Ảo Ảnh


Nghe thấy Lý Trình nói như vậy, động tác muốn cúp máy của tôi chợt dừng lại.

"Hôm nay cậu không tham gia teambuilding đúng không?" Tôi run giọng hỏi.

"Tôi tự mình lái xe đến, nhưng tôi phát hiện, chuyện xe r.

ơi xuống sông lần này không hề đơn giản! Qua điện thoại thì không nói rõ được, bây giờ tôi tới tìm cậu.

Nhớ kỹ, trước khi tôi đến, bất kể là ai gõ cửa cậu cũng đừng mở.

"Lý Trình nói rất nhanh rồi cúp máy.

Tôi nắm chặt lấy điện thoại, lúc này mới nhận ra sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Suy nghĩ của tôi rối bời.

Chẳng lẽ việc r.

ơi xuống sống là do người làm ra.

Tôi và Lý Trình là người may mắn sống sót.

Có người muốn gi.

ết những người còn sống sao?Nói không chừng tôi đã bị theo dõi mất rồi.

Nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy, thật sự có một đôi mắt đang ở trong bóng tối chăm chú nhìn tôi.

"Cốc cốc!" Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

"Hứa Nhiên, đồ đặt giao của của cô đến rồi.

"Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi.

Tim tôi đập mạnh một cái.

Tôi không hề gọi đồ mà!Vì thế người kia vốn dĩ không phải người giao hàng, lẽ nào là người tới giết tôi?Tiếng gõ cửa kia càng lúc càng dồn dập.

Tôi bịt chặt miệng, cố gắng để bản thân không phát ra chút âm thanh nào.

Dường như trôi qua rất lâu, tiếng gõ cửa kia cuối cùng mới dừng lại.


Tôi gần như mất hết sức lực nằm ngả ra giường.

Một lúc sau, tôi mới đụng đến điện thoại.

Lúc này mới nhận ra, vừa rồi mới chỉ trôi qua vỏn vẹn có 5 phút.

Hơn nữa, lúc này tiếng gõ cửa cũng đã dừng lại.

Người nọ có trốn ở cửa hay không?Tinh thần tôi bây giờ cực kỳ căng thẳng.

Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn: "Hứa Nhiên, tôi đến rồi, mau ra mở cửa.

"Tôi thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.

May quá, Lý Trình đến rồi!Tôi vội vàng trèo xuống giường, chân trần chạy ra cửa.

Tay vừa nắm lấy nắm tay cửa, vừa muốn mở cửa.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không hợp lý.

"Tí! tách! 'Bên ngoài cửa truyền đến âm thanh nước nhỏ giọt.

Vừa nãy khi nhận được điện thoại của Lý Trình tôi cũng thấp thoáng nghe được âm thanh này.

Nhưng mà, bên ngoài vốn dĩ không có mưa!Tôi nuốt nước bọt.

Bàn tay run rẩy mở điện thoại.

Trước đó tôi đã kết bạn với bạn gái của Lý Trình.

Tôi tìm bạn gái của Lý Trình và gửi cho cô ấy một tin nhắn:"Tôi muốn gặp Lý Trình.

"Bạn gái cậu ta cũng chưa ngủ, chưa qua bao lâu đã gửi tin nhắn trả lời:"Linh đường đặt ở nhà tang lễ Thành Nam, 9 giờ sáng ngày mai sẽ tiến hành nghi lễ từ biệt.

"Trong nháy mắt ấy, cả người tôi thiếu chút nữa là xụi lơ trên đất.

-------Cốc cốc cốc!Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

"Hứa Nhiên, mở cửa đi.

""Mau mở cửa, lạnh quá.

"Giọng nói âm u từ ngoài cửa vọng vào.

Gõ cửa, rất nhanh đã biến thành va đậ.

p.

Lúc đầu, khi tôi thuê căn nhà này thì chất lượng của cánh cửa vốn dĩ đã không tốt.

Cho nên dưới sự va đ.

ập kia, bản lề lung lắc sắp đổ.

Tôi cắn răng, cố dồn sức đỡ cánh cửa, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.

Nhìn thấy cánh cửa sắp bị ph.

á mở.

Thì đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Sau đó, bên ngoài vọng lại tiếng đấ.

m đ.

á.

Hình như có hai người đang đá.

nh nhau.

Lẽ nào là người giao hàng vừa rồi?Tim tôi thắt chặt lại.

Đột nhiên, tiếng đá.


nh nhau im bặt.

Theo sau đó là tiếng "chẹp chẹp".

Giống như! tiếng nh.

ai nu.

ốt.

Sau đó là tiếng bước chân, xa dần.

Lúc này tôi cố lấy dũng khí mở cửa ra.

Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, hồn vía tôi thiếu điều bay mất.

Chỉ thấy một người mặc đồng phục nhân viên giao hàng đang nằm trên đất.

Đầu đã không còn, giống như bị quái vật gì đó gặ.

m c.

ắn.

Tôi bịt chặt miệng.

Là anh ấy đã cứu tôi.

Vì sao anh ấy muốn cứu tôi?Rốt cuộc anh ấy là ai?Bỗng nhiên, tôi bị một món đồ trên vai anh ấy thu hút.

Là một ấn ký màu vàng mô phỏng s.

ọ đ.

ầu lâ.

u.

Hình xăm sao?Nhìn theo cánh tay của anh ấy, tôi nhìn thấy ngón tay anh ấy chỉ về một nơi.

Đó là một phần ăn đặt giao!Tôi chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn bạo gan nhặt phần đồ ăn đó lên.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Tôi sợ hãi vội vàng vọt vào trong cửa và khóa chặt cửa lại.

Tôi hấp tấp lấy điện thoại gửi tin nhắn báo cảnh sát.

Sau đó run rẩy mở phần đồ ăn đặt giao kia ra.

Bên trong hộp đồ ăn chỉ có một mảnh giấy!Tôi mở mảnh giấy đó ra.


Chỉ thấy trên đó có một vài chữ:"Muốn biết chân tướng không? Ngày mai, nhà tang lễ Thành Nam.

"Không bao lâu sau, cảnh sát đến.

"Hứa Nhiên đúng không? Sau này đừng báo cảnh sát giả nữa.

Còn có lần sau thì sẽ tạm giam.

" Cảnh sát nghiêm túc giáo dục.

Tôi ngây ngẩn cả người.

Bên ngoài cửa lại trống không.

Người giao hàng vừa rồi vậy mà không thấy đâu!Rõ ràng tôi nhìn thấy khắp người anh ấy toàn là má.

u đang nằm trên đất, còn m.

ất đ.

ầu! Sau khi cảnh sát rời đi, tôi lùi lại phía sau cửa.

Người ch.

ết sao có thể biến mất không có một dấu vết được?Tôi vô thức sờ soạng túi.

Mẩu giấy kia cũng không thấy đâu nữa!Lẽ nào những chuyện vừa rồi xảy ra đều là ảo giác?Tôi vò mạnh tóc, đây rốt cuộc là chuyện gì?Tôi cứ vậy ngồi đợi cho đến trời sáng.

Ngày hôm sau, tôi vẫn đến nhà tang lễ Thành Nam.

Tôi cảm thấy, tất cả chuyện xảy ra hôm qua không phải là ảo giác.

Tôi nhất định phải làm rõ chân tướng, nếu không người tiếp theo ch.

ết sẽ là chính bản thân tôi!Tôi bắt xe đến nhà tang lễ.

Đến đại sảnh từ biệt.

Người vô cùng thưa thớt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận