Chương 11
Edit: Yuki
Beta: mèo Kat
Hiếm khi có thời gian rảnh, vừa sáng sớm cô đã bị gọi dậy, cũng không biết hai người bà của mình rốt cuộc có chủ ý gì, liền gọi cô cùng đi chùa.
Thời điểm đi trên đường, cô cũng không cần phải suy đoán nhiều, mọi việc sau một hồi đều là: nếu như bản thân mình đi cùng hai bà, nhất định có thể gặp Tử Diễn, anh bình thường luôn thần thần long kiến thủ bất kiến vĩ (nghe danh khó gặp mặt), mười ngày nửa tháng, khó có thể gặp mặt một lần. Mỗi khi đáp máy bay quay về, anh sẽ lái chiếc xe thể thao của mình tới công ty cô, quấn lấy cô đến chết, nhất định phải cùng anh ăn cơm .
Từ sau khi tốt nghiệp, cô gần như không đi đến chùa nữa, nghĩ lại khi còn học đại học ấy,trong những ngày nghỉ lễ, cô cùng vài người trong phòng ngủ cầm camera, đồ ăn vặt, chạy một vòng quanh ngôi chùa, bốn năm đã qua, không nói là chùa của thành phố, thậm chí ngay cả những ngôi chùa gần thành phố cô cũng đã từng đi tới. Ảnh chụp từng xấp từng xấp, cô lật lại xem, đều không ngoại lệ, phong cảnh ảnh chụp đều không phải là toà tháp cao mà là miếu sừng (miếu hình tê giác). Có một hồi, những tấm ảnh này chụp không cẩn thận làm cho Tử Diễn nhìn thấy, khi ấy anh còn giễu cợt cô : “Mọi người nghĩ đây là nhà ư? Không có việc gì cũng chạy trong miếu, có lẽ là coi trọng tiểu hoà thượng nào đó rồi”, anh chỉ kém nước không ôm bụng cười to, thiếu chút nữa làm hình tượng công tử hai mươi mấy năm của anh bị huỷ hoại trong chốc lát.
Có lẽ đã lâu lắm không vận động, thể lực của cô lại không bằng hai bà, mới đi được một nửa đã bắt đầu thở dốc, những bậc thềm bằng đá, uốn lượn quanh co dọc đường đi lên, bốn phía đều là những cây đại thụ hàng trăm tuổi, đi vào thời gian sớm, buổi sáng sương mù vẫn chưa tiêu tan, nhìn lại xung quanh một mảnh mơ hồ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, âm thanh lọt vào tai thanh thuý, mặc dù có nhiều mồ hôi, hơi ẩm buổi sớm vẫn còn nhiều, cho nên cô không cởi áo khoác. Nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tiếp tục bước lên trên những bậc cầu thang ẩm ướt, cũng may núi không cao, ước chừng đi phân nửa vài giờ mới vừa tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là kiến trúc toà tháp bẩy tầng, Nhất Hạnh một mình trên đỉnh tháp, cúi người dựa vào lan can màu đen, phóng tầm nhìn ra xa, hơn một nửa thành phố đều ở trong tầm mắt, từ xa đến gần, phản vào trong mắt thật sâu là màu xanh cây lá. Sương mù dần dần đã tan ra, những tia nắng ấm áp xuyên qua khe hở giữa các lá cây, lẻ loi phân tán, chiếu xuống mặt đất, tường trắng ngói đen phía dưới càng lúc càng hiện lên rõ ràng.
Khách hành hương tăng lên dần dần, bởi vì rất cao nên sương mù cũng tan đi, cho nên bây giờ cũng đã nhìn rõ. Nhìn mãi không thấy bóng dáng hai người họ,bình thường cô có thói quen không đeo kính mắt, cho nên nhìn một lúc lâu cũng không thấy. Nên cuối cùng xuống dưới tháp, sườn bên phải có trạm nghỉ ngơi, dù sao nơi này cũng không lớn, có lẽ có thể tìm thấy hai người.
Trạm nghỉ chân ngoài trừ cô, còn có một bà mẹ trẻ cùng hai đứa bé sinh đôi, hai bé con đang chạy nhảy đùa giỡn, tiếng cười lanh lảnh, trong trẻo, trong đó một bé chay nhanh đến va vào chân cô,bé con quay đầu lại thấy bé kia đang đuổi theo, liền túm lấy góc áo cô né trái né phải. Bà mẹ trẻ mỉm cười đi tới, dắt một bé lại giữ chặt một bé, nhìn Nhất Hạnh cười cười, lại cúi đầu nói với hai đứa nhỏ “Chào cô đi”. Hai bé trai lắc đầu đầy mồ hôi, đứng ở hai bên sườn, hai con mắt đen nhánh chớp chớp, cất tiếng “Chào cô ạ”. Nhất Hạnh luôn luôn thích trẻ con, trong bụng vui vẻ, vươn tay: “ Tới đây, cô ôm một cái nào”. Hai đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, ngước mắt lên nhìn thoáng qua mẹ mình, liền vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé ra, kết quả cả hai bé đồng thời đều muốn ôm một cái, cô không có cách nào khác, đành phải trước ôm một bé, lại đi ẵm một bé. Cũng không nghĩ đến, hai bé con lại dính lấy cô, cuối cùng giữ lấy bàn tay cô cùng nhau đùa giỡn. Bản thân cô nghĩ, dù sao mình cũng không muốn đi nơi khác, vì thế liền ngồi ở trạm nghỉ chân cùng hai bé trai chơi đùa.
Hai đứa nhỏ đeo ống nhòm trên cổ, đứng trên một băng ghế đá, giơ ống nhòm hướng về nơi xa để nhìn, cô cũng không biết hai đứa trẻ nhìn thấy những gì, một bé lấy ống nhòm xuống đưa cho cô, hét to: “Cô ơi, cô nhìn xem”
Nhất Hạnh bật cười, đưa tay cầm lấy ống nhòm đặt sát lên vị trí hai mắt, cuối cùng có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh từ xa xa. Trái tim nhất thời dậy lên sự hứng khởi, cũng học theo hai đứa nhỏ, một cao một thấp, một trái một phải từng chút từng chút nhìn xem, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó.
Anh đưa lưng về phía cô, đứng trước mấy nữ sinh viên, dường như họ nói điều gì đó, sau khi nói xong thì đưa cameras cho anh, thì ra là anh giúp họ chụp ảnh. Anh nhận lấy camera trong tay, sau đó lui lại vài bước, tay làm động tác chụp ảnh, sau khi chụp được vài bức ảnh liền đem máy ảnh trả lại, các cô sinh viên mỉm cười và vẫy tay tạm biệt anh.
Cô từ sáng sớm đã đoán được, về điểm này bản thân cô không thể đấu nổi với hai người bà của mình. Còn có chút ngoài dự tính, không phải gần đây anh đều đi công tác, sao sáng sớm hôm nay xuất hiện ở nơi này, khó có thể là tối qua đã đi máy bay trở về.
Cô bỏ ống nhòm xuống, xoay người trở lại bên cạnh hai đứa trẻ, chạm vào hai đứa nhỏ: “Cô trông thấy chú ấy, nên không thể chơi cùng các cháu nữa rồi”. Hai đứa nhỏ không hiểu ý nghĩ, thấy cô phải đi, liền trưng ra bộ dáng lưu luyến không nỡ, kéo lấy tay cô không rời, luôn miệng hét muốn chú cùng nhau đến chơi cùng. Sau cùng vẫn là mẹ hai đứa bé chuyển sự chú ý của chúng, cô mới có thể rời đi.
Ra khỏi nơi nghỉ chân, cũng đã gặp lại hai bà đã “biến mất”, nhìn thấy cô lại tỏ biểu tình giật mình: “Nhất Hạnh, sao cháu đi có một mình?”
Cô đương nhiên vẫn đi một mình, những người khác vẫn đi ở đằng trước, cô nói với họ tìm không thấy nên ở phía dưới tháp chờ. Ngay cả Tử Diễn cũng không liên hệ với cô, chính là vừa rồi cô đeo ống nhóm mới nhìn thấy bóng dáng anh ở đó.
“Tử Diễn còn chưa đi lên”. Nhất Hạnh chỉ nói như vậy.
Cô vừa nói, hai người đứng đối diện đã kinh ngạc: “Tử Diễn cũng đến đây, ở đâu vậy?”
“Ở nơi đó”. Cô vừa nói vừa chỉ về nơi cô nhìn thấy
Thời điểm quay đầu lại cô liền sững sờ, Diệc Dương đang đứng ở đây, trong tay anh là áo khoác, toàn thân mặc đồ thể thao, nhìn thấy cô, trên mặt cũng không có một chút kinh ngạc.
Cô thật sự không biết nên nói gì, vào giờ phút này, cô thà rằng chính mình trở thành con khỉ đá, dù nhỏ lại cũng được, chỉ cần trên trái đất có nơi để trốn, dù có là nơi không ra được cô cũng không quan tâm.
“Nhất Hạnh, đây cũng là cháu bà, mới từ Mĩ trở về không lâu”. Bà Lâm dường như bỏ qua vẻ mất tự nhiên của cô.
“Tử Diễn là cháu nội, Diệc Dương là cháu ngoại”. Bà nội còn không quên bổ sung thêm.
Nhất Hạnh vừa nghe, thiếu chút nữa la to lên, cô chưa từng nghĩ tới quan hệ của hai người họ thì ra là như vậy, chẳng trách thời điểm lần đầu tiên gặp Tử Diễn, cô mơ hồ thấy anh có dáng vẻ giống Diệc Dương, thảo nào bọn họ có nhiều điểm tương tự như vậy, cô cảm thấy đau đầu, tâm hoảng ý loạn, áp lực mà không nói ra lời, dường như muốn trốn cũng không được, tựa như có người cầm dây, đem cô buộc chặt lại từ đầu đến cuối, hít sâu một hơi, cô ngập ngừng một tiếng: “Bà nội, chúng cháu là bạn cùng học đại học”. Lại xoay người lên tiếng: “Hứa tổng”. Khi ngẩng đầu thấy sắc mặt anh u ám.
Sau đó cô cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại hai bọn họ, ngây ngốc đứng đó.
Sau khi Nhất Hạnh lên tiếng “Hứa tổng”, sắc mặt anh vẫn không tốt, dọc theo trên đường đi đều không nói lời nào, khuôn mặt tựa như có chút khó chịu, cô từ đó cũng chưa nhìn về phía anh. Hai người liền cứ như vậy, không nói lời nào, ánh mắt đều nhìn về nơi xa nào đó.
Sương mù tan hết, ánh mặt trời chiếu xuống rõ ràng, đứng ở nơi này, Nhất Hạnh khắp người khô nóng, trên trán mồ hôi cũng chảy ra, huống hồ tình hình bọn họ lúc này có chút xấu hổ, cô đành phải quay đầu lại nói với anh: “Chúng ta xuống dưới trạm nghỉ chân được không?”
Mới xuống được vài bậc thang đá, cô nghe thấy âm thanh tinh tế của trẻ con không ngừng gọi: “Cô ơi, cô ơi”. Nhất Hạnh cảm thấy quen thuộc, cả hai người đều quay lại, thì ra là hai đứa trẻ sinh đôi vừa nãy, từ xa nhìn thấy Nhất Hạnh, hoạt bát hiếu động chay lại, không may đụng vào cô, Nhất Hạnh không đứng vững, loạng choạng ngửa người ngã về phía sau, Hứa Dương vươn tay đỡ lấy cô, cả người cô ngã vào trong lồng ngực anh, tư thế thân mật
Hai đứa nhỏ nở nụ cười khanh khách, hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, cô chỉ cảm thấy nóng rực, vẻ mặt đỏ bừng. Hai tay anh đặt trên lưng cô, tư thế như vậy, khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy dường như là anh kéo cô từ phía sau, trong lòng cô bỗng căng thẳng, cả người lập tức đứng thẳng, tay anh cũng theo đó mà buông ra.
Mẹ hai đứa nhỏ hoảng hốt vội vàng kéo hai người con trai lại, nhưng không ngờ hai đứa nhỏ không muốn, nghĩ đến vừa rồi cô còn cùng chúng đùa giỡn, liền duỗi tay ra, luôn miệng nói: “Cô ơi, con cũng muốn ôm một cái”. Mẹ hai đứa nhỏ cảm thấy xấu hổ, liên tục kéo chúng trở lại. Hhoé miệng hai đứa nhỏ xị xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại dường như chuẩn bị khóc. Nhất Hạnh vội vàng nói không sao, cô vươn tay ôm lấy một bé, nhưng còn một bé đang đứng, cô nghiêng người nhìn Diệc Dương rồi hỏi bé: “Để chú ôm con có được không?” Bé nhỏ gật gật đầu dang tay hướng về phía anh, khoé miệng anh rốt cục cũng hiện lên ý cười, anh mặc lại áo khoác rồi nhanh nhẹn ôm lấy bé.
Cuối cùng mọi người vẫn dừng chân ở trạm nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ quấn quýt lấy cô, không rõ là bé nào khởi đầu, nhưng lại ôm cô rồi dùng sức hôn một cái, vừa hôn vừa la hét thơm thơm, làm cho mọi người dở khóc dở cười, lại chạy tới chỗ Diệc Dương: “ Chú cũng hôn nhé, chú cũng hôn nhé”.
Anh nở nụ cười, đây là lần đầu tiên từ sau khi anh trở về Nhất Hạnh thấy anh cười, khi cười khuôn mặt dãn ra, anh đứng bên trái cô, tuy cả người mặc đồ thể thao nhưng vẫn không mất đi khí chất tao nhã lịch sự vốn có, cô ở giữa hai bé cũng nhẹ nhàng cười, nhưng trong lòng lại có chút mất mát, nhìn hình ảnh bây giờ cô cũng hi vọng mình sẽ có một gia đình êm ấm với những đứa nhỏ. Cô đã từng nghĩ rằng cô và anh sẽ có thời gian dài lâu với nhau, chờ cho đến khi hoàng hôn buông xuống, anh sẽ nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng cô đã xem trọng chính bản thân mình, mãi cho đến ngày hôm nay cô vẫn không thể quên được quá khứ với anh.
Anh dường như chú ý tới sự mất mát trong mắt cô, yên lặng nhìn cô, muốn nói điều gì đó lại thôi, vẻ mặt cô giống như đang cố gắng đấu tranh, một lúc lâu anh chỉ nhìn cô, một lời cũng không nói.
Một bên chơi đùa, một bên nháo loạn, hai đứa trẻ hình như không để ý đã đến giữa trưa, đúng lúc đó hai ông bà lại xuất hiện, Diệc Dương cũng vừa rời đi không lâu, anh mới nhận chức cho nên chắc chắn ở công ty còn nhiều tài liệu chờ anh về giải quyết, cho nên vừa nhận được điện thoại nói chuyện xong liền rời đi.
Bữa trưa là ăn cơm chay, vì hai đứa nhỏ cũng phải đi, cô cũng cảm thấy đã trưa e rằng nói chuyện đã lâu liền nói với bà nội một tiếng rồi cũng quay trở về.Chương 12
Edit: Yuki
Beta: mèo Kat
Ngày hôm sau vừa thức dậy cô cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, cổ họng khô rát, ở nhà uống vài viên thuốc giảm nhiệt, sau đó mới đến công ty.
Cả buổi sáng đầu óc không tỉnh táo, cổ họng khô khốc mặc dù cô đã uống vài cốc nước. Cô một bên nhìn văn kiện, một bên âm thầm cầu nguyện bản thân đừng lên cơn sốt. Thực tế, mỗi lần cô bị cảm, triệu chứng thường chia làm hai loại, một loại là có xu hướng trầm trọng, có thể sốt tới 39 độ hoặc hơn, hai má đỏ bừng dường như hai mắt có thể hoa cả lên như nhìn thấy sao, sau đó chỉ cần truyền dịch nửa ngày, ngày hôm sau lại sinh khí dồi dào như bình thường. Loại hình thứ hai thì nhẹ hơn, mới đầu chỉ là cổ họng sưng lên rồi ho khan, cuối cùng là choáng váng đầu, sau đó cô không ngừng uống thuốc, liên tục trong một tuần liền đều như vậy.
Buổi trưa cùng Lý Xu ăn cơm cũng không có cảm giác ngon miệng, làm cho Lý Xu tưởng rằng tâm xuân cô nảy nầm, liên tiếp lấy cái muỗng gõ vào bàn ăn khiến cho cô phải chú ý.
Cô thực sự khó chịu, trình độ quấy rầy người của Lý Xu và Lâm Tử Diễn tương xứng, như tình huống hiện tại tuyệt nhiên khiến cô vô lực chống cự đành phải nói sang chuyện khác: “Lâm Tử Diễn cùng Hứa Diệc Dương không có khả năng ở cùng một chỗ.”
“Vì sao thế?” Từ khi ý nghĩ kỳ lạ lần trước đem Lâm Tử Diễn cùng Hứa Diệc Dương hợp thành một đôi, Lý Xu dường như từng giờ từng phút đều ở trong lòng ảo tưởng.
“Hai người là anh em họ, nếu ở cùng một chỗ chính là loạn luân”. Cô đau đớn uống xong một ngụm nước.
“Aaaaa…Vì sao? Đấy là vì sao?” Âm điệu đầu tiên cao lên, sau đó lại trùng xuống thất vọng. Biểu tình Lý Xu thương tiếc, chỉ biết thở dài, một lúc lâu mới nhìn về phía cô: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Mình bị cảm cúm một chút”
Lý Xu nhìn kỹ cô, hỏi có nghiêm trọng không, nếu nghiêm trọng để cô ấy dẫn đến bệnh viện khám.
Cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói nghiêm trọng, huống hồ hôm nay là ngày kỉ niệm yêu nhau của Lý Xu và Chu Hán, từ sáng liền hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, xem phim.
Uống xong ngụm nước cuối cùng trong cốc, cô lắc đầu nói không có việc gì. Lúc tan tầm cô mới biết bản thân đã xem nhẹ sức chống cự của chính mình, cô ngồi lâu, hơn nữa choáng váng đầu, chưa đi được vài bước, bước chân mạnh mẽ không có thực, cô chỉ cảm thấy từng đợt trời đất quay cuồng mù mịt, hai chân mềm nhũn không có sức, tưởng như ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy, may mắn đúng lúc phía sau có người đỡ cô.
Cho dù cô đần độn, cô cũng có thể cảm giác người xuất hiện phía sau mình là ai, hơi thở quen thuộc như vậy phả vào mặt cô. Thân thể khó chịu, trong lòng khó chịu, vì sao mỗi lần gặp anh bản thân cô luôn ở trong tình trạng chật vật quá chừng, cô không chịu đựng được việc giày vò liên tục như thế này, cô quá mức sợ hãi, sợ chính bản thân mình cuối cùng có một ngày sẽ không nhịn được, không nhẫn nại được mà trở lại như trước đây, sẽ không chịu được giống như năm năm trước đây bản thân hăng hái tiến lên, biết rõ phía trước sẽ không có kết thúc, cô vẫn cố chấp một đường đi xuống.
“Có chỗ nào không thoải mái?” Giọng nói của anh từ phía trên truyền xuống.
Nhất Hạnh miễn cưỡng đứng thẳng cơ thể: “Không có việc gì, em chỉ bị cảm mạo chút thôi”
Anh không buông cô: “Đứng ở đây chờ anh”
Cô không dám, cô cũng sẽ không, lưu lại nơi này mà chờ đợi anh dường như là không cần thiết. Ổn định lại cơ thể, đợi ý thức cùng thể lực thêm chút khôi phục, cô mới đi ra khỏi toà nhà.
Trùng hợp trước cổng toà nhà có người đi taxi vừa đến, cô ngăn cản xe, ngồi dựa vào trên ghế nói với lái xe đến bệnh viện.
Taxi nhanh chóng rời đi, trong túi xách liền truyền đến tiếng di động vang dội, cô lấy điện thoại ra xem, là một dãy số xa lạ, cô do dự vài giây sau đó nhấc máy.
“Kêu lái xe dừng xe”. Trong điện thoai truyền đến âm thanh vô cùng đơn giản của Hứa Diệc Dương.
Cô còn chưa phản ứng lại, chiếc xe màu bạc của anh đã đứng ở phía trước taxi, lái xe bất đắc dĩ dừng lại. Anh từ trong xe bước xuống lấy tiền trong ví đưa cho lái xe, mở cửa xe sau, cầm lấy cổ tay cô kéo cô ra khỏi xe.
Cô đứng trước mặt anh, bản thân có chút mờ mịt, trong mắt anh một mảng hờn giận, cô tủi thân muốn khóc, mặc dù anh cũng đã nói rõ ràng như vậy, cô không quên, anh từng nói không thích cô, cô cũng vì như vậy đã cố gắng tránh xa anh, nhưng anh vì sao một lần lại một lần đùa giỡn cô.
Cô không phải không có tính khí, yếu đuối đến mức bị khi dễ, thở sâu vài hơi: “Hứa Diệc Dương, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
Anh gắt gao bóp chặt cổ tay cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng trầm thấp nói một câu “Trước tiên đi bệnh viện”. Anh không giải thích mà mang cô tiến vào trong xe.
Đến bệnh viện, đăng kí, nhận thuốc, bởi rằng bệnh tình của cô có chút nghiêm trọng nên phải ở lại truyền nước biển. Kim tiêm vừa đâm vào tay cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đã thật lâu không mơ giấc mơ như vậy, trong mơ cô và anh đứng cùng nhau trong phòng phát thanh trống rỗng, sự lừa dối của anh, thẳng thắn của anh, từ chối của anh, từng hình ảnh từng khoảng khắc một lần nữa hiện lên, cô đứng ở nơi đó, không thể cự tuyệt chỉ biết trơ mắt nhìn thấy chính bản thân ở trước mắt anh mà trở nên yếu đuối mệt mỏi.
Cô giật mình tỉnh giấc, cả phòng bệnh chỉ có cô cùng một bệnh nhân khác, bức rèm cửa sổ từ lâu được kéo lên, trong phòng ánh đèn mờ mịt, bóng đêm từng chút xuyên qua khe ở của bức rèm. Cô đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, mò mẫm tìm kiếm di động, anh từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm ấm giữ nhiệt. Thấy vẻ mặt của cô, anh mơ hồ đoán được, tiến lên nói với cô: “Anh đã thay em gọi điện thoại về nhà rồi”. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên rồi cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Anh đưa cho cô ấm giữ nhiệt trong tay mình: “Em mau ăn cháo đi”
Cô tiếp nhận, thì ra là trứng muối cùng cháo thịt nạc nóng hổi, cô đang đói bụng vì thế liền cầm lấy thìa đưa lên miệng ăn. Đợi cô ăn xong cháo, trong bình truyền nước biển cũng không còn nhiều lắm, liền gọi y tá vào rút ống tiêm, nghỉ ngơi một lát mới trở về.
Trời đã vào thu, ra khỏi bệnh viện cô bất giác cảm thấy ớn lạnh, anh đem áo khoác ngoài choàng lên vai cô, anh cầm lấy túi xách của cô, tiếp đó lấy chìa khoá xe, cô ở phía sau nhắm mắt đi theo.
Xe của anh chạy chậm rãi, thành phố ban đêm, đèn neon thắp sáng trải khắp trên đường. Áo anh choàng trên vai, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn thành phố về đêm, áo của anh mặc ở trên người cô, cả thân mình bao phủ trong đó, cô lại vừa mới sinh bệnh, sắc mặt nhợt nhạt nên nhìn cô càng thêm gầy.
Anh dừng xe dưới nhà cô, cô đã dựa vào cửa kính xe nặng nề ngủ thiếp đi, lông mi dài run nhè nhẹ, hai gò má còn lưu lại vẻ ửng đỏ.
Nghiêng mình nhìn cô, sau năm năm cô theo đuổi anh đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ cô. Có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu được, vì sao sau khi cô rời đi, anh mới phát hiện cô đã sớm chiếm đóng ở trong lòng anh.
Lần đó cùng với Tử Diễn ăn cơm anh không ngờ ngày đầu tiên trở về có thể gặp lại cô. Anh kinh ngạc, giờ phút kia nhìn thấy cô chỉ cảm thấy trong lòng sóng lớn cuộn trào, thế nhưng cô hầu như không ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Ngày hôm sau ở công ty gặp lại, cô lạnh lùng thản nhiên tiến về phía anh chào hỏi, anh đứng cách đó không xa, nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, trong lòng một mảng trống rỗng.
Năm ấy, anh tuổi trẻ không có chí khí, luôn luôn nghĩ rằng trái tim không chỉ dành cho duy nhất một ai, cho nên mới vì kích thích mà lựa chọn cùng Tô Nhiên ở một chỗ. Mãi cho tới khi rời đi anh mới hiểu được, Tô Nhiên không yêu anh, tại sao lại cùng anh hoà hợp một nơi. Mà anh, vì thế mà thương tổn cô. Năm đó ở trong phòng phát thanh, cô đã trở thành chủ đề của trường, từ đó về sau anh thường xuyên không nhìn thấy cô. Ngẫu nhiên gặp lại, cô cũng sẽ cúi đầu xa cách rời đi. Còn anh đứng ở một nơi rất xa cô, nhìn thấy trong tấm ảnh kia ánh mắt cô hoảng sợ cùng ảm đảm trong lòng sinh ra đau đớn cùng sợ hãi. Khi ấy anh còn không hiểu rõ ý nghĩa của sự đau đớn cùng sợ hãi ấy, cho nên sau khi tốt nghiệp bốn năm đại học anh nghe theo sự sắp xếp của gia đình xuất ngoại du học. Đã từng tưởng rằng, chỉ cần không thấy cô, sự đau đớn này sẽ dần dần biến mất, nhưng anh thật không ngờ, càng cách xa, hình ảnh của cô lại xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, lại càng rõ ràng.
Ngày đó cô nói cho anh cô có bạn trai, cho dù anh ở phía sau thấy bạn trai xa lạ tới đón cô, anh cũng sẽ không tin tưởng bởi vì anh nhớ rõ, cô sẽ không nói dối, cô vừa nói dối hai tai sẽ ửng đỏ, mà ngày đó, khi cô nói ra câu kia, anh rõ ràng thấy viền tai cô đỏ một mảnh. Cho nên anh hiểu được, cô muốn trốn anh, thậm chí không muốn gặp anh.
Thời điểm quyết định trở về, anh tự nói với chính mình, nếu còn có thể gặp lại cô, nếu cô đã kết hôn sinh con anh sẽ buông tay. Nếu cô vẫn chỉ có một mình, như vậy, cho dù thế nào, anh cũng sẽ làm cho cô trở lại bên anh, làm cho cô hạnh phúc.
Nhất Hạnh “Ưm” một tiếng, dường như phát hiện xe sớm dừng lại, tỉnh lại phát hiện Hứa Diệc Dương đang có chút đăm chiêu nhìn mình, thần sắc phức tạp.
