được sao?” Ba Trịnh mắng bà: “Là con gái bà gây ra chuyện như vậy, bà còn muốn bao che cho nó sao?”
Ba Trịnh là người nóng tính, ông chỉ vào mặt Trịnh Ngọc mà mắng: “Đều là ba làm hư con, con đã có bệnh rồi, đáng lẽ nên trốn đi, biết mình lúc nào cũng có thể phát bệnh mà còn cứ đi qua đi lại trước mặt Tống Thanh! Nếu như đứa bé của Tống Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em trai con lại chẳng phát điên lên à?”
Trịnh Ngọc cũng rưng rưng nước mắt: “Đều là lỗi của con…”
Ba Trịnh đi qua đi lại, nói với Trần Hoa: “Còn không mau gọi điện thoại cho bà thông gia đi? Bà cho là chuyện này còn có thể tiếp tục giấu diếm được sao?”
Trần Hoa run rẩy, đi vào nhà vệ sinh.
Đường Quỳ không rõ chuyện trong nhà người khác, chỉ đứng bên cạnh Giang Trúc, duy trì thái độ trầm mặc.
Một lát sau, Tống Thanh được đẩy ra ngoài, sắc mặt cô ấy tái nhợt, khóe mắt còn vương lệ, vừa thấy cô thì gần như muốn bật khóc: “Đường Quỳ…”
Đường Quỳ cầm tay cô ấy: “Không sao cả, không sao cả.”
Cô đi theo y tá vào phòng bệnh, chủ nhiệm Liễu ở phía sau nói: “Có triệu chứng sinh non, cần nằm viện quan sát một thời gian…”
Những lời sau đó, Đường Quỳ đều không nghe được nữa.
Mắt Tống Thanh vẫn còn ướt nhòe, cô ấy vừa khóc thút tha thút thít, vừa kể khổ: “Hôm nay tớ ăn cơm tối xong, Trịnh Ngọc đi theo tớ về nhà. Ánh mắt chị ấy nhìn tớ rất có vấn đề, khiến tớ thấy khó chịu trong lòng… Tớ hỏi chị ấy có muốn xem TV không, chị ấy cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bụng tớ. Tớ đang gọt hoa quả thì chị ấy đột nhiên nhào tới khóc lóc với tớ, không ngừng gào thét, cái gì mà cục cưng à mẹ có lỗi với con, rồi lại cái gì mà con không nên đến với thế giới này… Tớ rất sợ, chạy vào trong phòng ngủ, không để ý nên bị vấp một cái. Tớ đau bụng, sợ đứa bé không còn, bật khóc lên mà chị ấy lại bỏ chạy ra ngoài.”
Vẫn là ba mẹ Trịnh Thâm đưa cô ấy đến bệnh viện.
Có lẽ mọi người đều đang vây quanh hỏi chuyện chủ nhiệm Liễu nên trong phòng không có ai, Tống Thanh vẫn đang rơi nước mắt, Đường Quỳ lấy khăn giấy ra lau cho cô ấy: “Đừng khóc, còn khóc nữa cũng không tốt cho đứa bé.”
Tống Thanh thút tha thút thít, cũng nói toạc ra: “Lúc đầu tớ không nên gả cho Trịnh Thâm. Mẹ anh ấy đối với tớ nhìn qua thì khách khách khí khí, nhưng thật ra rất ít khi hòa nhã với tớ. Không phải chỉ là nhà tớ không lắm tiền như nhà bọn họ thôi sao, sao lại có thể vì vậy mà châm chọc khiêu khích tớ chứ… Quỳ Quỳ, tớ thật sự chịu đựng đủ rồi.”
Đường Quỳ đã từng gặp Trần Hoa mấy lần, còn tưởng là người tính tình hiền lành, bây giờ nghe Tống Thanh nói chuyện, mới phát hiện ra cuộc sống của cô ấy cũng chẳng phải là dễ dàng thoải mái gì.
“Tớ rất hâm mộ cậu, Quỳ Quỳ.” Tống Thanh rơi lệ, nhìn cô: “Gia cảnh giàu có, vị hôn phu cũng vừa ý, không giống như tớ, phải đối mặt với một đống chuyện bát nháo như vậy.”
Cô ấy vừa mới nói xong, Trịnh Thâm cũng đẩy cửa bước vào, chẳng để ý đến chuyện Đường Quỳ đang ở đây, nửa quỳ ở trước giường Tống Thanh, kéo tay cô ấy dán lên mặt mình.
Tống Thanh muốn rút tay về, mặt nhăn lại.
Trịnh Thâm nói với cô ấy: “Mấy hôm nay anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở đây với em. Chờ em xuất viện, chúng ta sẽ chuyển nhà…”
Đường Quỳ im lặng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Trịnh Ngọc vẫn ngồi như thế, thời gian đã qua lâu như vậy mà cô ấy cũng không hề đổi tư thế ngồi.
Ba mẹ Trịnh Thâm đã rời đi, Giang Trúc đứng ở trước cửa phòng bệnh, thấy cô đi ra ngoài thì nói: “Cậu mợ đi đóng viện phí rồi, trong lòng Tống Thanh vẫn đang buồn bực sao?”
Trần Hoa không chịu gọi cha mẹ Tống Thanh đến, sợ họ biết rõ chân tướng thì sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng vừa rồi cũng đã gọi điện thoại, nhà của Tống Thanh ở cách đây khá xa, đoán chừng là phải một lúc nữa mới có thể tới nơi.
Đường Quỳ gật gật đầu: “Cô ấy cứ khóc mãi, mấy chuyện phiền não này phải đợi Trịnh Thâm giúp cô ấy.”
Nói xong, Trịnh Thâm lại mở cửa ra, nhìn Đường Quỳ vẻ khẩn cầu: “Em có thể đợi lát nữa hẵng đi không? Tống Thanh muốn nói với em mấy câu.”
Đường Quỳ lại đi vào.
Tống Thanh vẫn là cái bộ dáng kia, chỉ là nước mắt đã bớt đi, cô ấy buồn bã nói với Đường Quỳ, cô ấy muốn ly hôn với Trịnh Thâm.
Đường Quỳ biết cô ấy đang nổi nóng, khuyên vài câu. Mẹ Đường gọi điện tới, hỏi cô đi đâu rồi, sao lâu vậy mà vẫn chưa về nhà.
Đường Quỳ nói rõ với bà, điện thoại vừa cúp, Tống Thanh vẫn rưng rưng nước mắt nhìn cô: “Quỳ Quỳ, tớ rất sợ, đêm nay cậu ở lại đây với tớ được không?”
Trong phòng bệnh còn một giường trống, Đường Quỳ nghĩ thầm, có lẽ cô ấy bị Trịnh Ngọc dọa sợ, cho nên gật đầu đồng ý.
Trịnh Thâm và Giang Trúc cũng không đi, hai người họ đến phòng trực ban, ở đó còn có một giường trống, hai người chen lách một đêm.
Không biết có phải vì đây là phòng bệnh hay không mà Đường Quỳ lăn qua lộn lại cả đêm vẫn không ngủ được. Mãi tới nửa đêm, cô rời giường đi toilet, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.
Nghe giọng giống như của Giang Trúc.
Cảm giác buồn ngủ của Đường Quỳ hoàn toàn mất tiêu.
Cô rón ra rón rén đẩy cửa phòng bệnh ra, Tống Thanh vẫn còn đang ngủ say.
Cửa mở ra, âm thanh bên ngoài liền rõ ràng hơn.
Đèn trên hành lang đã tắt hết, nhưng phía cuối hành lang có ánh trăng len vào qua cửa kính. Trịnh Ngọc đứng đối diện Giang Trúc, giọng nói lộ vẻ sầu thảm: “Bệnh của tôi bây giờ là do ai làm hại? Năm đó nếu không phải cậu nhẫn tâm cự tuyệt tôi như vậy, sao tôi lại có thể đi đến mấy chỗ đó uống rượu chứ? Nếu không phải vì uống rượu, sao tôi lại có thể –”
Tiếng nói của cô ấy mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời, cũng không nuốt xuống được: “Cả cuộc đời tôi đều đã bị hủy trong đêm đó rồi. Tôi chỉ coi như bị chó cắn, nhưng lại không ngờ rằng người đó còn để lại đứa bé trong bụng tôi!”
Tâm thần của cô ấy không ổn định, lại bắt đầu nổi bệnh lên trước mặt Giang Trúc: “– Đều là vì cậu cự tuyệt tôi!”
Có lẽ là việc Tống Thanh mang thai đã kích thích đến chỗ nhạy cảm của cô ấy. Nhìn thế này có vẻ như bệnh của cô ấy còn nghiêm trọng hơn mấy hôm trước rồi.
Đường Quỳ ngừng thở.
Giang Trúc đè thấp giọng, nói: “Từ trước tới giờ em đều chỉ coi chị như chị họ, em đã nói lời này rất nhiều lần rồi.”
Trịnh Ngọc vẫn còn đang tự đắm chìm trong thế giới của mình: “Cậu thích con bé kia? Cậu đã hại tôi thành cái dạng này mà vẫn còn muốn yên yên ổn ổn với người khác sao? Nói cho cậu biết, Giang Trúc –”
Cô ấy bước về phía trước một bước, cằm khẽ nâng lên, giọng khiêu khích: “Tôi không cho cậu được như ý, ngày mai tôi sẽ nói với Đường Quỳ, đứa bé mà tôi bị mất kia là của cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...