Phiên ngoại – Hai chú ếch con
Đó lần đầu tiên anh gặp cô, mười tuổi, vẫn còn là một cô nhóc. Trường học cho nghỉ hè, anh theo bà nội đi du lịch, lộ trình rất xa, ngồi xe thật lâu, đến nơi thì đã gần buổi trưa.
Là một cái sân rộng lớn, xa xa liền nghe được âm thanh vui cười đùa giỡn, tiếng cười khắp nơi. Vào sân, đập vào mắt là một gốc cây hòe cao lớn tráng kiện, cây lá xanh tươi, hòa hợp với màu trắng của hoa, cùng nhiều loại hoa khác.
Trên nhánh cây cao buông xuống sợi dây thừng, hình ảnh một cô bé mặc áo váy trắng đang ngồi trên bàn đu dây liền rơi vào đáy mắt.
Âm thanh của bà nội từ phía trước truyền đến: “Cùng đến chơi với các bạn đi.”
Anh gật đầu, nhưng lại không có tham gia vào cuộc náo nhiệt kia.
Có tiếng trẻ con trong trẻo vang lên: “Nhất Hạnh, bạn tới chơi cùng đi.”
Trên bàn đu dây cô bé ngẩng đầu lên, con ngươi trong trẻo, thanh âm mềm mại: “Mình không chơi.” Tầm mắt xẹt qua anh, mặt mày rạng rỡ, nở rộ nụ cười hiền lành.
Cành cây lắc lư, lá cây che phủ, đóa hoa màu trắng bị gió thổi rơi xuống, nhẹ nhàng mấy phần, rơi xuống ở trên váy màu trắng của cô, cô đem tầm mắt thu trở về, chậm rãi cúi đầu, mặt đóa hoa trên váy.
Từ xa có bạn nhỏ đến bên cạnh: “Bạn muốn cùng mọi người chơi chung không?”
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chính giữa sân là một cái giếng, anh bắt đầu tiến lại gần, liền thấy bọn họ vây quanh chơi đùa gần miệng giếng. Trò chơi rất đơn giản, chỉ cần đi một vòng quanh miệng giếng, trên đường đi chân mà chạm mặt đất thì là thua.
Như vậy anh bắt đầu tham gia trò chơi, đều là trò chơi của trẻ con mê thích, một đám đã sớm quên lời dặn dò của người lớn. Giếng nước kia mặc dù đã cạn nước, nhưng dù sao nó cũng sâu mấy thước, không cẩn thận rơi xuống khó tránh khỏi trầy da.
Giếng nước thực cũ, mặt đất cũng loang lổ chịu không nổi, cái đáy thậm chí còn mọc chút rêu xanh, anh chơi vài vòng, liền thấy không có hứng thú, lui xuống dưới không tham gia, chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ vui đùa reo vang.
“Tống Nhất Hạnh, bạn tới chơi chung đi.”
“Tống Nhất Hạnh, bạn là người nhát gan.”
Có cậu nhóc nghịch ngợm, thỉnh thoảng làm bộ mặt quỷ, hướng về bàn đu dây vui cười.
Cô thoáng cúi đầu, như đang ngẫm nghĩ, trong chốc lát, rời khỏi bàn đu dây đi đến.
Hai chân bước lên miệng giếng, đứng lên đi một vòng thật cẩn thận, anh cũng đứng lên, dần dần đến gần, ngẫu nhiên nghe được âm thanh đùa dai “Ôi trời, ôi trời”.
Có người vươn tay ra, ý đồ kéo váy của cô, cô cả kinh, chân phải bước lệch đi ra ngoài, cả người thẳng tắp rơi xuống.
Không ai có phản ứng, ngay cả chính anh cũng chưa kịp phản ứng, liền theo trực giác vươn tay ra giữ chặt cô, lòng bàn chân trượt phải rêu xanh, nửa thân thể ngã xuống, “ Rầm” thoáng một cái, ngã ngay xuống dưới, đáy giếng toàn là bùn nhuyễn, may mắn không tính quá sâu, ngã xuống chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, hai người đứng lên, quần áo trên người đều lây dính bùn đất, mặt xám mày tro.
Phía trên đám nhóc rốt cục tỉnh táo lại, vội vàng chạy đi kêu người lớn.
Cô nghiêng mặt đi đến nhìn kỹ anh, chỉ chỉ cánh tay anh, hỏi: “Bạn có đau hay không?”
Thế này mới phát giác trên cánh tay có vết trầy da nhỏ, ẩn ẩn toát ra chút tơ máu, là một đứa con trai, một chút trầy da tính cái gì, lắc đầu: “Không đau.”
Nghe thấy người lớn tới rồi lại gấp rút đi lấy cây thang gỗ.
Hai đứa trẻ ở lại dưới đáy giếng, hai đứa nhóc bắt đầu nói chuyện.
“Chúng ta như vậy, giống ếch ngồi đáy giếng không, mấy ngày liền có khi có không gặp ai.”
Anh “Ừ” một tiếng xem như đồng ý, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy duy nhất bầu trời hình tròn.
Hoàn hồn lại nghe thấy tiếng cười của cô bé: “Bạn tên là gì?”
“Lâm Mộc Thiên.”
Người lớn đem cây thang gỗ dài để vào trong giếng, hai đứa nhỏ theo đáy giếng đi lên, không có bị thương, coi như là sợ bóng sợ gió một hồi. Bọn trẻ tự biết vui đùa thái quá, bị kinh sợ, mặt dù không nói lời nào, nhưng biểu tình ngượng ngùng.
Lần đó trở về sau, trong nhà liền chuyển đi, sức khỏe bà nội khi tốt khi yếu, cho nên đã cách mười mấy năm, anh vẫn không có gặp lại cô.
Công ty vừa mới thành lập được một thời gian, không thể thiếu tiệc chiêu đãi khách, bên người lúc nào cũng có phụ nữ theo cùng, đến một lần rồi lại đi, dung nhan mỗi người đều kiều diễm lay động lòng người.
Quan hệ xã giao nhiều, anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cũng có ngẫu nhiên sinh ra hảo cảm nam nữ, nhưng chính là thấy vài lần gặp mặt, trong lòng liền hơi hơi sinh ra cảm giác từ chối
Có một lần tiếp đãi tiệc, mọi người toàn công ty cùng chúc mừng công việc thành công, bổn phận của anh luôn luôn là uống rượu, đêm đó uống cũng hơi nhiều, tiệc tan một mình lái xe trở về, hồi lâu cũng không đến nơi, trong lòng liền mất bình tĩnh, mở cửa kính xe ra hít thở không khí mới mẻ, mới phát hiện chính mình lại đem xe chạy đến nơi không biết tên, bốn phía chỉ toàn một màu đen nhánh, cũng không phải là đường cái, mà là một đường nhỏ yên lặng, mùa hạ vào ban đêm, lại vẫn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu.
Ánh trăng mỏng như tơ, anh đơn giản ngừng xe nghỉ ngơi, lúc say rượu ý nghĩ không ngừng hiện ra rầm rĩ, dạt dào hình ảnh cây hòe, váy màu trắng, giếng nước khô cạn, bầu trời ban ngày, lộn xộn, khi đứt đoạn khi liên tục, khiến chính mình đau đầu.
Một đêm đó anh không có lái xe trở về, ngủ lại trong xe cả đêm, ngày thứ hai tỉnh dậy, nhìn đường lộ hồi lâu, trong lòng lại đột nhiên kinh ngạc, phương hướng này, đúng là năm đó bà nội dẫn anh đi du lịch trên đường lộ.
Mới đầu cũng là không tin, nói ra coi như là cười chê, vừa gặp đã yêu, vẫn là lúc còn rất nhỏ, nhỏ tuổi như vậy, làm sao có thể biết được cái gọi là tình yêu.
Vẫn mơ hồ, cũng không nhận rõ cảm giác quấn quanh chính mình, cũng từng nghĩ tới giải thoát, thử đi yêu một người, đều nói có cảm tình là có thể bồi dưỡng, hiện tại không thương, có lẽ về sau liền yêu, thử rồi mới phát hiện, đúng là thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ), hóa ra là do bóng dáng nho nhỏ sớm đã ở trong lòng, rắc rối khó gỡ sớm đã đem toàn bộ trái tim khép chặt.
Chỉ tiếc, cách lâu như vậy, anh vẫn không tìm được cô. Lúc cô đơn một mình cũng từng nghĩ, dù sao thời gian cũng đã qua lâu như vậy, cho rằng có một ngày, bọn họ đi ngang qua nhau, có lẽ cũng sẽ không thể nhận ra đối phương.
Cho nên đánh mất một chút ý niệm trong đầu, làm chính mình có thể miễn cưỡng buông tha quá khứ, nhưng giờ đây cô lại đứng ngay trước mặt anh, khuôn mặt vẫn chưa thay đổi, vẫn là một đôi mắt to trong suốt.
Một khắc kia tâm trạng liền sinh vui mừng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô ấy, chỉ tiếc, cô ấy không còn nhớ rõ anh. Thời điểm đó chính anh tự nhận mình là Lâm Thiên Mộc, hiện tại chính anh lại xưng là Lâm Tử Diễn, cũng đúng, mười mấy năm không thấy, anh nhớ rõ cô, dựa vào cái gì yêu cầu cô cũng nhớ rõ anh.
Nói cho chính mình cứ như vậy từ từ chậm rãi rồi sẽ đến, từ xa lạ một chút rồi trở nên quen thuộc, tìm ba năm, đợi ba năm, mỗi lần gặp mặt, đều khắc chế chính mình càng phát ra ánh mắt mãnh liệt, nhưng mỗi lần gặp mặt, ánh mắt cô ấy đều như xưa, điềm đạm bình yên.
Anh chưa bao giờ có kiên nhẫn đối với người khác, chỉ là kiên nhẫn của anh đều dành cho cô.
Một người đến một lúc nào đó cũng sẽ nghĩ, đến tột cùng kết quả sao lại như thế này, không bằng buông tha đi. Thế nhưng gặp mặt một lần rồi lại không thể quên, càng ngày lòng tham càng không đáy, càng ngày càng không thể buông tha, nhìn chính mình từng bước đi về phía trước, cho dù phía trước không có con đường cũng không màng chỉ biết liều mình mà xông tới.
Lần sinh nhật cô, muốn mua quà tặng cô, đang cầm hai con cá vàng đi trên đường, nghe thấy có đứa nhỏ trêu ghẹo, đọc hai câu thơ, nghe xong trong lòng xúc động, sau khi trở về tra xét, mới biết nguyên câu là như vậy:
“Trâm vàng son đỏ dạo chơi ngày xuân, gia thế sơ quen biết.
Có chút ngượng ngùng nhưng ngây thơ đáng yêu, lại càng tô vẻ cho nét đẹp nõn nà.
Gần đây thoáng nhìn nhưng lại không nói gì, thế nhưng hàng lông mày khẽ tụ.
Không hiểu sao mỗi một ngày lại u sầu, nhớ tới cảnh hoa cũ lại cúi đầu.”
(Nỗi lòng giai nhân -虞美人
Kim tiên chu đạn hi xuân nhật, môn hộ sơ tương thức.
Vị năng tu sáp đãn kiều si, khước lập phong tiền tán phát sấn ngưng chi.
Cận lai miết kiến đô vô ngữ, đãn giác song mi tụ.
Bất tri hà nhật thủy công sầu, ký thủ na hồi hoa hạ nhất đê đầu.”
Kat: hự hự, ta ngu tiếng Trung nhớ, tạm edit theo ý mềnh thoai, ai bít bài này chỉ ta edit lại ik, òa òa)
Xem xong rồi bất đắc dĩ cười khổ, mặc dù viết là cô gái ôm ấp tình cảm, nhưng hai câu cuối cùng dường như lại để miêu tả chính anh.
Không biết gì ngày thủy công sầu, ghi nhớ kia hồi hoa tiếp theo cúi đầu.
Suy cho cùng từ khi mới bắt đầu anh đã lặng lẽ vùi tình yêu của mình vào trong đất, mười mấy năm chậm rãi mọc rễ nẩy mầm, chỉ còn chờ ngày nở hoa, từ đó về sau trở nên rực rỡ sắc màu.
Đã là một đời người thì không thể không có những hồi ức tốt đẹp, trong chớp mắt liền thấy khuôn mặt quen thuộc, hoa hòe trải đầy sân, bộ váy màu trắng, bàn đu dây, lòng bàn tay trắng nõn, cánh hoa lưa thưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...