Cô cởi áo khoác của anh, từ trong túi xách lấy ra ví tiền, cầm tiền và quần áo cùng đưa cho anh. Anh không nhận, cô mang quần áo cùng tiền để ở cùng một chỗ, còn nói một tiếng “Cảm ơn anh”.
Anh đột nhiên giữ chặt cô, cúi người hung hăn hôn xuống, tay anh siết chặt ở thắt lưng, gắt gao đem cô đặt trên ghế dựa, cứ như vậy kịch liệt hôn cô, anh chưa từng hôn cô trước đây (Yuki: ss ới soái ca chửa hôn thật à??? @Kat: hắc, chưa hôn chị thôi, còn có hôn ai khác không thì hơm biết, hắc hắc) , nụ hôn áp đảo mang theo khao khát đau đớn cùng điên cuồng. Cô đờ dẫn vài giây, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cô đẩy anh ra, trước đây cô chưa từng thấy phản ứng quyết liệt của anh như vậy, nhưng cho dù là vậy, cô cũng không muốn lại lần nữa trở thành thế thân của người khác.
Cô gần như dùng hết khí lực của bản thân mới kêu lên tiếng: “Hứa Diệc Dương, tôi không phải Tô Nhiên”
Anh cơ bản không nghe, một tay kéo cô vào trong lồng ngực, vội vàng mà hôn, mặc cho cô giãy dụa như thế nào trong lòng anh cũng không lay chuyển. Cô dần dần bình tĩnh lại, tay anh đặt ở phía sau người cô rốt cục cũng chậm rãi buông ra. Mặt cô chôn trong lồng ngực anh, trên mặt một mảnh ẩm ướt.
Anh khàn giọng nói một tiếng: “Thực xin lỗi”. Trong xe nhất thời im lặng, hai người đều không lên tiếng, Qua thật lâu, anh lại kéo cô vào lòng: “Anh biết em không phải Tô Nhiên, anh xin lỗi, Nhất Hạnh, tất cả đều là lỗi của anh”
Gương mặt cô đầy nước mắt, nước mắt lạnh lẽo mặc ý chảy xuống, ngay cả giọng nói cũng nức nở: “Em vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn…. Vì sao anh còn muốn thế này”
Anh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, gương mặt co rút, gấp gáp: “Anh thật xin lỗi…. Nhất Hạnh, chúng ta có thể một lần nữa đến với nhau?”
Cô cứng ngắc, từ đầu đến cuối hoài nghi câu nói kia, tới mức không dám nhìn anh. Cô rõ ràng vẫn luôn chờ đợi kết quả như vậy, nhưng vào giờ phút này, cô lại cảm thấy sợ hãi, hạnh phúc đến bất ngờ như vậy, giống như cách đây 5 năm, nhưng sao vào thời điểm cô muốn bỏ đi, anh lại xuất hiện? Vết thương của cô vẫn còn, cô có thể nghe âm thanh run rẩy của chính mình, ban đêm mùa thu, trong xe tràn ngập sự lo lắng, cô không biết phải nói như thế nào, sợ run hồi lâu, tay phải bị anh nắm bởi vì thật chặt nên truyền đến chút đau.
Ở cùng một chỗ với anh, đó là giấc mơ ao ước từ đại học vẫn tồn tại ở trong lòng cô, tình cờ giờ đây lại toát ra.
Nhưng là cách năm năm, cho dù hiện tại anh đã trở về, cô cũng biết bọn họ không có hi vọng, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn trốn tránh anh, phòng ngừa anh, chỉ là cô không thể tưởng được, anh lại nói sẽ bắt đầu lại, nói quá nhanh như vậy, cô gần như cũng không dám tin tưởng, sợ chính bản thân mình sẽ lại bị thương, có lẽ cô nên lắc đầu cự tuyệt, thế nhưng lại luyến tiếc, không mở miệng được…
Trong mắt anh có cảm xúc chợt loé qua, là đau lòng cùng áy náy, một lúc sau, anh chậm rãi buông tay cô: “Đừng quá gây áp lực với bản thân, nghĩ cho tốt….rồi cho anh đáp án.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...