Chương 01
Nhất Hạnh cảm thấy thật đau đầu, ngồi ở trên sô pha, nghe bà nội tả một câu Tử Diễn, hữu một câu Tử Diễn, trong lòng cô thầm nghĩ Lâm Tử Diễn này thật không hổ có tiếng là hoa hoa công tử, cũng không biết hắn là sử dụng thủ đoạn gì mà già trẻ cũng không thoát được.
Bà nội đeo vào kính lão viễn thị, một bên xem phim truyền hình dài tập, còn không quên tiếp tục dò hỏi.
“ Tử Diễn gần đây làm gì?”
“Đã lâu rồi không gặp hắn.”
“Này, Nhất Hạnh, gần đây con cùng Tử Diễn thế nào?”
“Nhất Hạnh a, con nên gọi điện thoại cho Tử Diễn, tốt xấu gì cũng nên liên lạc giữ lại cảm tình, bà thấy trong TV những người yêu nhau khi cách xa thường nhung nhớ, như thế nào bà không thấy con cùng Tử Diễn liên lạc qua điện thoại?”
……
Nhất Hạnh nặng nề mà thở ra một hơi:“Bà nội ngủ ngon, con đi ngủ.”
Trong lúc đứng dậy, cô âm thầm nói:“Ai, khi nào thì mình cùng Lâm Tử Diễn luyến ái.”
Trở về phòng, lấy di động, nhấn vài dãy số, rồi tạm dừng, đơn giản tắt máy.
Kỳ thật Nhất Hạnh cùng Lâm Tử Diễn quen biết nhau là vì hai lão nhân gia. Bà nội Nhất Hạnh cùng bà nội Lâm Tử Diễn từ nhỏ là bạn tâm giao. Sau khi hai người xuất giá, bởi vì bà nội Tử Diễn có một đoạn thời gian dài đều ở nước ngoài vì vậy mới mất liên lạc.
Trước đó không lâu, bà nội Tử Diễn về nước, hai lão bằng hữu nhiều năm không gặp, cảm tình tự nhiên như trước không cần phải nói. Tuy nói Lâm gia là nhà giàu, nhưng lại rất hiền hòa. Tuổi già sợ tịch mịch, cho nên bà nội Tử Diễn rất hay ghé thăm người bạn cũ.
Cha mẹ Nhất Hạnh đều là giáo viên trung học, bình thường đều ở lại trường học, ở lại trong khu nhà giành cho giáo viên, nên trong nhà chỉ còn lại Nhất Hạnh cùng bà nội. Bà nội Tử Diễn đến chơi nhà rất nhiều lần, lần nào Nhất Hạnh cũng có ở nhà nên rất thân mật cùng gần gũi.
Nhất Hạnh nhớ rõ, một hôm công ty tổ chức hoạt động ngoài trời cho nhân viên tại công viên. Thật là chẳng êm đẹp gì, Nhất Hạnh vốn không thích vận động. Sau một ngày mệt mỏi, đêm ấy về nhà, cô gần như là ngủ quên trong phòng tắm. Vì vậy mà cô cũng quên béng lời bà nội nói, chỉ mơ hồ nhớ là hình như buổi tối sẽ có khách tới, hình như còn ngàn vạn lần dặn dò là phải hảo hảo tiếp đón.
Sau đó, Nhất Hạnh ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt nước, rủ xuống phía sau gáy, mặc chỉ mỗi một cái áo thun thật dài.
Đi được vài bước, cô mới phát hiện có người lạ ngồi trên sô pha trong phòng khách. Vì anh ta ngồi quay lưng lại, nên Nhất Hạnh không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ cảm thấy tấm lưng kia trông thật đẹp mắt.
Có vẻ như nghe được tiếng bước chân phía sau, anh ta quay đầu lại, khẽ mỉm cười nhìn Nhất Hạnh. Nhất Hạnh lúc này mới nhìn kỹ gương mặt anh ta. Anh ta có đôi mày rậm, đôi mắt to đen cũng đang nhìn lại Nhất Hạnh đánh giá. Chỉ là không hiểu sao, hai khóe miệng anh ta cứ cong lên, lộ ra một nụ cười mê người khiến Nhất Hạnh cảm thấy tim mình đập có chút loạn nhịp, cảm giác nụ cười này rất quen thuộc. Nhìn nhau một hồi, Nhất Hạnh bắt đầu thấy bối rối cùng quẫn bách hạ tầm mắt xuống. Thật không biết phải làm sao, bỏ đi cũng không được mà tiếp tục nhìn cũng không dám.
Hai lão nhân gia từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa trò truyện. Bà nội Nhất Hạnh nhìn bộ dáng Nhất Hạnh có chút ngạc nhiên, còn chưa nói gì thì bà nội Tử Diễn đã vẫy tay “Này, Nhất Hạnh, đây là cháu nội của bà, Tử Diễn.”
Nhất Hạnh rốt cục quyết định bước tới một bước, biểu tình hơi xấu hổ nói “Vâng” lúng túng một lát lại nói thêm “Xin chào.”
Anh ta từ trên ghế sô pha đứng dậy, tướng tá thật cao ráo, chiếc áo sơ mi màu đen trên người càng tôn thêm vóc người cao to. Anh ta nghe Nhất Hạnh lên tiếng chào hỏi cũng không có trả lời làm cô sững sờ ngửng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô đầu tiên là đường cong duyên dáng của cái cằm, tiếp đến là cái mũi rất thẳng, sau cùng là đôi mắt ôn nhuận như ngọc.
Bà Lâm tựa hồ như rất cao hứng “Tử Diễn, đây là cháu gái bà Tống, Nhất Hạnh.”
Anh ta lập lại tên cô “Nhất Hạnh.”
Cô đứng ở nơi đó thấp thỏm suy nghĩ có nên về phòng thay bộ quần áo khác hay không. Nhưng bà nội đã dọn cơm hết trên bàn, đang hối hả dục mọi người.
Cuối cùng cô đành ngượng ngùng cúi đầu, dùng sức kéo vạt áo thun xuống thấp, đi về phía bàn ăn.
Anh ta đi đến bên cạnh người cô, cúi đầu nói nhỏ “Đừng có kéo nữa, không phải là không mặc quần áo đâu.”
Chỉ một câu nói thôi cũng làm Nhất Hạnh thoáng chốc đỏ hết cả mặt mày, ấp úng nửa ngày cũng không nói nổi một câu, đành phải cầm đũa vùi đầu ăn cơm.
Hai bà nội vừa ăn cơm, vừa nói chuyện ý tứ, đại khái là muốn tác hợp hai người. Nhất Hạnh không ngu ngốc, sao lại không hiểu lời của hai người là ý tại ngôn ngoại.
Hai người đang nói, thình lình anh ta nói một câu “Con gái nên ăn nhiều một chút.” Lại nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá: “Chà, em rất gầy, nên ăn nhiều để béo lên một chút, ôm mới thoải mái.”
Bàn ăn đột nhiên im lặng, Nhất Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn cười tà mị. Đồ ăn mới nuốt xuống tắc lại ở yết hầu khiến cô mắc nghẹn, mãnh liệt khụ khụ.
Hai lão bà cuối cùng cũng hiểu ý, nhìn nhau cười.
‘Ai, đúng là Nhất Hạnh nhà ta hơi gầy.” Bà nội Nhất Hạnh phụ họa.
“Ăn nhiều một chút, tóm lại không cần quá béo hay quá gầy, chỉ còn thon thả dễ nhìn là được.” bà nội Tử Diễn vẻ mặt tươi cười nói.
Nhất Hạnh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ hai bà, chính là muốn để hai người gần gũi, cố ý an bài cả hai ngồi đối diện nhau. Nhìn vẻ mặt hưng phấn dị thường của hai lão nhân gia, cô nhìn kẻ bày ra cái không khí hài lòng đó đang ngồi trên sô pha, xem như không có chuyện gì vừa xảy ra, nói “Uy, anh nói gì đi chứ.”
Không ngờ là hắn thản nhiên không thèm quay đầu lại “Không liên quan đến tôi.”
Kỳ thật sau lần đó, bọn họ căn bản không có gặp lại. Lần thứ hai tái kiến, là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại khiến Nhất Hạnh vô cùng xấu hổ.
Lần đó, công ty Nhất Hạnh nhận một hợp đồng quảng cáo, phía đối tác ỷ có tiền lại quá xoi mói nên phải tiêu phí hai tháng mới hoàn thành được hợp đồng đó. Ngày kết thúc, mọi người trong công ty đều mừng rỡ, kéo nhau tới một nhà hàng lớn nhất trong thành phố ăn mừng, gọi một bàn lớn, vừa ăn vừa thao thao nói chuyện phiếm.
Lúc đó là buổi tối mùa hè, tuy trong phòng có máy lạnh, mọi người vẫn cảm thấy nóng. Nhất Hạnh uống chút rượu, đang ăn cơm một nửa thì cảm thấy cần đi toilet, vội vã đứng dậy đi.
Toilet của khách sạn ở lầu hai, Nhất Hạnh đứng trước gương, sửa sang lại quần áo tóc tai. Cô cúi đầu lấy khăn giấy, lại cảm giác có người ở phía sau, vội quay đầu nhìn thấy Lâm Tử Diễn, sắc mặt nhìn cô có chút khó coi.
“Tống Nhất Hạnh, cô ở trong này làm gì?” Nhất Hạnh chưa có phản ứng gì, anh ta đã hỏi trước.
Nhất Hạnh cảm thấy có chút mơ hồ khó hiểu, đến toilet, đương nhiên là đi toilet. Nhưng đợi chút, nơi này là toilet nữ, anh ta sao có thể vào trong này?
“Ách, nơi này là toilet nữ, anh sao lại vào.” Cô xấu hổ hỏi.
Anh ta kéo tay cô đi ra cửa, nhìn lên phía trên đầu. Nhất Hạnh nhìn theo, đập vào mắt là chữ “Toilet Nam”. Trong nháy mắt cô thấy thật khốn quẫn không có đường lui, chỉ cảm thấy mặt mình nóng hết cả lên, vội vàng quanh co giải thích “Tôi, tôi không phải cố ý, thực không phải cố ý … tôi rõ ràng là nhìn thấy toilet nữ, sao có thể là toilet nam …”
Anh căn bản không có nghe cô giải thích “Cô ăn ở lầu mấy?”
“Tôi, ở tầng dưới cùng.”
“Đi.” Anh ta quay người đi, để lại Nhất Hạnh ngơ ngác đứng tại chỗ. Anh quay đầu lại, cau mày “Đi mau.”
“Ừ.” Nhất Hạnh đi theo anh xuống cầu thang, anh lại quay đầu hỏi “Bàn nào vậy?” Nhất Hạnh liền chỉ vào chiếc bàn tròn ở giữa phòng. Nghĩ anh ta sẽ đi, Nhất Hạnh đang nghĩ nên nói lời tạm biệt thế nào thì anh ta ngừng bước, nói một câu “Ăn xong, tôi đưa cô về.”
“Không cần, không cần đâu, tôi đi cùng đồng nghiệp.”
Anh ta làm như không nghe thấy, cứ thế quay đầu đi.
Sau khi mọi người ăn uống no, nghỉ ngơi một lát mới chuẩn bị ra về.
Ra tới cửa khách sạn, mọi người liền nhìn thấy trước cửa một chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng. Lý Xu uống hơi nhiều, nhìn thấy chiếc xe liền gào lên “Oa, lớn như vậy chưa từng thấy chiếc xe thể thao nào phong cách vậy.” Vừa nói lại vừa xoay người nhìn hiệu xe “Ông trời ạ, là Maybach.” Sau lại chắp tay, vẻ mặt kinh hỉ “Thật là người lắm của nhiều tiền.”
Trùng hợp làm sao, Lâm Tử Diễn cũng từ khách sạn đi ra, thấy Nhất Hạnh cùng đồng nghiệp, khách khí chào hỏi bọn họ. Đồng nghiệp của Nhất Hạnh mới đầu rất ngạc nhiên, không hiểu sao từ đâu lại có một đại soái ca tới chào hỏi mình, đến khi thấy anh ta nhìn Nhất Hạnh, mới kinh ngạc hiểu ra.
Lý Xu tay vẫn để ở thắt lưng, híp mắt nghiên cứu chiếc xe thể thao, hơi tựa người vào Nhất Hạnh, cảm thấy bốn phía nhất thời yên tĩnh liền quay lại, mới nhìn thấy một nam nhân xa lạ đứng bên cạnh Nhất Hạnh, mọi người chung quanh thần sắc từ kinh ngạc đang chuyển dần qua ái muội. Cô liền lập tức hiểu ra, thở hắt ra bên tai Nhất Hạnh: “Nhất Hạnh, thật tốt, cậu câu được một …” Cô kéo dài giọng, cuối cùng bật ra “Con rùa vàng.”
Cô vừa nói xong, các đồng nghiệp khác cùng nở nụ cười.
Các đồng nghiệp nữ khách cũng bắt đầu thì thầm, nhỏ giọng bàn tán.
“Nhất Hạnh, cậu có bạn trai từ lúc nào mà bọn này không biết?” Một đồng nghiệp huých tay Nhất Hạnh, cười hỏi.
Nhất Hạnh cũng biết, lúc này càng giải thích càng thêm ái muội, đành cười than vài tiếng: “Không phải bạn trai.”
Lý Xu bên cạnh còn làm phiền thêm: “Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.”
Lâm Tử Diễn một câu cũng không nói, chỉ cười cười nhìn bọn họ, tư thế nhã nhặn, phong độ đứng bên cạnh Nhất Hạnh.
Mọi người bốn phía bắt đầu ha ha cười rộ lên, cuối cùng vẫn là lão tiền bối trong công ty lên tiếng: “Nhất Hạnh, mau đi đi, đừng để người ta chờ.”
Cuối cùng, Nhất Hạnh cùng Lý Xu lên xe Lâm Tử Diễn. Ban đầu, Lý Xu sống chết cũng không chịu lên xe, nhưng Nhất Hạnh thấy cô uống quá nhiều rượu nên bắt về cùng cho an toàn, hơn nữa, đông người sẽ bớt xấu hổ hơn.
Đưa Lý Xu về nhà, tên xe chỉ còn lại hai người bọn họ. Bởi vì không quen lắm nên dọc đường đi hai người cũng không tìm thấy đề tài gì nói chuyện. Nhất Hạnh mới nãy đụng phải hắn vì vào nhầm toilet, rất xấu hổ, liền cố gắng tìm một chủ đề: “Cái kia, bà Lâm có khỏe không?”
Anh ta “Ừ.” một tiếng. Xe đang đi trên đường, trong xe lúc sáng lúc tối, Nhất Hạnh cẩn thận liếc mắt nhìn anh ta một chút, quá mờ, không thể nhìn rõ thần sắc trên mặt anh.
Cuối cùng, trên đường đi, hai người bất quá nói thêm được mười câu, đối qua đáp lại.
Khoảng hai mươi phút sau xe dừng, Nhất Hạnh mở cửa xe, nói cám ơn.
Anh ta giữ cửa xe, đột nhiên nói: “Lần sau đừng đi nhầm nữa.”
Chợt nghe anh ta nói, Nhất Hạnh thống khổ không chịu nổi, cúi đầu thấp giọng nói: “Anh, anh đừng nói cho người khác.” Anh ta lập tức nở nụ cười, ngay cả đôi mắt cũng phảng phất ý cười.
Về sau, Nhất Hạnh cũng không rõ khi nào bắt đầu tìm hiểu chuyện của anh ta. Anh ta nổi tiếng là một kẻ lãng tử, tiền nhiều, tướng mạo rất tốt, nhiều bạn gái …
Kỳ thật Nhất Hạnh cũng không thường gặp anh ta. Lâm Tử Diễn thường xuyên đi công tác nước ngoài. Thỉnh thoảng rãnh, anh thường tới công ty Nhất Hạnh, mời cô ăn cơm. Anh thường đi xe hơi màu đen, dừng trước cửa công ty cô mà chờ. Bộ dánh anh ta vốn đã rất ưa nhìn, khiến cho nhân viên nữ trẻ trong công ty bị anh ta làm thất điên bát đảo. Lúc nào cũng có một cô bé đồng nghiệp cẩn thận đi theo Nhất Hạnh hỏi: “Chị Nhất Hạnh, soái ca thường đến đón chị có phải bạn trai chị không?” Nhất Hạnh làm sao không hiểu được tâm tư các cô bé ấy, cười cười lắc đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười khẩn trương mong chờ của các cô bé ấy rời đi.
Sau đó, khi gặp Lâm Tử Diễn, Nhất Hạnh liền nói: “Anh về sau đừng tới đón tôi nữa, làm mấy cô bé đồng nghiệp của tôi mê muội đến đầu óc choáng váng.”
Anh ta vừa nghe liền bày ra biểu tình vô tội: “Tôi đâu có làm gì sai, cũng không có trêu chọc đến các cô ấy.”
Nhất Hạnh nếu cứ kiên trì chủ đề này, anh ta liền nhận vơ rằng: “À, em nghen tị?”
Kỳ thật anh ta thường dùng kiểu nói chuyện này, không thể biết lúc nào là nói thật, lúc nào nói giỡn. Cũng khó trách nhiều nữ nhân vây quanh anh ta như vậy. Một đám thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.
Bọn họ quen biết nhau cũng ba năm, hai lão nhân gia cũng không từ bỏ hi vọng, bà nội Nhất Hạnh còn nói “Dưa hái xanh không ngọt.” để tránh bi kịch cho ngày sau, vẫn là nên từ từ bồi đắp. Cho nên ngay từ đầu, hai người không có tiến triển gì, hai lão nhân gia cũng “mặc kệ”. Lúc ấy, Nhất Hạnh thở phào nhẹ nhõm, tưởng đã thoát kiếp nạn. Nhưng ai ngờ, gừng càng già càng cay, hai lão nhân gia tuy bề ngoài dửng dưng nhưng kỳ thực là đang ngấm ngầm sắp đặt cho cả hai.
Cho nên mới xảy ra tình trạng như hôm nay, kỳ thật vừa rồi nói buồn ngủ chẳng qua chỉ là cái cớ.
Trằn trọc một hồi, Nhất Hạnh bỏ sách xuống, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, liền tắt đèn đi ngủ sớm.
Chương 02
Edit + Beta: mèo Kat
Không ngờ rằng, cô ngủ rất say, ngày hôm sau dậy hơi muộn, chạy thở hồng hộc vào công ty, lại gặp ngay văn kiện cần xử lý, thế là nguyên buổi sáng, Nhất Hạnh làm việc không ngừng, buổi sáng còn chưa ăn gì nên làm việc được vài giờ, đã đói đến mức ngực dán vào lưng, chỉ trông ngóng sớm đến giờ ăn cơm trưa.
Buổi trưa mọi người thường ăn cơm tại nhà ăn của công ty, Nhất Hạnh cùng Lí Xu đi song song đến đó. Lí Xu là đàn chị của Nhất Hạnh ở trường đại học, khi Nhất Hạnh vừa vào “Ích Dương” làm, không hề quen với Lí Xu, khi công ty có một buổi hội thảo, các đồng nghiệp vây quanh nhau nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý nói đến chuyện học đại học, Nhất Hạnh đứng giữa mọi người, nghe Lí Xu sinh động kể lại, cảm thấy thân quen, liền lại gần hỏi, mới biết được thì ra hai người chẵng nhưng cùng tốt nghiệp một trường đại học mà còn học cùng khoa, chỉ khác khóa. Từ đó, hai người thường cùng nhau đi dạo phố, uống trà, mãi cho đến tận bây giờ cũng không có gì dấu diếm bạn mình.
Nhà ăn cách nơi nghỉ trưa ở đại sảnh một tầng lầu, lộ trình không xa, hai người đi dọc theo cầu thang bộ, vẻ mặt Lí Xu đột nhiên biến lạ, thâm mình có chút không tự nhiên nhìn Nhất Hạnh: “Ai, cho cậu xem cái này.”
Nhất Hạnh nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của bạn mình, nhịn không được trêu chọc: “Cái gì mà thần bí vậy.” Đi được vài bước, cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu sẽ không cho mình xem mấy cái thứ kia chứ?” Cái gọi là “thứ kia” chính là mấy cuốn tạp chí hương diễm nóng bỏng!
Thật ra, theo như ngôn ngữ trong Internet mà nói, Lí Xu chính là một hủ nữ không hơn không kém. Nhớ lần trước, khi Lí Xu lần đầu tiên đưa cho Nhất Hạnh xem những “thứ kia” khiến Nhất Hạnh hơi hoảng sợ, tuy đã là người trưởng thành, nhưng mà hình ảnh nóng bỏng như vậy trực tiếp nhảy vào tầm mắt, vẫn không biết ứng phó ra sao, xấu hỏ hay đỏ mặt là không thể tránh khỏi. Mà khi Lí Xu nhìn thấy Nhất Hạnh mặt đỏ tai hồng, phản ứng quẫn bách hiện trên mặt thì nhịn không được cười ha ha. Sau này, Đỗ Y xuất hiện, năm ấy Tô Nhiên kết hôn, những người bạn cùng phòng đại học năm ấy có cơ hội gặp lại nhau, vì Đỗ Y sau đó về lại nhà, cho nên sau khi hôn lễ của Tô Nhiên kết thúc vẫn ở lại một tuần. Chi Đình đi nước ngoài, Lâm Vi bận việc học, mà Đường Thanh thì phải trông con nhỏ, không có cách nào ở cạnh Đỗ Y cả ngày, nên Đỗ Y hầu như luôn ở cùng Nhất Hạnh. May mắn vào ngày thứ mười một tuần trăng mật của Tô Nhiên, thì công ty Nhất Hạnh cho nghỉ, nên mới cùng Đỗ Y du ngoạn. Đỗ Y luôn hiếu động, nên Nhất Hạnh nghĩ du ngoạn chính là phương pháp giết thời gian không thể tốt hơn đối với Đỗ Y, không ngờ, chỉ hai ngày, Đỗ Y liền ồn ào kêu nhàm chán, không muốn đi ra ngoài nữa.
Nhất Hạnh không còn cách nào khác, đành phải nhờ tới Lí Xu, nghĩ rằng ba người dù sao cũng hơn hai người. Sau lại không ngờ rằng, cũng không biết là duyên cơ nào, Lí Xu và Đỗ Y nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, nói chuyện liền phát hiện hóa ra cả hai cùng chung chí hướng, chỉ vừa mới khởi đầu đã không muốn dứt ra.
Tình cảm của Lí Xu và Đỗ Y cũng bắt đầu từ giờ phút ấy như lửa cháy lan ra từ đó, không những học cùng trường, lại còn có sở thích giống nhau, thậm chí còn hận sao không thể sớm gặp nhau.
Mà người “làm mai” cho Lí Xu và Đỗ Y là Nhất Hạnh lại không thể có hứng thú với sở thích của hai người kia. Không những lúc nào cũng kè kè bên người mấy cuốn tiểu thuyết hay hình ảnh nóng bỏng đam mỹ, thậm chí còn muốn bồi dưỡng cô giống như họ, không phải là chuyện chơi chứ. Cho nên lâu lâu, Lí Xu lại bắt Nhất Hạnh cùng cô thương thức, còn nói thật mỹ miều là “có phúc cùng hưởng.”
Vì thế, chỉ cần nghe thấy Lí Xu bắt đầu thao thao nói về anh chàng ngôi sao nào với anh chàng ngôi sao nọ, hay nhân vật nam trong tiểu thuyết này với nhân vật nam khác cũng trong tiểu thuyết đó, đầu Nhất Hạnh lại ong ong cả lên. Nên đối với biểu tình bí hiểm mờ mịt vừa rồi của Lí Xu, Nhất Hạnh thật sự không dám tưởng tượng lại là cái gì đây. Hơi chột dạ, cô bất giác thốt ra: “Đừng, đừng bắt mình nhìn bảo bối của cậu nữa, xin cậu tha cho kẻ bất tài này.”
“Thật ra không phải, cho cậu xem một thứ mình mới phát hiện, chờ cậu nhìn thấy sẽ biết” Lí Xu lơ đễnh, trước khi đi còn không quên quay đầu bồi thêm một câu: “Bảo đảm cậu xem sẽ không hối hận.”
Trở về văn phòng vào nửa giờ sau, Nhất Hạnh liền nhìn thấy Lí Xu ôm một xấp văn kiện, vững vàng đi vào văn phòng, đang thắc mắc, lại nhìn thấy cô ấy rút trong tập văn kiện ra một quyển tạp chí bìa màu đen, không ngoại lệ lại là ảnh chụp các ngôi sao. Lí Xu mở cuốn tạp chí ra, ngoắc Nhất Hạnh lại, chỉ vào một hình anh chàng ngôi sao nào đó hỏi: “Ai, Nhất Hạnh, lại đây xem, lại đây!”
Nhất Hạnh nhìn qua, trên tranh giấy trắng là hình ảnh một anh chàng “lung linh”, mặc đồ tây màu đen, khí thế lãnh liệt mà ấm áp, có điểm quen thuộc mà cũng khiến người ta ngây ngất, liền hỏi: “Cậu muốn mình coi cái này?”
Lí Xu gật đầu, chờ Nhất Hạnh tiếp tục nói chuyện, không ngờ Nhất Hạnh quay đầu lại thoáng nhìn qua, chỉ nói: “Ừ, dáng người không tồi, khí chất tốt, nhất định rất “được”.”
“Không phải, không phải, cậu nhìn lại đi.” Dường như Lí Xu không vừa lòng đáp án này, chưa từ bỏ ý định đem tạp chí dứ dứ trước mặt Nhất Hạnh, “Cậu không hề nhận ra?”
Vừa nghe câu hỏi, Nhất Hạnh buồn bực hỏi lại: “Nhận ra cái gì?”
“Ai.” Lí Xu thở dài, quay đầu chán nản hỏi: “Bao lâu rồi câu không liên lạc với soái ca đại gia xe thể thao của cậu?”
Nghe xong câu hỏi của Lí Xu, Nhất Hạnh cảm thấy không hiểu: “Xin hỏi, hai người biết nhau sao?” Vừa hỏi vừa kéo tạp chí qua nhìn, xác định hình anh chàng trong tạp chí không phải là Lâm Tử Diễn.
“A, trời ạ.” Lí Xu nghe câu trả lời như vậy, muốn dậm chân cho đỡ tức, “Cậu không thấy là người trong tạp chí bộ dạng rất giống soái ca đại gia xe thể thao của cậu sao, nhìn đi, hình dáng, dáng người, khí chất, quả thực giống như là phiên bản vậy.”
Bị Lí Xu nói như vậy, Nhất Hạnh giật mình: “Mình còn tưởng cậu nói với mình người này là anh ta.” Nghĩ một lúc lại nói: “Dù sao nói thật, nửa tháng rồi mình không liên lạc gì với anh ta.”
“Nửa tháng, cậu không phải nói là cả nửa tháng rồi hai người không có liên hệ gì?” sắc mặt Lí Xu kinh ngạc cực điểm.
Thực sự có lỗi, sự thật là như thế.” Nhất Hạnh đứng dậy, thuận tay lấy sấp văn kiện buổi chiều.
“Tống Nhất Hạnh, con bé này, cậu rốt cuộc có biết cái gì gọi là nắm chắc không buông không?” Lí Xu vừa nói vừa làm động tác nắm chặt tay.
“Quan hệ của mình và anh ta chỉ là bạn bè, không cần để ý nắm chắc hay không.”
“Phải không, hai người trong lúc chỉ coi như là “bằng hữu”, trừ việc “kiss” và “make love”, những việc khác đều có thể xem là hành vi của tình nhân à.”
“Ách…” Nhất Hạnh theo bản năng tính trả lời, lại cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mình có điểm sai, quả thật như lời Lí Xu nói, trừ hôn hay quan hệ, bọn họ bên cạnh nhau cũng có điểm giống như người yêu.
“Thế nào, mình nói đúng phải không. Ai, mỗi lần Lâm Tử Diễn gặp cậu toàn bị cậu phá hỏng không khí, đáng tiếc cho một cái “túi da” bị bỏ qua.” Thấy Nhất Hạnh không có trả lời, Lí Xu nói xong nhìn thấy ánh mắt mắt ai oán của Nhất Hạnh “Xì” cười, “Để mình bữa khác giới thiệu cho cậu người khác, nếu không phải ngày đó cậu không thấy cậu và Chu Hán Thiên không thích hợp, anh ta vẫn có thể xem là mục tiêu tốt, cũng sẽ không thấy tiếc cho cậu khi bỏ qua một cái “túi da” tốt như vậy.”
“Hừ, nói thì nói vậy, cũng không biết đến lúc đó cậu có từ bỏ được không, dù sao nói thêm, nếu có ngày Lâm Tử Diễn nghèo túng, mình nhất định xúi anh ta đi làm nam nhân vật chính trong mấy phim mình thích, đến lúc đó mình sẽ làm người đại diện cho anh ta, dựa vào dáng người và diện mạo của anh ta, nói thật là rất có tiền đồ nha!”
Lí Xu vẫn chìm đắm trong ảo tưởng của mình, mà Nhất Hạnh nghe xong chủ ý của bạn mình, không khỏi cau mày lắc đầu thở dài.
5 giờ, Nhất Hạnh sắp xếp lại bàn làm việc, trên bàn truyền đến từng đợt rung nhẹ. Bởi vì gần sắp tan tầm, cho nên cũng không nhìn xem là ai, cô trực tiếp nhấn nút nghe: “Alo” một tiếng.
Một tiếng cười khẽ truyền đến tai: “Có nhớ anh không?”
Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới: “Lâm Tử Diễn, anh trở về khi nào?”
“Buổi chiều, anh đang ở dưới lầu công ty em, mau xuống đi, đói muốn chết.” Ngữ điệu trêu tức mới vừa rồi lập tức chuyển thành ngữ khí đáng thương vô tội.
Nhất Hạnh nghe giọng anh ta, có vẻ vừa mệt vừa đói, dường như anh ta nhất đinh là vừa xuống máy bay, chỉ nói lập tức xuống rồi cúp máy.
Chiếc xe thể thao màu đen phản ánh sáng chói mắt đỗ ngay cửa công ty Ích Dương, một thân hình đàn ông cao to đi ra, khoác ngoài một chiếc áo gió thanh lịch, đeo kính râm màu đen, nhìn về cô gái ở phía cửa, khóe miệng nở nụ cười.
Nhất Hạnh cùng Lí Xu từ phía sau cửa thủy tinh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lí Xu liền huých khửu tay vào Nhất Hạnh: “Thấy không, thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Nhất Hạnh cười vẻ cam chịu: “Anh ta luôn luôn xuất hiện bất thình lình.” Vừa mới dứt lời, Lí Xu liền cười lên: “Tốt lắm, tốt lắm, không nói, soái ca người ta chờ cậu, cậu sẽ không buồn nữa nhỉ, nhanh đi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...