Đêm khuya, Vĩ Trang mặc đồ ngủ tơ tằm, đang bôi quẹt kem da tay.
Trong gương.
Đôi mắt cô ấy hơi rũ, ánh mắt dừng ở trên một cây son môi.
Lancôme M804.
Là một màu hoa hồng cảm giác nhung cổ điển, thiên sắc ấm, dưới ánh mặt trời sẽ có sự lấp loáng kín đáo cao cấp.
Ngoại trừ mục quảng cáo bờ biển kia, còn có một mẩu quảng cáo cảnh trí gần.
Trang điểm của Tiểu Viên rất nhạt, đặc tả đường nét mặt mày ở một khoảng cách tĩnh.
Cô cầm son môi M804 tô với gương, bôi kín từng chút từng chút.
Tiếp theo là đặc tả phần môi của cô.
Cánh môi đầy đặn, khẽ nhếch gợi cảm, để lộ một chút bóng dáng hàm răng đều tăm tắp, đặc tính mềm mại như cánh hoa, chớp sáng của son môi làm môi cô như thể thấm giọt sương.
Dáng hình môi cô xinh xắn lại chắc mọng, thích hợp với quảng cáo son môi vô cùng.
Trong cảnh quay không có BGM (nhạc nền), cánh môi lúc mở lúc khép trong giữa đặc tả khoảng cách tĩnh, là một sự nóng bỏng thiếu dưỡng khí khiến người ta nghẹt thở.
Cuối cùng cây son môi kia dựng thẳng giữa nơi đôi môi căng tràn của Tiểu Viên, như là cô đã làm cái động tác "suỵt", quyến rũ vô cùng.
Màn ảnh đã dừng hình thật lâu, Vĩ Trang mới thu ánh mắt mình trở về.
Màu sắc này là rất thích hợp với Tiểu Viên, nhưng thật ra thì rất không thích hợp với cô ấy.
Tháng trước, khi nhà tạo mẫu của cô ấy chọn lựa mua sắm đồ mỹ phẩm cho cô ấy, cũng đã thu vào dòng mới này, lúc ấy còn chưa đưa ra thị trường.
Có điều, cô ấy đã giữ lại nhánh số màu này, bởi vì cô ấy đã sớm biết được người phát ngôn là ai.
Vĩ Trang lẳng lặng ngồi hết một hồi, lại xoa xoa cái trán lần nữa.
Cô ấy cũng không biết bản thân là thế nào rồi?
Vốn dĩ hẳn là đã kết thúc, vốn dĩ chỉ chờ thời gian làm cô ấy quen được, nhưng hồi đầu năm, khi cô ấy đi chọn châu báu, gần như là chẳng có do dự liền đã chọn viên đá quý ngọc lục bảo kia.
Khi đó mẹ của Tiểu Viên mới qua đời không lâu, cô còn phải chăm sóc anh trai mắc bệnh, thơ ấu của bản thân thì đã bị phơi bày đến trên mạng, cô ấy muốn làm gì đó làm cô vui vẻ một chút.
Đây là lần đầu tiên cô ấy chú tâm chuẩn bị quà tặng như thế vì người khác, chờ đến sau khi nhận được thì cô ấy lại mắc phải chứng trì hoãn một cách hiếm hoi, lấy đi công tác làm cớ, chẳng thể tặng đi đúng dịp.
Vĩ Trang cũng không phải muốn đi vãn hồi cái gì hoặc là biểu đạt cái chi thông qua phần quà tặng này, chỉ đơn thuần là muốn cô vui vẻ, cô sẽ thích chứ?
Cô ở trong đoàn phim của đạo diễn kia, sẽ vui vẻ chứ? Đã thích ứng với kịch bản mới rồi sao?
Trợ lý bên cạnh hai người đều nói đạo diễn kia đang chòng ghẹo cô, là hứng thú với cô, Vĩ Trang cho rằng mình không để ý, nhưng hôm sau cô ấy liền bảo Alex gửi quà tặng rồi......
Kết quả so với cái cô ấy dự đoán muốn hỏng bét hơn nhiều.
Đường xương ức của Vĩ Trang phập phồng một tí, thu tầm mắt trở về từ son môi, Tiểu Viên của hiện tại khiến cô ấy cảm thấy đã quá xa lạ.
Trong gương phản chiếu ra khuôn mặt lặng im suy nghĩ của Vĩ Trang.
Vĩ Trang cảm thấy làm việc thì có thể mang đến tất cả cảm giác thành tựu mà cô ấy cần, thỏa mãn dục vọng phần lớn mọi mong muốn của cô ấy, đến nỗi cái gọi là đòi hỏi về mặt sinh lý từ trước đến nay cô ấy có rất ít nhu cầu, nhưng cảm giác Tiểu Viên mang đến cho cô ấy rất đặc biệt rất mới lạ.
Cô ấy thưởng thức nhiệt tình cùng dã tâm của Tiểu Viên đối với sự nghiệp, tán thưởng sự chăm chỉ cùng kiên nghị của cô.
Tại nơi sâu trong lòng, thậm chí cô ấy rất kính trọng và khâm phục thiên phú của cô ở về mặt đóng phim.
Ngoài cái này ra, cô ấy cũng bị thu hút bởi điều kiện ngoại hình của cô.
Điều rất kỳ quái là, ở giây đầu tiên Vĩ Trang nhìn thấy Tiểu Viên thì liền có cảm giác, cuộc sống từ trước đến giờ ít ham muốn khiến cho cô ấy hết sức nhạy bén với cảm giác của mình.
Lúc ban đầu, cô ấy cho rằng "lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng có".
Sau đó, theo mỗi lần vô tình gặp gỡ, cảm giác của cô ấy càng ngày càng mãnh liệt, đây là điều cũng chẳng cảm nhận được ở người khác giới tính và cùng giới tính nào khác.
Cho nên cô ấy mới có thể ký hợp đồng cùng cô.
Trước khi gặp được Tiểu Viên, cô ấy cảm thấy tình dục cũng chỉ như vậy, không có gì hay ho để ca ngợi.
Mãi đến gặp được cô rồi, hóa ra thân mật cùng người kia là chuyện tự nhiên như vậy, hơn nữa mỗi một lần đều thật vui sướng, dần dần lên men thành sự tồn tại "không có thì sẽ nhớ nhung".
Tiểu Viên giống một đầm nước trong vắt tinh khiết, giống mây sau khi được ánh mặt trời chiếu qua, cũng giống cõi mộng mơ hồ hư ảo đẹp đẽ ma lực.
Khi tới gần, hạt nước bóng nhẵn đã dâng tràn đầu ngón tay của cô ấy, hơi thở ấm áp thơm dịu bao vây lấy hô hấp của cô ấy, mà cô ấy muốn đi thăm dò từng lần lại từng lần, đắm chìm, muốn ngừng mà không được.
Giữa các cô là sự rung động, sự mãnh liệt, là sự kiếm tìm không thể ngăn trở, cô ấy không ngờ rằng mình sẽ không cảm thấy phiền chán, sẽ không cảm thấy xà nẹo cùng chán ngán, lại còn đã từng bước dỡ xuống phòng bị của mình, cảm nhận, nhận biết lẫn nhau với cô.
Trong ngày thường của riêng Vĩ Trang, chưa từng có người nào gần gũi cuộc sống của cô ấy như thế.
Gọi điện thoại, video với cô ấy; ăn cơm với cô ấy; ôm ấp, vuốt ve an ủi, ngủ một chiếc giường với cô ấy.
Mở ra một khoảng to để chứa đựng một người khác trong không gian cuộc sống của mình, cô ấy từ không thích ứng lúc ban đầu, bài xích theo bản năng, rất mau thì đã quen.
Ở chung cùng Tiểu Viên là một chuyện rất kỳ diệu, cô ấy chưa có từng thiết lập kết nối thân mật như thế với người khác.
Ở trước mặt cô ấy, đa số thời gian thì cô là tính trẻ con, ưa làm nũng, nhìn chăm chú vào cô ấy với sự sáng ngời rực rỡ long lanh trong mắt, mà cô cũng có một mặt thành thục ân cần.
Vĩ Trang tin tưởng mình ở trong lòng cô là đặc biệt, khó quên, bản thân thì cũng thích cô ở trong cuộc sống của mình.
Đi làm về nhà, hoặc là khi đang mỏi mệt, có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười cùng vẻ mặt khi ngủ của cô, là một loại cảm giác thật thoải mái thật ấm áp.
Cuộc nhận thức này vốn dĩ vậy đã đủ rồi, có lẽ, có thể còn càng nhiều thời gian ở chung hơn nữa, có lẽ cô ấy có thể bỏ qua mâu thuẫn trong lòng mình đối với thân phận diễn viên của cô.
Nếu không phải là biết mục đích của cô thì tốt rồi, bản thân chẳng qua là công cụ thử nghiệm của cô.
Hóa ra trong lòng cô ấy cũng có một cán cân, cô ấy cảm thấy mất cân bằng, cảm thấy phẫn nộ cực lớn, chỉ một thoáng liền tỉnh táo rồi, quyết định không để người này tác động cảm xúc chính mình nữa, nhanh chóng quyết định kết thúc.
Một đoạn thời gian sau đó, trong lòng Vĩ Trang đều tràn đầy phẫn nộ, mà cô ấy lại càng thêm phẫn nộ vì phẫn nộ của chính mình, vì thế cô ấy đã né tránh Tiểu Viên.
Nhưng ở thời điểm Tiểu Viên rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cô ấy không thể nào không vươn tay để giúp đỡ cô, không thể nào không đau lòng cô, nhưng cô ấy lại thật bất mãn khi Tiểu Viên xa lạ với cô ấy, trong lòng không bình tĩnh được lâu thật lâu.
Loại cảm giác xa lạ mất kiểm soát này làm cô ấy không thể tin được, làm cô ấy hoảng loạn.
Tuy rằng người khác không nhìn ra được, tuy rằng cô ấy sẽ không để cho người khác thấu rõ, nhưng cô ấy biết những cảm xúc này đều ẩn núp ở trong lòng cô ấy.
Lúc trước cô ấy đều có thể phớt lờ, mãi đến đêm nay, cô ấy muốn mặt đối mặt với chúng nó, phân tích chúng nó, không để chúng nó tổn hại và tra tấn chính mình nữa.
Hay là cứ tới nơi đó đi?
Đêm khuya tĩnh mịch, Vĩ Trang nằm nghiêng ở trên giường, thủy triều như bóng tối lan tràn ra đến, hết thảy bí mật nơi sâu trong lòng đều biến thành một vật thực âm thầm ẩn nấp chỗ đầu giường, trông thấy mà giật mình, không cách nào tránh né.
Trong chốn làm ăn thì cô ấy mở mắt là sát phạt quyết đoán (*), con người tuyệt đối không dây dưa dây lằng nhằng, đã đầu tư không ít thời gian cùng tinh thần, sức lực ở Hướng Tiểu Viên.
Điều bản thân có thể làm cũng đều làm cả rồi, là nên kết thúc rồi đi.
(*) đưa quyết định, giải quyết mọi việc dứt khoát nhanh gọn.
Thế này hẳn cũng là điều Tiểu Viên muốn nhỉ?
Cô đã không trả lời tin của cô ấy, không muốn quà tặng của cô ấy, không để ý đến cô ấy nữa, chắc hẳn đã coi như cô ấy là thì qua khứ.
Cứ như vậy chăng? Dừng ở đây đi.
Về sau cô ấy cũng sẽ như thuở trước, để Phi Dực tiếp tục duy trì vận hành tốt đẹp, để Tiểu Viên có một môi trường nhẹ nhàng tự do để trưởng thành.
Đây là điều cô ấy cảm thấy bản thân nên làm, hơn nữa cũng sẽ chỉ làm khoản này, cô ấy sẽ không quan tâm cái khác nữa.
Vĩ Trang nhắm hai mắt lại, ở một chớp mắt này, phảng phất như có vật nặng gì đó nện xuống lòng của cô ấy, ngay lập tức liền đâm ra được lỗ thủng, gió lạnh không biết đến từ đâu chọc vào trong, cô ấy bị một lực to lớn cản trở, túm níu giữ, hung hăng mà siết vặn.
Cô ấy không thể chịu được nữa, trực tiếp ngồi dậy, ánh đèn sáng lên theo động tác của cô ấy.
Khuôn mặt của người phụ nữ có cảm giác yếu ớt rành rành kiểu vừa nhìn là thấy được, loại cảm giác yếu ớt này cũng không bị người khác trông thấy, là nỗi mịt mờ, cũng là niềm cô độc.
Cô ấy dứt khoát đứng dậy, đổi bộ quần áo, tìm được chìa khóa xe rồi ra ngoài.
Cô ấy tìm được mắt kính của mình từ trên xe, lái thẳng một mạch hướng về phía Quân Duyệt uyển, quầng sáng hiu quạnh của cầu vồng đêm ánh lên dáng vẻ chẳng ừ chẳng hử của cô ấy.
Cô ấy ấn thang máy tầng 34, gõ mật mã vào cửa.
Ánh đèn kèm theo sự trống vắng sáng lên đáp tiếng.
Cô ấy đứng hết một chốc với mặt vô cảm, chiều thời gian kéo đến hết sức dài dằng dặc vào giờ phút này, đêm cũ cùng ngày mới đã tới đến nơi giao giới.
Cô ấy chầm chậm đi vào.
Hơn nửa năm cô ấy đã tránh né nơi chốn này, lúc này vừa đi vào trong, lại có cảm giác kiểu hoảng hốt.
Phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng có một hương thơm hoa oải hương nhàn nhạt quen thuộc, đệm giường sạch sẽ ngăn nắp.
Cô ấy ngồi xuống bên giường, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua khăn trải giường từng tấc một, mắt thoáng khép lại, sự mệt mỏi không một sức lực trút ra vài phần.
Không có cái gì không đối mặt được.
Cô ấy ngồi yên lặng trong chốc lát, để mặc ký ức nơi sâu trong nội tâm mình gột rửa, cắt xén, thu dọn.
Sau đó cô ấy đứng dậy, rồi kéo tủ đầu giường ra.
Không có.
Lúc này cô ấy mới nhớ tới, mấy năm nay Tiểu Viên ở bên cạnh cô ấy, cô ấy đã không có để thuốc ngủ ở tủ đầu giường nữa.
Cô ấy nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến phòng tắm, mở tủ gương ra, lấy thuốc ngủ dự phòng, rồi bưng ly nước về tới bên giường, nuốt thuốc vào, nằm xuống, bóng tối một lần nữa ụp xuống cô ấy thật nhanh.
Cho dù uống thuốc rồi, thì cô ấy vẫn không ngủ được yên bình lắm, toàn bộ tuyến thời gian trong mơ đều hỗn loạn hết.
Giống như hồi đầu hai mươi, cô ấy học tập ở nước ngoài, cuộc sống đơn điệu mà dư dật.
Cô ấy ngước mắt nhìn bạn học ngoài cửa sổ, bọn họ tốp năm tốp ba, giống bầy cá sắc màu rực rỡ chen chúc trong bể thủy sinh.
Dường như ngăn cách một lớp kính với cô ấy, cô ấy ở bên này lạnh lùng thờ ơ quan sát, bọn họ ở bên kia náo nhiệt vui cười.
Như khi mười hai tuổi, cô ấy đã chạy tới nhà mẹ ruột, ra sức gõ cửa, hô to, vì sao phải đối xử với tôi như vậy, vì sao, tôi đã làm sai cái gì?
Không có, không có xảy ra, cô ấy không có đi tìm bà.
Hay là có?
Giống như khi ba mươi tuổi, trong một dịp xã giao nào đó, những người đàn ông kia vây quanh cô ấy, tâng cô ấy nịnh nọt, ánh mắt những gã đó mang sắc thái nửa dò la nửa khinh thường xem xét chi tiết ở cô ấy.
Sau lưng bọn họ nói:
"Một con đàn bà thì có thể có tích sự gì? Cô ta là ngồi vào ghế như thế nào?"
"Hay là lấy cô ả đã, lỡ như có ly (hôn) thì cũng có thể chia được một nửa cổ phần của Đồng Hoa.
Cô ả vẫn là rất có vốn liếng, ngoại hình không tệ, năng lực cũng còn được."
"Xời, cũng không biết phải nuôi bao nhiêu nhóc trai tơ mới có thể thỏa mãn con này."
Những gương mặt đó thì trống rỗng, ác ý lại dữ tợn, nhe nanh múa vuốt.
Vĩ Trang chỉ cảm thấy mình ở trong nước, gợn sóng lắc lư lên bờ, cô ấy làm sao cũng với không tới, chạm không được, ngực dần dần căng phồng (*) lên.
(*) lại là raw với hai □□ thần thánh...
"Frances......"
Bỗng nhiên, trên bờ có người gọi cô ấy, là rất giọng nói quen thuộc, có người đã nhảy vào trong nước, rồi bơi qua tới hướng cô ấy.
Vĩ Trang nhìn thấy bàn tay của mình duỗi qua đến, được một bàn tay trắng ngọc khác nắm lấy.
Tiếp đấy, đôi môi đỏ của đối phương đã khuynh gần lại đây, hôn lên cô ấy, cũng đã truyền không khí qua tới, rốt cuộc thì cô ấy có thể hít thở.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, các cô đã cùng dán vào nhau.
Hương thơm hoa oải hương ngào ngạt ùa đến, các cô ngã nặng sâu vào giữa nơi đệm giường quen thuộc.
"Frances......" Tiểu Viên dán chặt vào cô ấy, chân dài câu lấy eo cô ấy, những sợi tóc của cô ấy vùi vào xương quai xanh của cô.
Các cô mềm nhũn bên nhau cuộn cuộn dính dính, hít thở hổn hển của Tiểu Viên ướt át, đôi môi đỏ cắn lấy, rên rỉ, khóc ư ử: "Ưm, ở đấy......"
"Trang Trang, người thật lợi hại......"
Vĩ Trang không nhịn được trượt xuống đến hôn cô, làm cô giật mình run rẩy với khẽ gọi, càng ngượng ngùng càng hoảng loạn......
Ngay sau đó, cô ấy đứng ở mép giường, kinh ngạc nhìn trên giường mà không dám tin.
Không phải với cô ấy, Tiểu Viên cô đang bị người khác đè lên......
Vĩ Trang hốt hoảng ngồi dậy, lồng ngực tưởng như thể đã bị bỏng, lưng ướt đẫm, cả người run rẩy tựa như là chết đuối may mắn sống sót, lòng bàn tay cũng đang run rẩy, vẻ khắc nghiệt như con nước âm u dâng tràn ra trong mắt.
Cô ấy chộp lấy ly nước nơi tủ đầu giường, hung hăng ném đi như giống muốn đánh tan cảnh tượng gì......
Chiếc ly thủy tinh cất lên một phát trầm đục nặng nề ở trên thảm, với sự miễn cưỡng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...