Anh yêu em rất nhiều

Chương 23
Edit: Trái Táo
Beta: mèo Kat
 
.
Thật ra, khi cô ra khỏi “Phương Đông” đã hơi tỉnh táo, nhưng tỉnh táo rồi càng không biết nên đối mặt thế nào, cho nên mới một mình ngồi ở chỗ này, ôm đầu gối, nghĩ đến gió lạnh thổi đến, tất cả phiền não đều đã chậm rãi tiêu tán. Chuyện cô và Hứa Diệc Dương vẫn chưa giải quyết, hơn nữa lời nới vừa rồi trong phòng uống rượu, trong khoảng thời gian ngắn cô như con bướm bị mắc trên mạng nhện, toàn thân đều bị trói buộc, không biết như thế nào mới có thể trốn thoát.
Cho dù trong xe kín mít, cô vẫn lạnh run, từ “Phương Đông” đi ra, thân thể liền bắt đầu vừa lạnh vừa đau.
Giữa đường xe thay đổi phương hướng, cô hồn nhiên không có phát hiện.
Đến căn hộ của Lâm Tử Diễn, anh nâng đỡ cô từ trong xe đến sô pha trong phòng khách, bật đèn, mới nhìn rõ sắc mặt hồng hào của cô, nước mắt trên khóe mắt, trên người mang theo rất nhỏ mùi rượu.
Anh cúi xuống, nhìn cô thật lâu, xoay người đi phòng tắm, bật nước ấm, lấy khăn mặt, cẩn thận mang đến sô pha trước mặt cô.
Tay cầm khăn nóng giơ giữa không trung, thanh âm của anh dịu xuống: “Nhất Hạnh?”
Thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, tay anh mới chậm chạp hướng xuống, xoa mặt cô bằng khăn mặt mềm mại.
Nhất Hạnh nửa mở mắt, trên mặt hơi nóng, trong mắt một mảnh mông lung.
Anh thấy cô tỉnh lại, cúi đầu hỏi một câu: ” Làm sao vậy?”
Không có hy vọng có câu trả lời, cô gục đầu xuống, anh chỉ nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô, trong mắt hóa thành đường cong lung linh.
“Tử Diễn……” Cô lắc đầu.
Anh đại khái có thể đoán được một chút gì đó, thời gian trước, có người nói cho anh nhìn thấy cô và Diệp Hàm ở quán cà phê, chuyện Diệp Hàm, anh mơ hồ biết được một ít, giờ thấy cô bộ dạng thất hồn lạc phách, anh đột nhiên cũng không biết như thế nào, chỉ “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
Cô khóc thật nhỏ, anh có nghe thấy, một lần nữa đưa khăn mặt trong tay qua, anh biết cô uống rượu xong sẽ khóc, lần trước cũng vậy, nôn bẩn cả sàng nhà của anh, còn không có ngừng khóc, làm anh sợ tới mức một đêm không dám ngủ.
Một giọt nước mắt nóng bỏng, lướt qua tay anh, lòng bàn tay truyền đến một trận ẩm ướt, anh chỉ nắm chặt khăn mặt trong tay, quay người lại, trở về phòng tắm.
Đợi anh một lần nữa mang khăn mặt đi ra, trên sô pha đã không thấy bóng người, anh tại chỗ cương vài giây, đột nhiên hướng cửa chạy nhanh,”Nhất Hạnh, Nhất Hạnh.” Trong giọng nói có kích động mà trước đây chưa từng có, không thấy một chút dấu vết, anh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lo lắng, quay đầu khóa cửa.
Đi lên lầu hai, mới phát hiện cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ bị vén lên một góc, anh ở lầu 15, tầng giữa, phía dưới hiện lên hơn phân nửa phong cảnh đêm của thành phố, phía xa lầu cao tầng san sát nối tiếp nhau, những tia sáng xanh đỏ chiếu sáng lặp lại liên tục, thường xuyên thay đổi, một nửa bầu trời đêm đều nhuộm dần ánh sáng, theo chùm sáng chuyển đổi, trở nên lúc sáng lúc tối.
Cô cách cửa sổ rất gần, chỉ có một bước nhỏ, tay phải đặt trên tấm kính, để lộ những ngón tay mảnh khảnh màu trắng, nhìn về phía xa.
Anh đứng phía sau người cô, nhớ đến cô từng đứng ở vị trí này nói qua với anh: “Về sau em kết hôn, nhất định cũng muốn một căn hộ có cửa sổ sát đất.”
Anh trêu cô: “Chậc chậc, em không có tiêu chuẩn gì, kết hôn vì muốn có một cửa sổ sát đất.”

Cô đột nhiên quay đầu, cười lớn, nhìn về phía anh nói: “Em kết hôn là vì giúp chồng dạy con.”
Giúp chồng dạy con, lòng anh chấn động, những lời này, tuy cô nói đã lâu, nhưng anh vẫn nhớ rõ, ngay cả ánh mắt và động tác khi cô nói, anh đều nhớ rõ từng cái một.
 Kỳ thật anh biết trong lòng cô có một người, nhưng không nghĩ người kia là Hứa Diệc Dương. Lần đó, ăn ở nhà hàng Pháp, cô ngay lập tức nghĩ ngụy trang chính mình, nhưng trong mắt anh, che dấu rất vụng về, che giấu kích động của mình, che giấu đau đớn trong mắt mình.
Về sau, anh cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không có khả năng cùng cô cùng một chỗ, anh hiểu được tâm tình của mình, biết chính mình thích cô, yêu cô. Nhưng thế thì sao, ở trong mắt cô, anh luôn không hơn không kém một công tử phong lưu, mắt cô chưa từng nhìn qua mình, anh dùng hết tất cả biện pháp, dùng phương thức của anh dỗ cô, chiều cô, có đôi khi, thấy sắc mặt cô tối lại, anh lập tức thu lại bày ra thái độ nghiêm trang, hồi phục lại. Anh biết cô chỉ cho ràng lời nói của anh là vui đùa, ba năm qua, cô chưa từng đối với mình có một chút tâm.
Anh cũng nghĩ qua, tuy rằng Hứa Diệc Dương đã trở lại, nhưng chỉ cần bọn họ một ngày không có cùng một chỗ một lần nữa, anh vẫn kiên trì, có lẽ có một ngày, anh sẽ có một cơ hội.
Sinh nhật cô ngày đó, anh luôn luôn chờ cô, đợi đến nửa đêm, cô cũng không trở về, anh đặt một chỗ ở khách sạn, bởi vì cô không đến, nên chỉ có lùi lại đến ngày hôm sau, cô chưa bao giờ để ý việc anh làm, khi bánh ngọt bưng lên, cô hỏi là sinh nhật của ai.
Anh ẩn nhẫn hồi lâu, lúc đó anh rất quê, nếu không phải lúc sau cô nói câu kia, có lẽ giây tiếp theo, anh sẽ đẩy ngã bàn chạy lấy người.
Vì câu nói kia của cô, anh mới cảm thấy có lẽ cô cũng quan tâm đến mình.
Đêm đó, ở “Phương Đông”, khi cô nói mình đã có bạn trai, ngay cả tàn thuốc đốt đến lòng bàn tay cũng không có cảm giác.
Khi đưa cô về nhà, anh cảm thấy rất đau đớn, dọc đường đi, chỉ nắm chặt tay lái, nhưng đau đớn trong lòng cũng không có mất đi.
 Cơ hội bọn họ cùng một chỗ đã hết, như vậy, anh cũng nên bị knockout. Toàn bộ, anh ngay cả một nửa cũng không có ra tay, liền  đi ra ngoài.
Nếu bọn họ thích nhau, anh có năng lực đem nàng kéo trở về.
Anh nói chính mình, cứ như vậy đã xong cũng tốt, kỳ thật bọn họ chưa từng có bắt đầu, nhưng chính mình một mình tình nguyện nói bắt đầu, nói chấm dứt.
Anh lớn như vậy, chưa từng có thanh thản, ổn định như vậy. thích qua một người, tính tình cô đạm, không thích nhiều người huyên náo, có đôi khi nhìn cô, anh còn có thể nghĩ, nếu kết hôn, anh nhất định không đi chỗ tiệc rượu, vũ hội, thanh thản ổn định cùng cô, cứ như vậy cùng cô cũng tốt, chính là cô chưa từng cho anh cơ hội.
Cô tuy rằng thường cười, nhưng trong mắt anh, cô vẫn không vui vẻ. Như giờ phút này, cô lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cô đơn.
Không biết sao, anh chỉ nhìn bóng dáng cô, cũng sẽ đau lòng. Nhưng cô vĩnh viễn cũng không biết, anh Lâm Tử Diễn, bởi vì gặp Tống Nhất Hạnh, mới hiểu được tên của đau lòng.
Anh kêu: “Nhất hạnh.”
Cô xoay người lại,  mở ra nụ cười nhợt nhạt, lập tức rớt tròn nước mắt.
Anh từng bước một đi đến cô, không hỏi chữ nào, ôm cô vào lòng. Nước mắt nóng bỏng của cô rơi xuống trước ngực anh, chậm rãi thấm ướt   áo sơ mi của anh.
Anh nghe không thấy cô nói thì thào. Anh sẽ không hỏi lại, anh thủy chung đều không thể nhìn cô khóc, không thể nhìn cô chịu ủy khuất……
Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, nỉ non lên tiếng, hai mắt lệ trong suốt nhìn anh gắt gao. Cau mày, lập tức cắn môi nở nụ cười đối với anh.
Anh không có nghe rõ ràng cô nói cái gì, chính mình giang tay ôm chặt, cả người cô bị anh ôm chặt, bên hông đều truyền đến đau đớn.
Mặt cô chôn trước ngực anh, hô hấp đảo qua ngực anh, nóng rực từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, bỗng sinh ra chút phiền chán cùng bức thiết.
Anh vẫn muốn có một ngày có thể ôm cô như vậy, nhưng cô rõ ràng ở anh trong lòng, anh lại cảm thấy không đủ, anh mong đợi lâu như vậy, lâu đến vậy nhưng giờ không biết chính mình đến tột cùng muốn làm cái gì.

Anh ngừng vài giây, trong ngực hô hấp dần dần dồn dập, tay anh đặt trên lưng cô, cách một lớp áo khoác dày, anh cảm thấy lòng bàn tay một mảnh nóng rực, rõ ràng hẳn nên buông ra, anh lại luyến tiếc, không muốn.
Bỗng dưng, anh mang cô cách khỏi cửa sổ sát đất, quay người, đem cô áp lên vách tường màu trắng. Đột nhiên cúi đầu, nặng nề hôn xuống dưới.
Lực của anh rất lớn, Nhất Hạnh bị anh lôi đến vách tường, phía sau lưng đụng chấn động, cảm giác đau đớn tràn tới, còn không kịp phản ứng, anh liền hôn xuống. Nhất Hạnh bị anh hung hăng ấn, anh dính vào cô, hơn phân nửa sức nặng đặt trên người cô, tay cũng bị anh cầm, nửa phần sức lực giãy dụa cũng không có.
Không phải anh chưa từng có phụ nữ, cũng không phải chưa từng có hôn qua, miệng  cô còn lưu lại hương vị rượu cốc tai và sữa chua, ngọt ngào, hỗn hợp mùi hoa quả, đều truyền đến anh, dường như anh đã nghiện, càng hôn càng nhanh, càng cảm thấy không đủ, nắm tay cô, chậm rãi sờ soạng thắt lưng cô, từ vạt áo hướng xuống, một chút một chút đụng chạm, hôn càng ngày càng đi xuống, cuối cùng chuyển dời đến gáy cô, tiếng hít thở cũng trở nên đứng quảng.
Thân thể Nhất Hạnh vẫn cứng, trong lúc bị khóa bởi Lâm Tử Diễn và vách tường, nói không ra lời, cũng không thể động đậy, bên tai là tiếng hô hấp không khống chế của anh.
Lúc môi của Lâm Tử Diễn chạm đến cô, cô giống như chim sợ cành cong, cô không thấy rõ ràng lắm mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được phía sau tay anh càng ngày càng gấp, càng ngày càng nóng.
Bất ngờ, anh đẩy cô ra.
Cô dựa vào vách tường, trên mặt hiện vẻ hồng tươi, thở gấp gáp, tóc rối loạn, áo khoác một bên bị kéo qua vai, hai người đều không có nói chuyện. Ý thức cô  thanh tỉnh một ít, thân thể cũng không nghe sai khiến, nửa nhắm mắt, mang một ít khiếp sợ nhìn về phía anh, mặc dù đôi mắt sạch sẽ, trong vắt, lại sinh ra một hương vị hương diễm tươi đẹp.
……
Dừng lại trong chốc lát, Lâm Tử Diễn mới nói: “Nhất Hạnh, thật xin lỗi……” Lại nói,” Em đi ngủ đi, anh ở bên ngoài, có việc kêu anh.”
Nói xong liền xoay người đi.
Cô chỉ ngơ ngác nhìn anh xoay người, tự nhiên thấy rất trống trải, trong lòng chấn động mạnh, ngay cả đầu óc cũng không chịu khống chế, không có tự hỏi, nhưng lại bỗng vươn tay, kéo anh lại.
 Ngực anh lại phập phồng lên, lúc này đây là tức giận, trong mắt có mát hết lý trí: “Em điên rồi sao, không cần nhận nhầm người?”
Bất ngờ bị anh tức giận, Nhất Hạnh giật mình, nửa ngày thở dài, cúi đầu nỉ non: “Tử Diễn.” Thanh âm rất thấp, mơ hồ dẫn theo vài phần sợ hãi.
Cả người anh đều run lên, miễn cưỡng ổn định xuống dưới, nhất thời yên lặng, chỉ nghe tiếng hai người hít thở. Buổi tối anh vẫn chưa uống rượu, nhưng lúc này anh lại cảm thấy mình mơ hồ không rõ, trong lòng có cái ý nghĩ, trong đầu không ngừng kêu gào, anh nhịn không được, đột nhiên lại quay trở về, nhìn chằm chằm mắt cô, nắm vai của cô.
Cô hiển nhiên còn không có phản ứng lại, anh lại hôn xuống, từng bước từng bước rõ ràng có lực, để lại dấu lên người cô, cô chỉ cảm thấy sự khó thở, thiên địa chuyển dời, anh ôm cô, lấy một bàn tay cởi nút áo của cô, lòng bàn tay dính trên vai cô, cuối cùng cô ý thức được chuyện gì xảy ra, trong mắt sợ hãi càng lớn, mở to mắt, bắt đầu co rúm lại, nhìn anh.
“Rầm” một tiếng, không biết là ai, đụng phải đèn tròn sau lưng. Ánh sáng vàng thưa thớt phân tán, không kịp thích ứng khiến hai mắt cô đau đớn, anh đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía cô, trong mắt cảm xúc khác thường dần dần tiêu tán, lui vài bước, giống đứa trẻ làm sai một chuyện, nói không ra lời.
Cô không hề động, thân thể lại bắt đầu cứng ngắc, trái ti nhảy lên kịch liệt, đột ngột làm cho tim cô đập nhanh, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, anh luôn ngăn nắp ngọn gàng, làm việc tác phong sạch sẽ lưu loát, thường mang dáng dấp vui vẻ, nhưng hiện tại bộ dạng của anh rất khác, vẻ mặt khó ta, chật vật đến cực điểm, cũng đồi bại đến cực điểm. Lòng của cô vừa chua xót lại đau, muốn nói gì, nhưng đến bên miệng một chữ cũng nói không được, cảm giác hai má bên cạnh ẩm ướt, mới biết nước mắt chảy ra.
Thanh âm của anh ở ngay phía trước cô, thong thả truyện đến, tràn ngập bất đắc dĩ và trầm thấp, dường như đã hết sức áp chế cái gì: “Em đừng khóc…… Đừng khóc…… Là anh hồ đồ, biết rõ em uống say, còn……”
 Bước chân của anh chần chờ: “Thực xin lỗi, Nhất Hạnh……” Dứt lời lại xoay người, của bị mở ra, âm thanh rất nhỏ, anh đi ra ngoài, khi cửa đóng lại, truyền đến một câu cuối cùng của anh:”Em đi ngủ đi, anh đi trước.”
~o
~ Chương 24

Edit: Tiểu Kê
Beta: Meott
 
.
Cô  nhớ  rõ ràng mình mệt mỏi cực kỳ, tối hôm qua Lâm Tử Diễn đi rồi, cô cũng chỉ ngồi trên sô pha ở phòng khách. Rèm cửa sổ đóng kín, bên trong phòng rất tối, có lẽ trời chỉ mới rạng sáng, đồ dùng  bên trong nhà chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Tối hôm qua anh rời đi, dù ra vẻ bình tĩnh, nhưng khi quay đầu lại trong mắt anh lại đựng vẻ hoang vắng, giống như hơi nước trong không khí kia, không chút kiêng dè gì mà quanh quẩn bên cô, thậm chí đánh thẳng vào lòng cô.
Những ngày ở bên Hứa Diệc Dương, cô cả ngày thật cẩn thận, cảnh giác, có đôi khi ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao có cảm xúc như thế, nay nghĩ đến, cô cùng Hứa Diệc Dương, vốn là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước* (những thứ đẹp đẽ nhưng không thực tế), cho dù cẩn thận che chở, cũng không thể nào gương vỡ lại lành, phá, nát, cho dù là người giỏi tay nghề, cũng không có cách nào khôi phục nguyên dạng. Cho dù Diệp Hàm không xuất hiện, bọn họ cũng chắc chắn xuất hiện cái khác ngăn cách. Rốt cục cô quá mệt mỏi, có lòng mà không có sức, cho nên cô lựa chọn buông tay, không níu kéo.
Phía chân trời dần sáng lên, cô rời khỏi nhà trọ, theo bản năng quay đầu nhìn vị trí dừng xe của anh, một mảnh trống rỗng, giống như miệng vết thương hở, cô máy móc gọi taxi, trở về nhà.
Đúng ngày nghỉ, chỉ có mình cô ở nhà, sau khi từ nhà trọ Lâm Tử Diễn trở về, cô cứ ngồi ở trong phòng ngủ.
Cửa sổ trong phòng hướng về phía mặt trời, khí hậu miền Nam, cho dù vào đông, giữa trưa ánh sáng vẫn gay gắt, cho dù cách một lớp kính thật dày cùng rèm cửa, vẫn có thể cảm giác được sức nóng, rậm rạp chạy dọc theo gáy đi xuống, tràn đến trên lưng, mà tay chân cô lại lạnh như băng, giống như vừa đặt mình trong cho hỏa lò và đầm băng, dây dưa không ngớt.
Di động ở đầu giường chợt reo, đã chấp nhận chia tay, cho nên thời điểm tiếp điện thoại cô vẫn cố tự nhiên.
“Buổi tối có rảnh sao?” Trong không gian yên tĩnh vang lên giọng nói của Hứa Diệc Dương.
“Dạ.”
“Buổi tối có bữa tiệc rượu, chúng ta cùng đi đi, tối nay anh tới đón em, được không?”
Cô từ đầu gối ngẩng đầu lên, chần chờ trong chốc lát “Vâng” Một tiếng, hết sức bình thường.
Khóe mắt xẹt qua di động, Hứa Diệc Dương nói 6 giờ tới đón cô. Hẳn là lần cuối cùng ở bên anh. Xã hội hiện đại, dễ đến dễ đi, tuy rằng bọn họ bắt đầu cũng không tính là tốt đẹp, nhưng ít nhất chấm dứt sẽ tốt đẹp. Cô không biết khi nào thì Hứa Diệc Dương sẽ thẳng thắn với mình, theo khẩu khí của anh, cũng không thể nghe ra cái gì, hết thảy đều bình thường. Hiện tại, thẳng thắn hay không, với cô mà nói cũng không có nhiều ý nghĩa, nếu đã quyết định buông tay, cô tình nguyện biết được càng ít thì hơn. Kỳ thật như vậy cũng không phải là không tốt, bọn họ trong lúc đó, tóm lại sẽ có người giải thích, có điều là vấn đề thời gian. Tiệc rượu chấm dứt, bọn họ cũng chấm dứt. Cô cùng Hứa Diệc Dương, không có mở đầu tốt đẹp, làm sao có kết cục như ý.
Tiệc rượu tổ chức tại câu lạc bộ ở một nhà hàng, cũng không đông người lắm, nói trắng ra là các bên làm ăn trao đổi với nhau, cũng không có phục sức hoa lệ, ánh đèn mờ ảo như trong tưởng tượng.
Trong mắt mọi người Hứa Diệc Dương là thanh niên ưu tú, vừa bước vào không lâu, liền có người đến tiếp chuyện, thật ra tiệc rượu hôm nay mục đích của mấy công ty đến là để trao đổi tìm đối tác, bên trong đều là các tập đoàn bất động sản nổi tiếng nhất thành phố, làm ăn buôn bán ắt không thể thiếu quảng cáo, mà “Ích Dương” là công ty quảng cáo lớn, đương nhiên cũng được mời.
Nhất Hạnh yên lặng ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha phía góc xa, mới vừa rồi có người phụ trách tập đoàn Giang thị tới, rất có ý muốn giao dự án quảng cáo lớn sắp tới cho “Ích Dương”, Hứa Diệc Dương chưa kịp nói vài câu cùng Nhất Hạnh, đã đành theo bọn họ đi bàn bạc hạng mục công việc.
Lúc đi, anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, có lẽ thấy để Nhất Hạnh một mình nên có chút lo lắng, đưa chén rượu trong tay cho Nhất Hạnh, nói một câu: “Ở chỗ này chờ anh, anh lập tức quay lại.”
Nhất Hạnh gật gật đầu, nhìn anh rời đi, vào một phòng khác. Thật ra anh rời đi cũng tốt, nếu anh ở lại, cô cũng không biết nói cái gì. Từ Tô Thiên đến Diệp Hạm, Hứa Diệc Dương đã lừa dối cô hai lần, cũng yêu cô hai lần, cô cảm thấy mình hẳn là hận anh, nhưng mỗi lần thấy anh cô lại hận không được. Tính tình cô do do dự dự như thế, người ngoài thấy đều nói cô bất cần không so đo, có những khi, cô thống hận chính bản thân mình, cứ như cây lục bình, phiêu phiêu đãng đãng, luôn không biết rốt cục bản thân muốn đi đến đâu. Giờ phút này, cô mới hoàn toàn hiểu được, hiện tại và quá khứ bất đồng, lúc này đây, phải dứt khoát đoạn tuyệt.
Hứa Diệc Dương ở xa hướng về phía cô, khóe miệng mang theo ý cười, anh nói chuyện, ước chừng cũng đã lâu, khó khăn lắm mấy người phụ trách bên cạnh mới rời đi, anh mới thoáng thư giãn mặt mày, đi vài bước tới chỗ Nhất Hạnh: “Chờ lâu, có mệt hay không?” Trong giọng nói có một tia xin lỗi.
Nhất Hạnh lắc đầu, anh chưa ngồi xuống, liếc mắt nhìn kỹ Nhất Hạnh một cái, trong mắt có chút âm trầm: “Làm sao vậy, sắc mặt em không tốt.” Thuận thế kéo cô lên: “Chúng ta đi.”
Cô cả kinh, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt: “Không có việc gì, anh đã xong rồi sao?”
Anh nhìn ra cô vừa rồi mới thất thần, nghĩ là cô mệt mỏi nên “Ừ” Một tiếng, gật đầu với một người đàn ông trung niên ở cách vài bước, liền lôi kéo cô rời đi.
Hai người trở về đã gần mười giờ, Hứa Diệc Dương lái xe đưa cô về nhà, dọc theo đường đi, Nhất Hạnh không nói chuyện, xe ngừng lại ở tiểu khu dưới lầu, cứ như vậy thôi, cô tự nói với chính mình, sau khi anh về nước nói bắt đầu lại với mình cũng là ở chỗ này, nay cô muốn nói với là anh bọn họ không có khả năng cũng nên là ở đây đi, coi như là đến nơi đến chốn.
Cô nắm chặt tay, xoay người về phía anh, thanh âm thong thả, nhẹ nhàng: “Hứa Diệc Dương, chúng ta chia tay đi.”
Anh chưa hiểu, sờ đầu cô, cười nói: “Nói không đâu gì thế?”

Cô bình tĩnh, lại chậm rãi lặp lại một lần nữa, ánh mắt kiên định: “Em không hay nói đùa….. Hứa Diệc Dương, chúng ta chia tay đi.”
Anh  nhìn khuôn mặt của cô, không có một tia vui đùa, anh  biết cô xưa nay không thích nói giỡn với người khác, sắc mặt khẽ thay đổi: “Vì sao?”
Vì sao? Anh phải rõ hơn cô chứ, không phải sao? Đáy mắt cô tĩnh lặng, tiểu khu rất yên lặng, giọng nói của cô không lớn nhưng trong đêm lại nghe thấy rất rõ ràng: “Anh phải rõ hơn so với tôi chứ.”
Anh dường như sửng sốt vài giây, đột nhiên bắt lấy vai cô: “Anh tuyệt đối không biết, vì sao muốn chia tay, em nói cho rõ đi.” Anh trầm lại, cho dù lúc này đang rất tức giận, cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng, chỉ lộ rõ một chút thất thố.
Hai bờ vai cô bị siết chặt, đau đớn, dường như buộc cô phải ngẩng mặt lên đối diện với anh, có đến nửa ngày, cô mới nói tiếp: “Hứa Diệc Dương, anh kết hôn, thật ra không cần giấu giếm tôi, muốn bù đắp, cũng không phải chỉ có một phương thức này, huống chi, tôi chưa từng nghĩ đến muốn yêu cầu anh bù đắp cho tôi cái gì, chúng ta đều hiểu được có một số việc không thể miễn cưỡng, anh yêu tôi cũng tốt, không yêu cũng tốt, cũng không phải là lỗi của anh, anh cũng đừng canh cánh trong lòng chuyện hồi đại học nữa.”
Tay anh từ trên vai cô rũ xuống, trong giây lát lại dường như lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc lại khiếp sợ: “Là ai nói cho em?…… Diệp Hạm?…… Anh không có kết hôn, anh cùng Diệp Hàm chỉ là hôn ước nói miệng, bọn anh căn bản chưa từng kết hôn.”
“Tôi đã thấy đăng kí kết hốt của các người……” Câu nói cực nhẹ nhàng vang lên.
 Dường như là cùng lúc, anh giận dữ kêu lên: “Không có khả năng.” Kéo cô xoay người lại:”Cùng anh đi gặp Diệp Hạm, anh sẽ nói rõ chuyện rõ với cô ấy, thế nào là anh cùng cô ấy đã kết hôn chứ?” Cô tránh ra, vẫn đứng tại chỗ: “Đi thì thế nào, hỏi rõ ràng thì thế nào?”
“Vì sao em không đi, là không dám đi, hay là không muốn đi, cho dù là chia tay, cũng phải hợp tình hợp lý, có lẽ có lý do nào đó, anh không chấp nhận.” Trong mắt anh nổi lên tức giận, sắc mặt lạnh tới cực điểm.
“Hứa Diệc Dương, cho dù đi hỏi rõ ràng, rồi lại thế nào, tóm lại là chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ.” Cô cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh tức giận đến vậy, dường như sắp nổ tung lên. Nhưng cô không muốn dây dưa nữa, thật sự không muốn tiếp tục lo lắng đề phòng như vậy nữa, thật sự cũng tốt, giả dối cũng tốt, nếu đã quyết định, vậy cầm được thì cũng buông được, khoảng cách của bọn họ không chỉ là thời gian, cô đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho dù cô và anh tiếp tục, cũng không nhất định có được hạnh phúc.
” Vì sao không thể, em nói rõ ràng đi, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến em muốn chia tay với anh.” Anh không bỏ qua, trong ánh mắt lộ rõ cảm xúc phẫn nộ.
Cô cảm thấy mệt mỏi, từ khi thấy Diệp Hạm về sau, cô không có lúc nào là không mỏi mệt, nhìn anh khàn cả giọng truy vấn, bàn tay đều hơi hơi run run lên, sự cố gắng ngụy trang bình tĩnh lúc đầu cũng bị đảo loạn, giống như đặt mình trong đại dương, bốn phía dâng lên sóng to gió lớn, cô ở một mình trong sóng biển không ngừng giãy dụa, đại dương mênh mông, ngay cả một một khúc gỗ cũng không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước biển tràn ngập, đen tối  lạnh lẽo, cuối cùng bị ngạt mà chết.
Lúc cô và anh ở bên nhau thường xuyên cảm thấy lo sợ bất an, đều cảm thấy như bắt được cái gì, lại như đã đánh mất cái gì vậy, cảm giác khi thì mãnh liệt, khi thì mỏng manh, cô không lừa được chính mình, năm đó yêu thương quá sâu nặng, để lại di chứng. Cô vẫn thiếu cảm giác an toàn, chuyện Diệp Hạm cũng là ngoài ý muốn, lúc mới nghe, dĩ nhiên cô rất phẫn nộ, chưa từng nghĩ tới một ngày kia, mình lại có thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Cái tin anh và Diệp Hàm đã kết hôn lôi cô từ thiên đường xuống địa ngục, cô nghĩ sau khi anh biết Diệp Hàm và cô đã gặp mặt thì sẽ thẳng thắn với cô, nhưng anh cũng có giải thích, nhưng lại là một cách nói khác, cô chỉ cảm thấy bị trêu đùa, cả người phát lạnh. Đêm đó anh về nhà, nếu không phải Diệp Hạm gọi điện thoại đến, cô cũng sẽ không biết thì ra, cái anh gọi là có việc trong nhà là chuyện như vậy.
Cô  nghĩ, nếu không đợi được anh mở miệng trước, vậy thì chính mình mở miệng trước, anh đã kết hôn, hẳn là lý do tốt nhất. Mà khi cô nói ra câu đó, vẻ mặt của anh, chính xác là kinh ngạc cùng khiếp sợ, hoàn toàn ngoài dự tính của cô. Nhưng cho dù anh phủ nhận, cô cũng không vui sướng gì nhiều, chính mình đã hạ quyết tâm phải rời khỏi, cho nên bất luận sự thật như thế nào, đêm nay cô cũng chỉ có một mục đích kia mà thôi.
Cô  thật vất vả  nói quyết tuyệt đến như vậy, cũng nghĩ đến có thể quyết tâm tuyệt tình mà quay người đi, nhưng khi đón nhận ánh mắt buồn bã của anh, trong lòng lại kinh sợ, dường như cũng có một ánh mắt quen thuộc như vậy trôi nổi trong đáy lòng cô, càng nghĩ càng đau, đau đến rơi nước mắt.
Anh hiển nhiên cũng giật mình, chậm rãi tiến tới gần cô: “Anh không hỏi, em đừng khóc,…… Là anh không tốt, không nên gạt em, quan hệ của anh và Diệp Hạm không phải như vậy, Nhất Hạnh, em phải tin anh…… anh biết em không vui, anh không hỏi, chuyện này, chúng ta về sau nói tiếp, được không, em chờ anh đi hỏi Diệp Hạm rõ ràng, được không?” Anh đứt quãng nói rất nhiều, nước mắt của cô rơi càng nhiều.
Mặc dù đáy lòng mờ mịt, nhưng lại vẫn có cái ý niệm trong đầu buộc cô, buộc cô hôm nay nhất định phải nói ra, cho nên, dù là nghẹn ngào, cô cũng muốn nói: “Không, không phải, Hứa Diệc Dương, chúng ta chia tay, chúng ta chia tay…… Em, em không yêu anh…..” Dường như nói ra một hơi, nói xong cô mới phát hiện toàn thân mình đều phát run.
“Anh không tin, Nhất Hạnh, em nói dối.” Anh đứng dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm trầm thấp.
“Em không có nói dối.”
“Vậy vì sao em khóc?” Anh gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, muốn hỏi cho ra đáp án.
Cô tránh anh ra, lui lại mấy bước, lung tung lau đi nước mắt, một ý niệm chỉ chợt lóe lên trong đầu, nhưng cô lại thốt ra, rất quen thuộc tựa như  đã nói qua nghìn lần rồi: “Em…… em, người em thích không phải anh, mà là…… Tử Diễn, em thích Tử Diễn, anh có hiểu hay không?”
Hai người đều giật mình, cô dường như cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, làm sao có thể thốt ra như vậy,  vốn dĩ lúc đầu tưởng rằng chia tay rất đơn giản, làm sao có thể hỗn loạn đến như thế này chứ?
Ánh đèn đường trơ trọi kéo dài bóng dáng hai người, bọn họ trong lúc đó chỉ cách nhau vài bước bất luận là người thật hay bóng dáng, ngẩng đầu cúi đầu là nhìn thấy nhưng lại làm cho người ta có cảm giác phân tách rất rõ ràng.
Hồi lâu anh cũng không nói chuyện, cũng không tiến lên, thân hình hơi hơi run một chút, giống như nghe được chuyện gì đó làm cho người ta sợ hãi, cứ im lặng như thế, hô hấp của anh từng chút, từng chút một trở nên trầm trọng, tựa như trên người bị đè núi cao đè nặng, khiếp sợ nhìn về phía đối diện, nhìn cô, trong mắt lộ vẻ đau đớn, giống như bị đả kích khó có thể chịu được, dùng toàn lực cố gắng khống chế bản thân mình, thanh âm cũng trở nên xa xôi, thật lâu mới nói một câu: “Thật không?”
Cô đã thôi khóc, trong đầu rối như tơ vò, cô trăn trở mà không thể nói được gì, nhưng một góc trong trái tim lại thấy rất rõ ràng:
“Thật sự…..”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui