Chương 3: Xem bạn trai chơi bóng
Editor: Bonnie
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy sự phát triển của mọi chuyện không giải thích được, nhưng dưới sự cầu xin giúp đỡ của Du Trình, Anna vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Anna không thể hiểu được cái gọi là sẽ không gây rối khi yêu đương. Yêu đương có tiêu chuẩn sao? Trong lúc yêu nhau muốn làm gì chẳng lẽ còn có danh sách sao?
Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng trong suy nghĩ của cô, toàn bộ không phải nên thuận theo tự nhiên sao?
Nhưng mà Du Trình thật sự đem những việc cần làm làm thành một danh sách đưa cô.
Show ân ái trong vòng bạn bè.
Cùng nhau ăn cơm trưa.
Cùng nắm tay về nhà.
Xem bạn trai chơi bóng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng bạn gái đi dạo phố.
Giới thiệu đối phương với bạn bè hai bên.
Mặc đồ đôi.
Hôn môi.
???
“Cô thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy có thể xóa bỏ điều đầu tiên và điều cuối cùng.”
Du Trình là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi sáng sớm và chiều tối đều phải huấn luyện. Là bạn gái, Anna cảm thấy xem bạn trai chơi bóng, là chuyện vô cùng bình thường cũng không khiến ai khó xử.
Dù sao cô chỉ cần ngồi một chỗ, cậu chơi bóng của cậu, cô đọc sách của cô. Chờ bọn họ kết thúc huấn luyện, cùng nhau ăn cơm tối, sau đó cùng nhau về nhà.
Muốn nói rằng có gì khiến Anna thấy không tự nhiên, chắc chắn chính là chàng trai đánh bóng xong cả người nóng hầm hập áp sát vào người cô, bàn tay dán lên vai cô, tiếng thở dốc nóng bỏng phả vào tai, bị hơi thở của người khác phái vây quanh.
Người khác phái Anna tiếp xúc từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cha cô cũng chỉ có Lâm Gia Uy. Nhưng cô và Lâm Gia Uy, chưa bao giờ va chạm tứ chi thân mật như vậy bao giờ.
Có chút kỳ lạ, trong lòng còn có cảm giác chồng chéo.
Tuy nói muốn nắm tay về nhà, nhưng đại khái Du Trình nhìn ra cô không được tự nhiên, vừa rời khỏi đám đông là sẽ buông tay cô, duy trì khoảng cách an toàn.
“Buồn chán không?”
“Cái gì?”
“Xem tôi chơi bóng.”
“Cũng khá tốt, tôi cũng đọc sách thôi.”
“Tuần này bọn tôi có trận đấu, cô có tới không?”
“Đương nhiên. Cậu nghĩ tôi không muốn đi sao?” Anna buồn bực, cậu ta có ý gì?
Du Trình bỗng dưng nở nụ cười, cậu tưởng rằng cô sẽ thấy buồn chán mà từ chối, đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen làm nó càng thêm rối loạn: “Đương nhiên không phải, đêm đó tới giờ tôi sẽ tới đón cô."
“Được.”
"Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Lúc Anna học tiểu học, có một đoạn thời gian vô cùng yêu thích Slam Dunk, xem hoạt hình vài lần, cũng đã đọc truyện vài lần.
Cô không biết gì về bóng rổ, cũng không có hứng thú gì với bóng rổ.
Thậm chí cô còn cảm thấy Hanamichi Sakuragi bị một cô gái từ chối 50 lần cũng quá buồn cười, đây thật sự là một bộ Anime nhiệt huyết chứ không phải là Anime hài hước sao?
Nhưng cô càng ngày càng mê mẩn.
Đúng vậy.
Nó nhiệt huyết khiến người ta cảm động.
Hiện tại, Anna lại một lần cảm nhận được tâm trạng tương tự khi xem bóng rổ.
Sân vận động thành phố náo nhiệt ngất trời, không còn chỗ trống.
Trận đấu bóng rổ thường niên giữa hai trường Thành Đông và Thành Nam được tổ chức vào bữa nay. Không có cúp, không có tiền thưởng. Cách đây khá lâu, đây chỉ là cuộc hẹn nào giữa hai trường để giành quyền sở hữu sân, không biết từ lúc nào, đã trở thành giao ước, lại biến thành truyền thống. Không phải là tranh giành khí thế, mà là chiến đấu vì vinh quang của chính bọn họ.
Du Trình nói với cô, năm nay là năm thứ ba cậu làm đội trưởng đội bóng rổ, hai năm trước bọn họ đều thắng, năm nay, bọn họ nhất định phải thắng.
Thắng lợi và vinh quang, nhất định phải thuộc về bọn họ.
Anna từ trong mắt Du Trình nhìn thấy được sự chấp niệm.
Cách năm phút trước khi trận đấu bắt đầu.
Các hoạt náo viên trên sân đang thi đấu, dưới sân các đội viên đã làm nóng người xong, đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng.
Anna ngồi trên ghế người dự bị, lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Du Trình ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén mặt không chút thay đổi điều chỉnh lại bao tay của mình.
“Cậu có lo lắng không? Thật ra tôi rất lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Không biết, có thể là do lần đầu tiên xem trực tiếp trận đấu.”
“Chắc chắn chúng ta sẽ thắng.” Du Trình đột nhiên nói, trong mắt là sự kiên định cô chưa từng nhìn thấy.
Anna nhìn chăm chú vào ánh mắt đó, nhớ tới một câu nói như thế này:
Vương giả nhất định phải có dã tâm và khát vọng chiến thắng.
Du Trình, có lẽ cũng là vương giả.
“Tôi muốn đi WC…”
“Vậy cô nên trở về trong vòng 3 phút.”
“Được.”
Anna bỏ chạy với một trái tim đang ngập loạn xạ không ngừng.
Cho đến khi những tiếng la hét ầm ĩ bị bỏ lại, cô mới thở gấp, hô hấp không thông thở dốc.
Anna ôm ngực nhìn đôi má đỏ bừng trong gương, không ngừng ám chỉ cho bản thân mình.
Điên rồi, vậy mà cô lại cảm thấy Du Trình đẹp trai đến mức khó có thể nhìn thẳng!
“Du Trình rất đẹp trai đúng không?”
“Ừ..Ừ?”
Chẳng biết lúc nào nhà vệ sinh có thêm một nữ sinh.
“Đẹp trai đến mức mà cậu nghĩ, chắc hẳn đây là bạn trai của cậu, chỉ cần nghe những lời là đã cảm thấy thật hạnh phúc. Đúng rồi cậu biết không, bạn trai có đẹp trai cũng vô ích.”
“...” Anna ngơ ngác nhìn cô ấy, nhất thời không kịp phản ứng.
“Không tin sao? Không thể đón cậu đến trường cũng không thể đưa cậu về nhà, bởi vì cậu ta phải huấn luyện, chủ nhật cũng không thể cùng nhau đi dạo phố ăn cơm đi xem phim, bởi vì cậu ta phải huấn luyện. Vị trí đầu tiên vĩnh viễn đều là bóng rổ bóng rổ, bạn trai như vậy, còn cần cậu ta làm gì?”
Cuối cùng hồn Anna cũng về rồi, cô biết đây là ai, Vưu Miểu Miểu, bạn gái cũ của Du Trình.
Nhìn gương mặt tức giận của cô gái trước mắt, khinh thường còn mang theo sự không cam lòng rõ ràng.
Cô nhịn không được giải thích thay cho Du Trình: “Nhưng bóng rổ là thứ cậu ấy thật lòng yêu thích mà!”
“Người cậu ta yêu nhất không phải là tôi sao!”
“...”
Anna lắc đầu.
Nếu vì yêu đương mà phải vứt bỏ sở thích của mình, cô nhất định sẽ bỏ tình yêu đó.
Có thể tìm thấy thứ yêu thích và cố gắng vì nó, theo ý cô, đó đã là điều may mắn và hạnh phúc lắm rồi.
Đáng tiếc Anna chưa bao giờ gặp.
Nếu đây là nguyên nhân Du Trình bị đá, giờ phút này, từ sâu trong lòng Anna cảm thấy Du Trình có chút thảm, bóng rổ mình thật tâm yêu thích mà người thương không hiểu, chắc hẳn sẽ phải đau lòng lắm nhỉ?
Vậy cô sẽ giúp cậu, cùng cậu yêu đương thật tốt.
Tiếng còi bén nhọn xuyên qua các chướng ngại vật truyền vào, báo hiệu trận đấu đã bắt đầu.
Anna không muốn nói nhiều với cô ta nữa, bỏ lại một câu “Không nói với cô nữa, chúc cô sẽ tìm được một người bạn trai vừa lòng.” Chạy.
Vội vàng chạy vào điểm hẹn, khi cô ngồi xuống ghế, trận đấu đã bắt đầu nửa phút.
Ở giữa sân bóng, Du Trình đang cầm bóng.
Không hiểu sao không khí lại căng thẳng, cậu hơi hạ thấp người, đè thấp trọng tâm, tiết tấu khi quả bóng chạm vào sàn nhà gõ vào trái tim mỗi người xem.
Đột nhiên Anna nhớ tới Sendo Akira.
Ở trong Slam Dunk, ban đầu cô thích Sendo Akira, bởi vì Sendo Akira vừa đẹp trai vừa lợi hại, không lạnh lùng giống Rukawa Maple, cũng không có ngốc giống Hanamichi Sakuragi. Mặc kệ là đang trong tình trạng nào, cậu đều có thể bình tĩnh tự tin kiểm soát toàn bộ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Chân mày Du Trình khẽ nhíu lại, trước khi đối phương kịp phản ứng, trọng tâm ở chân chuyển đi, nháy mắt đột phá phòng thủ của đối phương, đi tới dưới rổ, bật nhảy cao lên úp rổ.
“Ong --” là cái rổ phát ra âm thanh.
Vào!
Ah ah ah! Anna hét lên!
Cô nắm chặt tay thành quả đám, ánh mắt không cách nào rời khỏi bóng dáng sáng ngời trên sân bóng.
Chuyền bóng, chạy nhanh, nhảy lấy đà, lừa bóng, lui về phòng ngự.
Khi quả bóng bị cướp mất, cô sẽ thấy sốt ruột hơn, khi đoạt được lại bóng, sự sốt ruột đó sẽ biến mất.
Khi kết thúc nửa trận đấu, Anna cảm thấy mình còn mệt hơn người vừa đánh xong một trận bóng.
Thực lực đối phương không thấp, giằng co từng điểm số, tuy đang tạm thời dẫn đầu, nhưng cách biệt cũng không lớn.
Anna đi lên phía trước, đưa khăn bông và chai nước, dáng vẻ ân cần này làm Du Trình chú ý.
“?”
“Làm sao thế?” Anna buồn bực.
“Có chút được sủng ái mà lo sợ thôi, trước kia chơi bóng, nếu cô không đọc sách thì cũng chơi điện thoại, đây là lần đầu tiên cô đưa nước cho tôi.”
“... Không uống thì thôi!”
“Nói đùa thôi!” Cậu không cho Anna cơ hội lấy lại, lấy chai nước từ trong tay cô, uống một ngụm lớn.
“Cậu nhất định sẽ thắng!”
“Đương nhiên,” Du Trình nhíu mày, “Chờ xem đi.”
Hô hấp Anna bỗng dưng chậm lại, lại một lần nữa bị nhan sắc của cậu làm cho muốn rụng trứng.
Khi Anna nghiện truyện tranh Slam Dunk, sự yêu thích dành cho Sendo Akira đã chuyển sang Hanamichi Sakuragi, cô bị rung động bởi niềm tin mãi mãi không buông tay ắt sẽ thắng.
Rõ ràng không thấy hi vọng chiến thắng, rõ ràng kém hơn đến 20 điểm, cậu vẫn đều tin tưởng, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về bọn họ.
Cậu đơn thuần lại can đảm, đứng trên chỗ trọng tài lớn giọng tuyên bố: Tôi nhất định sẽ lật đổ được Sơn Vương!
Tỷ số không thể mở ra, trạng thái giằng co hai điểm làm cho tinh thần Anna suy nhược, dạ dày cũng đã náo động. Nhưng trên mặt Du Trình chưa từng xuất hiện sự lo lắng nào, giống như cậu chưa từng nghĩ đến khả năng bọn họ sẽ thất bại.
Chỉ có thắng.
Bên tai Anna bỗng nhiên vang lên một tiếng còi thật dài, tiếp theo đó là tiếng reo hò sôi nổi của người xem như muốn trào dâng trong sân vận động.
Khi đó cô quá lo lắng nên không dám xem giờ, một giây cuối cùng trên màn hình đã nhảy qua, trận đấu đã kết thúc.
Anna ngưng thở, thật cẩn thận dời mắt nhìn về phía bảng tỉ số.
Tuy rằng biết nhất định sẽ thắng, nhưng khi nhìn đến khoảng cách biệt vẫn là 2 điểm, trái tim Anna vẫn như bị ai đó bóp chặt, làm cô sắp hít thở không nổi.
Thắng! ! !
Anna chưa bao giờ kích động như vậy.
Cô vui vẻ nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Du Trình, nhảy lên ôm cổ cậu, buông ra rồi lại nhảy lên: “Woa woa woa!!! Cậu thật lợi hại! Cậu quá lợi hại rồi! Cậu thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Du Trình nhìn cô gái trong mắt phát ra những tia sáng hưng phấn và kích động, không cách nào bỏ qua được sự hâm mộ và yêu thích trong mắt cô, đôi mắt to sáng long lanh không hề phòng bị cho cậu thấy tất cả cảm xúc, cảm xúc vui sướng còn nhiều hơn so với thắng trận đấu này nảy ra trong lòng cậu.
Hai tay Du Trình nâng đầu Anna lên, đột nhiên khẽ nhếch miệng, cúi đầu hôn xuống.
Tiếng reo vang còn sôi trào hơn lúc nãy, nháy mắt làm tim Anna đập loạn lạc.
Hiện tại, là thuộc vào tình huống bất đắc dĩ sao?
--
“Không thể hôn môi. Cũng không thể có các sự tiếp xúc thân mật khác."
“Vậy còn là yêu đương sao?”
“Đụng vào bình thường thì có thể.”
“Dùng lưỡi mới gọi là hôn môi, môi chạm môi chỉ là đụng bình thường thôi.”
“!!!”
“Ok ok, vậy nếu trong tình huống bất đắc dĩ thì có thể chấp nhận chạm môi hôn nhẹ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...