Anh yêu em rất nhiều

Chương 13
Edit: Tiểu Kê
Beta: mèo Kat
 
Nhất Hạnh ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn hai bàn hồ sơ, cô xuýt muốn khóc. Cô mới có nghỉ ngơi vài ngày, vì sao có nhiều việc như vậy, huống chi bây giờ sức khỏe của cô còn yếu, làm sao có thể làn nhiều việc như vậy.
Giữa trưa ăn cơm với Lí Xu, nghe cô ấy cảm khái. Từ lần trước Nhất Hạnh nói cho Lí Xu biết, Lâm Tử Diễn cùng Hứa Diệc Dương quan hệ sau, nên mỗi lần gặp Hứa Diệc Dương, đều tránh không được liên tục nuối tiếc.
 Chuyện của mình với Hứa Diệc Dương, Nhất Hạnh cũng không dám nói cho cô ấy biết, nếu để Lí Xu biết có thể sẽ bày ra bộ mặt muốn giết người. Cho nên khi ăn cơm, Lí Xu có hỏi đến chuyện của Hứa Diệc Dương, cô giả ngu không biết. Kết quả làm Lí Xu không hiểu, trách móc nói: “Không phải cậu cùng Lâm Tử Diễn khá thân sao, chung quy cũng nên biết chút chuyện của anh ta”. Nhất Hạnh kỳ thật cũng không nghĩ mình cùng Lâm Tử Diễn có loại quan hệ kia , suy nghĩ một chút, cũng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng hàm hồ cho qua.
Tan tầm, Hứa Diệc Dương gọi điện thoại cho Nhất Hạnh, lúc cô còn ở nhà nghỉ ngơi, anh đã tới vài lần, mỗi lần đều chỉ đứng ở dưới lầu, gọi điện thoại cho cô, đợi Nhất Hạnh từ trên lầu xuống dưới, liền đem thuốc điều trị Đông y đưa cho cô.
   Trước khi đi làm một ngày, anh hỏi cô: “ Có nguyện ý làm bạn gái của anh một lần nữa?”. Mấy ngày nay, cô cũng đã suy nghĩ nhiều, trong lòng giống như xuất hiện thêm một cánh tay nhỏ bé, vội vàng muốn bắt trụ lại tình cảm đã chôn giấu của bản thân mình. Lúc anh hỏi, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói lời nào, ánh chiều tà chiếu xuống dưới, màu đỏ rực rỡ phía chân trời, cô ngẩng đầu lên, híp lại mắt, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nhất Hạnh sợ lời đàm tiếu, tuy đã đồng ý quay lại với anh, nhưng cũng không có quang minh chính đại cùng nhau đi. Đợi anh tới bãi đỗ xe đem xe chạy ra, công ty cũng không còn nhiều người.
Lên xe, anh cũng không nói là đi đâu, Nhất Hạnh đã mệt, anh tới chỗ nào  ăn cơm, cũng không hỏi nhiều. Lát sau, xe chạy đã nhiều giờ vẫn không dừng lại, cô mới hỏi: “Đi đâu vậy?” Xe chạy vòng vo một hồi, anh quay lại nói với cô: “Sắp đến rồi.” Cô nhìn bên ngoài, thấy cảnh vật xa lạ. Đang nghĩ, thì xe ngừng lại. Ra cửa vừa ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện, hóa ra là trường đại học, bởi vì khung cảnh xung quanh có chút thay đổi, nên không còn giống như trong trí nhớ của cô. Sau khi tốt nghiệp, Nhất Hạnh cũng không trở lại, thấy anh hôm nay đi một giờ xe mang cô trở lại trường cũ, nhịn không được kinh ngạc đứng lên:” Sao anh lại đưa em tới đây?”
“Ăn cơm.” Anh đi đỗ xe, quay đầu lại thấy cô còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, liền cười nói:” Đi thôi.”
Nhất Hạnh thấy vậy mới:” Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn theo sau anh đi chưa được mấy bước, anh liền quay lại, kéo tay cô:” Em đi chậm vậy?”
Cô đâu có đi chậm, tại anh chân dài, hại cô theo không kịp. Giống như trước đây, lúc đầu đi song song với nhau, đi một lát cô sẽ bị bỏ lại ở phía sau cách, khi đó Nhất Hạnh, đi cách anh một đoạn xa, nhìn theo bóng dáng anh,  hy vọng anh có thể quay đầu nhìn mình một lần. Nhưng anh từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, rất nhiều lần, lần nào anh cũng đi thẳng tới nơi mình muốn. Khi xoay người, không thấy cô đâu, mới quay đầu xem, sau đó thấy cô cách anh không xa, một đường chạy chậm, hướng anh cười nhẹ.
Kỳ thật cô chưa từng nghĩ tới, sau 5 năm, mình có thể cùng Dứa Diệc Dương trở lại, trong ý thức, Nhất Hạnh vẫn không muốn trở về, cũng không dám trở về, sợ lại nhìn thấy cảnh vật cũ, lại nghĩ tới anh. Sợ nhớ tới buổi chiều ở phòng radio đó, sợ mình lại như trước là người bị người khác đàm tiếu, sự việc đã cách nhiều năm, đứng xa xa nhìn những phòng học kia, lại   nhớ đến cái phòng phát thanh kia, nhớ tới cái buổi chiều u ám, khiến cô rơi lệ đầy mặt, cô vẫn sợ hãi.
Trên đường dọc theo trường học, bọn họ không nói nhiều, thời điểm 6 giờ, đúng là lúc sinh viên tan học về đi ăn cơm ở Cao Phong, trường học bỗng nhiên đông đúc người ra vào. Đường  đi một bên là kí túc xá , bên kia là hàng cây Tử, cành lá xum xuê, xuân ý dạt dào. Toàn bộ trường học cũng không thay đổi gì, dưới lầu kí túc xá có khóm trúc cao đến lầu hai, năm đó lúc đọc sách, Nhất Hạnh cùng bạn ở lầu hai, ngoài ban công là những phiến trúc. Vào mùa hè, ban đêm, mỗi khi đi ngủ đều nghe tiếng ong kêu phía trước phòng ngủ, thường thường ngày hôm sau rời giường liền soi gương thấy nhiều chấm đỏ, một đám nhíu mày thở dài :“A..a…a”.
Bởi vì nhà ăn Cao Phong rất đông, bọn họ liền đi dạo vườn trường một vòng. Nơi nơi đều là tình nhân, có vẻ rất nhàn tản, vừa đi vừa cười, vẻ mặt ngọt ngào.
Nhất Hạnh nhớ tới mình trước, ngẫu nhiên thấy tình nhân thân mật ở trên đường, rất hâm mộ, nhưng khi nhìn Hứa Diệc Dương đi phía trước mình, nhìn lại tay mình trống rỗng, trong đáy lòng bỗng dâng lên phiền muộn. Lại nhớ đến mình lúc trước, thật ngốc, biết rõ anh không thích mình, nhưng vẫn đi theo sau anh, vẫn còn một mực chờ mong làm bạn gái “hữu danh vô thực”, thậm chí đem 5 năm tuổi xuân để quên anh.
Anh nắm chặt tay cô, thấy cô buồn bã liền hỏi:” Nghĩ gì vậy?”
Nhất Hạnh thấy vậy mới tỉnh táo lại, trong chớp mắt, trùng hợp thấy thầy giáo cũ, vì thế chỉ chỉ về phía người đàn ông trung niên: “Kia là thầy giáo cũ, em nhớ rõ.” Nói xong lại nhớ tới lúc đi học, bất giác nở nụ cười,”Thầy ấy, nhất định không nhớ em, ông ấy là giáo sư có tiếng, sinh viên thuộc khóa của thầy ấy luôn ngồi chật cứng giảng đường, nhưng mà ông ấy, chính là người được cả phòng em lần đầu tiên chọn:
“Cái gì lần đầu tiên?” Anh hỏi.

Mỗi lần nói lên chuyện đó, mọi người trong phòng cô đều dở khóc dở cười. Lần thứ hai chọn môn học, bởi vì nghe nói giáo sư cực hài hước, cho nên toàn phòng chạy tới  đăng kí môn của ông ấy, đi nghe xong mới phát hiện thật là tốt. Không lâu sau, giáo dư kia liền nói: “Muốn cho mọi người xem phim”. Trước kia cũng có giáo sư nói như vậy, bình thường đều là đầu học kỳ cho đến khi học kỳ kết thúc. Giáo sư kia dạy văn học phương Tây,  vậy đích thị là xem phim điện ảnh. Đỗ Y nói : “Không dễ dàng có nhiều người cùng nhau xem như vậy, cò hơn so với sáu người ở phòng ngủ, tóm lại là không khí tốt nhiều lắm, coi như đi rạp chiếu phim”.
Cho nên, ngày hôm sau Tô Nhiên sáng sớm liền chạy tới phòng học chiếm vị trí, chiếm được là chính giữa hàng thứ hai  cơ hồ đối diện màn hình lớn, thiên thời địa lợi. Trong phòng học đã ngồi đầy người, từ sau đến trước, đông nghìn nghịt toàn đầu người. Khoảng chừng 20 phút, sau vài tiếng thở dài thườn thượt, Đỗ Y chép miệng: “Cái gì mà phim điện ảnh, là phim AV thì có, cải biên thành phim dạy giới tính!”, càng không ngừng thoát y không nói, nhưng toàn đối thoại bằng tiếng anh. Phía sau không ngừng có người rời đi, chưa đầy một tiết, mấy trăm người đã bỏ đi. Cuối cùng, bộ phim nhựa chấm dứt, cả gian phòng học chỉ còn sáu người bọn họ, ngay cả nói đều nói không được.
 Đi được một lúc, Đường Thanh Hoàn vẻ mặt mê hoặc, hỏi Nhất Hạnh : “Nghe hiểu không?”.
 Nhất Hạnh bình tĩnh, gật đầu nói: “Chỉ nghe hiểu một câu”.
Đoàn Nhân Nhân hỏi cái gì, Nhất Hạnh mới nghẹn cười nói: “Your body is beautiful.”
Nhất Hạnh vừa nói như vậy, chọc Hứa Diệc Dương cũng cười lên. Anh ít khi cười, hiện tại tỉ mỉ xem, mới phát hiện anh cười rộ lên trông rất đẹp. Làn mi thanh tú đôi mắt lãng tử đúng như người ta thường hình dung về vẻ đẹp như ngọc.
Cô có chút ngây ngốc, đợi nửa ngày, anh sờ đầu cô, nhìn dáng mơ mơ màng màng của cô, hỏi:” Nhìn cái gì?”
Nàng cảm thấy rất xấu hổ, làm sao lại có biểu hiện như vậy, người ta cũng chỉ là cười một chút, cũng không phải chưa thấy qua “người đẹp” cười, trên tạp chí của Lí Xu các loại loại hình ảnh về mỹ nam đều có, còn có Lâm Tử Diễn, tuy rằng luôn thể hiện bộ dáng tự kỉ, nhưng khi đi chơi với cô, anh ta cũng thường cười với cơ.
Nhất Hạnh thu hồi tầm mắt, vội vã nói sang chuyện khác, bọn họ vòng quanh trường học gần nửa giờ, trên đường học sinh cũng dần giảm bớt, vì thế nói: “Đi ăn cơm, đói bụng.”
Mấy hàng ăn trước cổng trường đều đã thay đổi. Hứa Diệc Dương lôi kéo Nhất Hạnh, đi từ đầu đường đến cuối đường, mì, miến, bánh sủi cảo, cá mực nướng…… là những thứ trước đây cô và anh thích ăn. Ăn xong, anh đưa cô đến một quán nhỏ. Quán này rất quen thuộc, thậm chí đến bây giờ, ngay cả hương vị cô đều nhớ rõ. Nhìn mỳ thịt bò trước mặt, Nhất Hạnh vừa muốn khóc, buổi sáng là mệt muốn khóc, hiện tại lại là kìm nén muốn khóc.
Cầm lấy chiếc đũa, miễn cưỡng ăn mấy miếng, thật sự là ăn không vô.
Cô nói: “Em ăn không vô” Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Không phải trước kia em rất thích ăn sao?”
……
Ai, Nhất Hạnh thầm thở dài, khi nào thì thành cô thích ăn, không phải anh thích ăn sao. Năm đó, mỗi lần hai người đi ra ngoài ăn cơm, anh đều đến ăn mỳ thịt bò. Nhất Hạnh vẫn tưởng anh thích ăn, cho nên lúc đi ăn cơm không hỏi anh, trực tiếp đi tới đây, ước chừng một năm học, đến cuối cùng, ngay cả chủ quán cũng biết mặt cô. Có một lần, cô một mình tới đây ăn, đã quên mang tiền, xấu hổ không biết làm sao bây giờ, cuối cùng ông chủ quán nói: “Đều là khách quen”, ngay cả tiền cũng không lấy.
“Làm sao là em thích ăn, rõ ràng là anh thích ăn.” Buông  đũa xuống, Nhất Hạnh vẫn quyết định không ăn.
Kỳ thật anh cũng chỉ mới ăn mấy miếng, thấy cô buông đũa, cũng buông đũa nói: “Vậy không ăn.”
Nhất Hạnh  có chút không hiểu: “Sao anh không ăn nữa.”
Anh đứng lên thanh toán tiền, hai tô mì vẫn còn nguyên trên bàn, Nhất Hạnh vẫn cố hỏi: “Hứa Diệc Dương, sao anh không ăn?”
Trời đã bắt đầu tối, các cửa hàng hai bên đường đều mở điện, ánh đèn chiếu trên mặt đường. Anh nhìn cô một hồi, khóe miệng cong lên, cũng nói một câu giống cô: “Làm sao là anh thích ăn, rõ ràng là em thích ăn.”
Cô ngẩn ra, hiểu được, là cô nghĩ đến anh thích ăn, mà anh lại nghĩ đến cô thích ăn. Trong đầu xấu hổ một chút, nhịn không được vụng trộm hé miệng nở nụ cười.

Bọn họ dạo phố một vòng, nơi này đã khác xưa nhiều. Nhất Hạnh còn nhớ rõ, trước kia nơi này có quán bar nhỏ, đó là nơi cô uống say lần đầu. Lần đó phòng phát thanh trường tổ chức liên hoan, được đưa theo người yêu, Nhất Hạnh liền theo Hứa Diệc Dương cùng đi. Ngồi trong phòng, nhìn một đám cả trai lẫn gái, hào khí bức người, cầm chén rượu trái cụng một ly, phải cụng một ly, cuối cùng tới chỗ Nhất Hạnh, nói: “Trạm trưởng phu nhân”, Nhất Hạnh biết  mình tửu lượng có hạn, một chai bia đã là cực hạn, huống chi  trong chén kia toàn là rượu, nhưng vì tình huống lúc đó ép buộc, cho nên ngửa đầu uống cạn một hơi, kết quả là nằm bất tỉnh nhân sự trên sô pha. Đợi Hứa Diệc Dương từ bên ngoài trở về, vào trong quán bar đã thấy Nhất Hạnh thần trí hỗn độn đang nằm khóc nức nở trên sô pha. Khi đó, Hứa Diệc Dương không biết, cô có thói quen khóc sau khi say rượu.
Cuối cùng Hứa Diệc Dương cõng cô trở về, tiệc liên hoan kết thúc thì cũng đã gần 10 giờ, mấy của hàng bên đường cũng bắt đầu đóng cửa, cô nằm trên lưng anh, gió lạnh thổi tới, ý thức cô lập tức thanh tỉnh rất nhiều. Kỳ thật khi đó, cô đã biết Hứa Diệc Dương thích Tô Nhiên, cũng biết anh vì sao làm bạn trai mình, nhưng cô luôn luôn chịu đựng, luôn luôn chờ đợi. Đầu cô chôn ở vai anh, nước mắt vẫn rơi xuống, làm vai áo anh ướt một mảng. Anh đưa cô về kí túc xá, sau đó gọi điện thoại cho Tô Nhiên cùng Đỗ Y xuống dìu cô về phòng
Anh đứng dưới lầu một lúc, nhìn Tô Nhiên lên lầu mới đi, lúc đi cũng không để lại câu nào.
Ban đêm, gió nổi lên, Nhất Hạnh cảm thấy có chút lạnh. Trở lại trường nhìn cũng đã nhìn, ăn cũng đã ăn, cũng không còn gì để nhớ nữa, vì thế gọi Hứa Diệc Dương đi về.
Anh đưa cô đưa đến tiểu khu dưới lầu, nhìn cô đi lên lầu. Anh đứng đó , dường như đang suy nghĩ, cho đến lúc phòng cô sáng, anh mới rời đi.Chương 14
Edit: Tiểu Kê
Beta: mèo Kat
 
Vài gày sau là sinh nhật Nhất Hạnh, đêm đó cùng Hứa Diệc Dương đi ăn. Di động hết bin, về nhà thay bin mới phát hiện có vài cuộc nhỡ, mở ra xem tất cả đều là Lâm Tử Diễn. Tắm rửa sạch sẽ đi ra, bà nội nói cho biết là lúc cô vừa đi thì Lâm Tử Diễn tới, bởi vì gọi điện thoại không được, đến nhà cũng không thấy, sau đó từ bà nội mới cho biết cô đi ăn cùng đồng nghiệp trong công ty, nên ngồi một lát rồi đi.
Nhất Hạnh ngồi ở trên giường, cứ suy nghĩ, không biết Lâm Tử Diễn tìm cô có chuyện gì, hơn mười giờ, cô nanh tin cho anh ta: “Di động hết bin, tìm tôicó chuyện gì?” Đợi thật lâu anh ta cũng chưa nanh lại, Nhất Hạnh liền tắt đèn đi ngủ.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Diễn liền gọi điện thoại, Nhất Hạnh lúc ấy còn đang ngủ, thì nghe di động reo ầm ĩ bên tai, cô mò tìm di động tiếp điện, anh ta liền quát: “Hôm qua, em đi đâu mà trễ như vậy mà không biết về, có biết anh tìm em hay không?” Cô vừa nghe thanh âm, xoay người ngồi dậy, anh không biết nên tức giận, cô giải thích:” Tối hôm qua, di động em hết bin, sau khi về em có nanh tin cho anh, anh có nhận được?”
” Sao em không gọi cho anh?” Cũng không biết anh ta đang ở đâu, mà  nghe thấy tiếng ồn ào.
“Lâm Tử Diễn, anh nói lý một chút được không? Em làm gì chọc tới anh?” Mới sáng tinh mơ đánh thức mình không nói, còn bị anh ta mắng không đầu không đuôi.
” Được, được, buổi tối anh tới đón em, cùng anh đi ăn cơm. Buổi sáng tốt lành.” Nói xong cũng không tính cô có đáp ứng hay không, liền tắt máy.
Lại đi ăn cơm, ngày hôm qua cô sinh nhật, cùng Hứa Diệc Dương ăn món Dương Châu bây giờ còn chưa có tiêu hóa hết, buổi tối lại theo Lâm Tử Diễn đi, cô làm sao chịu được. Kỳ thật tối hôm qua, cô cùng Hứa Diệc Dương tính đi ăn món Pháp, nhưng vì Nhất Hạnh không quen, lại gặp đường kẹt xe , nên mới thôi, đang nghĩ không biết đi đâu ăn thì vừa vặn thấy nhà hàng Dương Châu, qua một hồi Nhất Hạnh vẫn quyết định theo Lâm Tử Diễn đi, còn nhớ rõ đồ ăn ở đây khẩu vị nhẹ, nhất là bên trong chén canh nóng, có vị tươi mát ngon miệng, mùi hương đậm đặc, mặc dù bỏ thêm dược liệu, nhưng lại không có vị thuốc. Vì thế cùng Hứa Diệc Dương thương lượng một chút, hai người liền vào quán cơm.
Kỳ thật Hứa Diệc Dương cùng cô ăn sinh nhật là lần đầu. Khi bọn họ quen nhau được một năm, năm ấy sinh nhật, đúng lúc Phùng Chi Đình sinh bệnh, kết quả là sáu người chưa ăn gì, cùng Chi Đình ở lại bệnh viện một ngày, cho nên căn bản không có cơ hội cùng Hứa Diệc Dương đón sinh nhật. Lúc đó cô tưởng, có lẽ Hứa Diệc Dương hoàn toàn không biết ngày đó là sinh nhật của cô, nhưng tuần sau, anh đột nhiên kéo cô đi ăn cơm, lúc ấy hỏi anh, anh cũng chỉ là nói quanh co vài tiếng.
Năm trước vào sinh nhật của cô, bởi vì công ty có chuyện , cho nên cô cũng quên, ngày đó thật vất vả mới được nghỉ ngơi, trở về cô thầm nghĩ nhất định ngủ bù lại. Kết quả  trong lúc nửa tỉnh nửa bị ai gọi dậy, cô mang vẻ ngái ngủ, rèm cửa sổ mở toang, trong phòng rất sáng, cô cố gắng mở mắt ra, thấy Lâm Tử Diễn đứng ở  đầu giường, cô sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, lập tức cầm lấy gối đầu ném anh:” Anh , sao anh lại tùy tiện vào phòng em?”
Anh ta” Xuy” Một tiếng:” Đứng dậy mau đi.”
Cô hết buồn ngủ, nói:” Đứng lên làm gì?”

Anh ta nhìn cô chằm chằm:” Chậc, đừng nhiều lời vô nghĩa, nếu em đứng lên cũng không biết, anh cũng có cách cho em đứng lên.” Nói xong liền kéo chăn cô ra.
Cô thấy vậy, liền níu lại, kết quả khí lực không địch lại anh ta, mắt thấy chăn bị anh kéo, mới kích động nói:” Anh buông tay, tôi rời giường.”
Anh ở trong phòng khách đợi chừng 10 phút, cô rửa mặt xong đi ra, mới nhìn rõ anh đang ăn mặc nhìn rất hưu nhàn, giống như là đi leo, áo thun màu xanh đậm, áo khoác màu trắng, quần bò, Nhất Hạnh trước giờ chưa thấy anh ta ăn mặt như vậy, thật giống sinh viên.
Ngồi trên xe của anh, mới phát hiện không đi đường lớn, mà vào con phố nhỏ, xe vào không được, hai người đành phải xuống xe, anh tùy tiện liền cho xe đỗ một góc ở ngõ nhỏ, đi nhanh tới trước, ý bảo Nhất Hạnh đi theo.
Cũng không có ra khỏi thành phố, Nhất Hạnh cũng coi như là lớn lên ở thành phố này, ở đây hai mươi mấy năm, mà Lâm Tử Diễn đưa cô tới chỗ, đừng nói là đi qua,  ngay cả nghe chũng chưa nghe qua.
Ngã tư đường chỉ rộng có 3 thước, hai bên đường đa số là các quán ăn. Khách rất nhiều, mang ba lô, cầm theo máy ảnh, phần lớn đều cầm trong tay bản đồ và thức ăn, một bên nhấm nháp, một bên trò chuyện.
Nhất Hạnh nhìn có chút hưng phấn, nghiêng người hỏi Lâm Tử Diễn: “Ai, đây là nơi nào, trước giờ em không có tới đây.”
Anh đang đứng ở một quán ăn, một bên chọn đồ ăn, một bên còn không quên đả kích cô: “Về điểm này em biết ít lắm, đừng nói là nơi này, nơi em không biết còn nhiều.” Thấy cô bĩu môi, lại lưu manh cười hì hì hỏi cô muốn ăn cái gì.
Quên đi, Nhất Hạnh trong đáy lòng khinh bỉ anh, đồ ăn ngon trước mặt, người thông minh không cùng anh chấp nhặt, sáng sớm đánh thức mình, bây giờ nói cái gì cũng bị anh ăn hiếp .
Vì thế, cô không thèm nhìn anh, gọi một mớ đồ ăn, chủ tiêm vui mừng, khách khí hỏi bọn họ: “Có cần đóng gói mang đi không ?”, Lâm Tử Diễn nhìn cô một cái: “Em có thể ăn được nhiều như vậy?” Trong giọng nói lộ vẻ không tin.
Nhất Hạnh không thèm để ý tới anh, nói chủ tiệm không cần đóng gói, xoay người vào trong quán.
Đồ ăn mang lên, mới phát hiện đa số là những món mình không  thích ăn những, vì thế tinh tế cầm đũa chọn những món mình thích ăn, chờ cô đi qua bên cạnh lấy khăn tay, Lâm Tử Diễn đã ăn hơn phân nửa những món mà cô đã chọn.
Cô tức giận nói:” Lâm Tử Diễn.”
Anh ngẩng đầu lên: “Em nhìn gì, anh không thích, em xem, đồ ăn thừa nhiều như vậy làm sao bây giờ?”
Cô mặc kệ anh, lui một bước trời cao biển rộng, cùng lắm thì đổi nhà hàng khác, dù sao cũng là anh trả tiền.
Kết quả, nhà hàng thứ hai , thứ ba , thứ tư, cô không ăn anh cũng không ăn, cô ăn cái gì anh cũng ăn cái gì, còn liên tiếp theo cô, ăn xong rồi còn một bộ thản nhiên tự đắc nhàn hạ thoải mái.
Rốt cục cô nổi nóng “Hừ” Một chút bốc lên lên, không nói hai lời, quay đầu tức đi. Anh hiển nhiên còn không có chú ý tới thần sắc của cô, cho đến khi cô nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, mới vội vàng thanh toán tiền, đuổi theo.
Nhất Hạnh căn bản không muốn để ý đến anh, anh từ phía sau đuổi theo cô, trong tay là hai vật gì đó rất giống nhau, là hai con cá vàng, nuôi trong bể thủy tinh, anh nắm lấy tay cô:” Này, này còn giận à, không phải anh đang đến chịu đòn nhận tội đó thôi.”
Nàng tiếp nhận bể cá, trừng anh liếc mắt một cái: “Quên đi, đại nhân không chấp tiểu nhân, nể mặt hai con cá, không so đo cùng anh.” (Kat: =.=, chã nhẽ mặt anh không bằng mặt con cá?!?!?!)
Bọn họ đi đến chạng vạng, đi  cả một ngày, cơ hồ cũng ăn cả một ngày. Đến cuối cùng, hai người đều mệt mỏi, ngồi ở trong xe, dựa vào ghế, thở hồng hộc như hai con ếch.
Xe trở lại nội thành, dọc đường đi, Nhất Hạnh không biết thấy cái gì, liền kêu Lâm Tử Diễn dừng xe, anh đem xe ngừng , hỏi:” Em làm sao vậy.”
Nhất Hạnh chỉ tay phía bên phải rồi nói: “Đã lâu không có chơi game suốt đêm, chúng ta đi được không?.”
Lâm Tử Diễn xụ mặt mếu máo, nói: “Đêm nay mệt rồi, muốn chơi thì về nhà chơi.”

Nhất Hạnh khinh thường, sống chết đòi bằng được, cái này là học từ anh ta, Lâm Tử Diễn không lay chuyển được cô, cuối cùng đành phải tìm một cái máy tính cho cô.
Hai người chơi trò chiến đấu, nhớ ngày đó, khi Nhất Hạnh học trò này, mơ hồ học đã lâu mà cũng không thuần thục, đến mức Đỗ Y vì dạy cô mãi mà không được tức giận tới mức không nói ra lời, thế nên trong phòng ngủ của cả bọn lúc nào cũng vang lên tiếng la của Đỗ Y “Ngốc! Ngốc! Ngốc!”
Về sau, gặp lúc không vui, Nhất Hạnh sẽ tìm một người lẳng lặng chơi trò này, thường thường chơi được vài giờ, mệt quá, nỗi buồn cũng tiêu tan.
Tối hôm đó, hai người một bên chơi, một bên nói hưu nói vượn, Lâm Tử Diễn nói Nhất Hạnh ngốc, Nhất Hạnh bất mãn nói:” Lâm Tử Diễn, dù sao anh chỉ là người mới thôi.”
Nhưng cô không thể không thừa nhận, Lâm Tử Diễn chỉ xem mình chơi một lúc, trong chốc lát công phu so với Nhất Hạnh lợi hại hơn nhiều. Cuối cùng hai người đơn giản cũng không đi đánh cái gì quái vật, mà chỉ đứng đối diện, ngươi chém ta một đao, ta đâm ngươi một kiếm, trở thành giết hại lẫn nhau.
Nhất Hạnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì số lần mình chết nhiều hơn Lâm Tử Diễn, cuối cùng  mạnh mẽ hạ lệnh:” Lâm Tử Diễn, không cho anh nhúc nhích, anh đứng đó cho em, em không tin đánh không lại anh.”
Cuối cùng, Nhất Hạnh cảm thấy buồn ngủ.
Bên tai chỉ nghe Lâm Tử Diễn vội vàng kêu:” Ai, Nhất Hạnh, em đánh đi, đánh đi.”
Nhất Hạnh mơ mơ màng màng: “Ừm, em đánh nha.”
Lại nghe Lâm Tử Diễn luôn luôn ở bên tai ầm ỹ: “Anh nói em đánh,chứ không phải đánh anh nha.”
Nhất Hạnh mệt chịu được không được, từ từ vô lực nghiêng người dựa vào ghế, ngay cả con chuột rơi xuống cũng không biết.
Đêm đó, bọn họ ở với nhau một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, Nhất Hạnh thấy mình đang nằm co trong lòng Lâm Tử Diễn, giống con chó nhỏ, trên người còn bọc quần áo của anh.
Cô xấu hổ không biết làm sao bây giờ, thì nghe anh yếu ớt nói:” Này, em dậy nhanh đi, bả vai anh đau quá .” Ngẩng đầu lên thấy anh nhăn mày, vẻ mặt thống khổ, chậm rãi nâng lên cánh tay: “Em cũng thật độc ác, đè ép anh một đêm không nhúc nhích.”
Nhất Hạnh ngượng ngùng, nghẹn ra vài tiếng cười: “Em mời anh ăn điểm tâm.”
Đi ra ngoài, xuyên qua một cái gõ nhỏ, có một cái chợ.
Lâm Tử Diễn nhìn trong tay ba cái bánh bao nhỏ, khó khăn hé ra khuôn mặt run rẩy: “Này, Tống Nhất Hạnh, em cho anh ăn cái này?”
“Không ăn bánh bao, anh còn muốn ăn cái gì?” Nhất Hạnh ngừng lại cười.
“Ai, nói kiểu gì vậy, tối hôm qua anh cùng em ngủ một đêm, em báo đáp anh như vậy sao?.” Nói xong, những người bên cạnh đều cúi đầu cười, Nhất Hạnh mới ý thức được câu nói kia của anh có bao nhiêu ý dễ dàng gây hiểu lầm, tức quá không ra lời.
***
Đợi Lâm Tử Diễn tới đón cô, sớm qua giờ cơm chiều. Bà nội còn không biết cô chuyện của cô và Hứa Diệc Dương, thấy Lâm Tử Diễn chờ ở dưới lầu, thúc giục cô chạy nhanh xuống lầu.
Thời điểm ngồi vào trong xe, Nhất Hạnh còn đang suy nghĩ, có phải hay không nên đem chuyện của mình cùng Hứa Diệc Dương nói cho Lâm Tử Diễn. Dù sao bọn họ hiện tại trở lại với nhau, tuy rằng cô cùng Lâm Tử Diễn trong là trong sạch, chỉ thuần túy là quan hệ bằng hữu, vậy nên không thể như bây giờ thường thường cùng anh đi ăn cơm, dễ bị mọi người hiểu lầm.
Buổi sáng tiếp điện thoại, ngữ khí của anh ta cũng không tốt, bây giờ thấy anh ta, sắc mặt cũng không bình thường.
Dọc theo đường đi cũng không nói nói, trong xe bật nhạc nhẹ nhàng, mãi cho đến xe dừng lại, anh ta mới hậm hực kêu cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui