Ảo Ảnh


Nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống.

Chẳng lẽ tôi sẽ có kết cục giống như cô gái kia sao?Ngay khi cái miệng kia sắp gặ.

m xuống.

Thì một vật nặng đã đậ.

p vào đầu Lăng Linh.

Là Tần Văn.

Lăng Linh tức giận quay người lại, và lao về phía Tần Văn.

“Hứa Nhiên, chạy mau!” Tần Văn đang vật lộn với Lăng Linh nhưng vẫn hét lớn về phía tôi.

Tôi đứng ở đó không động đậy, có hơi do dự.

Tần Văn vốn dĩ đá.

nh không nổi Lăng Linh vốn đã biến thành qu.

ái vậ.

t.

“Chạy mau, tìm ra chân tướng, và sống tiếp!” Cổ Tần Văn đã bị c.

ắn, anh ta nói với giọng nói yếu ớt.

Tôi cắn chặt răng, chạy về phía trước.

Chạy vào gian phòng thí nghiệm trong cùng.

Vừa bước vào tôi bèn khóa chặt cửa lại.

Tôi dựa vào cửa, sờ lên mặt mình.

Tôi nhận ra mặt mình đã đầy nước mắt từ lúc nào không biết.

Mùi má.

u ta.

nh nồng đậm ập đến.

Tôi quét mắt nhìn chỉ thấy người đang nằm sấp trên sàn.

Là cô gái ban nãy.


Đầu của cô ấy đã không còn, cũng giống hệt như người nhân viên giao hàng.

Ánh mắt của tôi rơi xuống bả vai cô ấy.

Làn da hơi lộ ra ngoài kia, giống như xăm gì đó.

Tôi lấy can đảm, đưa tay ra, kéo áo của cô ấy xuống một chút.

Tôi nhìn thấy một hình xă.

m s.

ọ đ.

ầu lâ.

u.

Giống y hệt người nhân viên giao hàng.

Chỉ là, hình xăm của cô gái này là màu trắng.

Hình xăm này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?Tôi ngồi bệt trên sàn.

Não bộ rối như tơ vòng.

Hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.

Đầu tiên phải tìm ra manh mối.

Tôi nhìn về phía những tài liệu bị cô gái lật giở.

Nhặt nó lên.

Tôi đọc một lúc thì phát hiện đây là ghi chép thí nghiệm.

Công ty chúng tôi nghiên cứu liệu pháp miễn dịch tế bào để điều trị u.

ng th.

ư.

Ở đây đều là số liệu một vài thí nghiệm trên động vật.

Tôi lật tìm xung quanh một lượt nhưng không phát hiện ra có gì bất thường.

Bất chợt, ánh mắt của tôi chú ý đến một hòm bảo hiểm.

Hòm bảo hiểm đó, được khóa bằng mật mã.

Giác quan thứ sáu nói với tôi, trong hòm bảo hiểm này đang giấu thứ tôi muốn biết!Đến văn phòng làm việc của sếp!Tôi đi ra bên ngoài.

Liếc về phía cô gái vừa rồi đang nằm sấp.

Th.

i th.

ể, ngay cả vết má.

u của cô ấy, tất cả đều đã biến mất.

Đây không phải lần đầu tiên, thế nên tôi cũng không có gì bất ngờ.

Tôi đi đến cửa, áp sát tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Văn e là đã! Tôi khống chế sự kí.

ch độ.

ng, nén nước mắt lại, mở cánh cửa ra.

Vừa mở cửa, tôi suýt nữa hét ầm lên.

Bên ngoài, một người toàn má.

u đang đứng đó.

-------“Hứa Nhiên, đừng sợ, là tôi.

”Là giọng của Tần Văn.

Nước mắt tôi không khống chế được mà rơi xuống.

Tôi ôm chặt lấy anh ta.

“Anh, sao lại! ”“Khi tôi nghĩ rằng sắp bị c.


ắn đ.

ứt cổ thì đột nhiên có một bóng trắng lướt qua, con quái vật đó dường như rất sợ bóng trắng nên đã bỏ chạy.

Tôi nằm trên đất giả vờ ngừng thở, bóng trắng kia lưỡng lự một chốc rồi cũng rời đi.

’Lăng Linh cũng e ngại bóng trắng! Trong công ty còn có qu.

ái v.

ật đáng sợ hơn sao?“Hứa Nhiên, có phát hiện gì ở trong phòng thí nghiệm không?”“Có một hòm bảo hiểm, nhưng mật mã chắc chỉ có sếp biết, tôi muốn đến văn phòng làm việc của sếp xem sao.

”Phòng làm việc của sếp ở tầng 4.

Tôi và Tần Văn đã đi lên tầng 4.

Tám chữ “Văn phòng làm việc của tổng giám đốc”, nhìn trông rất u ám.

Tôi đứng ở cửa hồi lâu, tâm trạng có hơi phức tạp.

Tổng giám đốc công ty, thực ra là đàn anh nghiên cứu sinh của tôi.

Là người dẫn đường cho tôi học thí nghiệm.

Anh ấy vừa mới theo đuổi được cô gái mình thích.

Sự nghiệp thành công, tình yêu cũng có, vốn dĩ đã viên mãn, lại gặp phải ta.

i nạ.

n rơi xuống sông! “Bên trong có người.

” Tần Văn nói thầm.

Đúng thật, nhìn qua khe cửa bên trong có một người mặc áo blouse trắng, đang quay lưng về phía tôi.

Bóng lưng đó rất quen, là đàn anh!“Tôi dụ người ra ngoài, cô vào trong tìm?”Tôi lắc đầu.

Bóng trắng mà Lăng Linh e ngại chắc hẳn là sếp.

Tần Văn đấu với sếp e là lành ít dữ nhiều.

Hơn nữa, người thận trọng giống như sếp sẽ không tùy tiện ghi lại mật mã.

Chỉ nhớ ở trong đầu thôi.

Tôi hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

“Vào đi.

”Tôi đi vào trong.

Sếp xoay ghế dựa lại, nhìn về phía tôi.

Anh ấy tuấn tú lại nho nhã, người mặc áo blouse trắng, khí chất phi phàm.

Tôi thầm thở phào một hơi.

Là dáng vẻ thường thấy của anh ấy.

“Tiểu Nhiên à, có chuyện gì sao?” Sếp cười hỏi tôi.

Tôi cố gắng không để giọng mình run rẩy:“Sếp, em muốn hỏi mật mã hòm bảo hiểm ở phòng thí nghiệm tầng dưới là bao nhiêu?”“Em muốn biết à.


” Sếp chợt đứng dậy, tiến đến gần.

Giây phút đó, chắc chắn sắc mặt tôi rất khó coi.

Tôi rất sợ, anh sẽ bất ngờ há miệng ra giống như Lăng Linh! “Là 971002.

” Anh ấy nói nhỏ một dãy số.

Khi tôi ra khỏi phòng làm việc thì khắp người toàn là mồ hôi.

Cả người giống như được vớt lên từ trong nước vậy.

Tôi tỉnh táo lại.

Kéo Tần Văn chạy xuống lầu.

Chúng tôi đi vào phòng thí nghiệm.

Đến trước hòm bảo hiểm, ấn xuống một dãy số.

Hòm bảo hiểm đã mở ra rồi!Bên trong là một chồng tài liệu dày cộp.

Tần Văn còn gấp hơn cả tôi.

Anh ta lấy những tài liệu kia ra, bắt đầu đọc.

Mới đọc được mấy trang mà mặt đã xuất hiện sự giận dữ.

“Sú.

c si.

nh! Đúng là sú.

c si.

nh!”Tôi có hơi không rõ.

Bèn cầm lấy tài liệu và đọc.

Đọc được mấy phút, sắc mặt tôi cũng trở nên vô cùng khó coi.

Đây là một phần ghi chép th.

í nghi.

ệm trên động vật.

Chỉ là động vật ở đây không phải chuột bạch, mà là người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận